Edit+Beta: Selbyul Yang
“Thế có muốn không, hửm?”
Hạ Minh nhìn cô gái bị ôm lấy, đôi mắt hiện nét cười, dịu dàng mở miệng nói: “Đương nhiên là không để ý rồi, tôi và Chi Ý cũng lâu lắm rồi không gặp nhau.”
Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của anh ta, rồi mỉm cười nói: “Hạ Minh này, mình vẫn chưa chính thức giới thiệu với cậu, Bùi Thầm, bạn trai của mình.”
Hạ Minh nhìn Bùi Thầm, khóe môi nhếch lên: “Hôm qua khi gặp thì mình đã rất tò mò, có phải là từ thời cấp ba tổng giám đốc Bùi đã đẹp trai như này, khiến Chi Ý tới trường THPT An Nam rồi mà vẫn còn nhớ mãi không quên hay không?”
Lương Chi Ý nghe ra ẩn ý trong lời anh ta nói, cô ngước mắt nhìn Bùi Thầm, rồi nở nụ cười: “Không đơn giản chỉ là vì đẹp trai, chủ yếu là do sự hấp dẫn về mặt tính cách.”
Cô nhìn về phía Hạ Minh, chợt nói: “Thật ra hồi nãy Bùi Thầm đùa đấy, là hai đứa bọn mình muốn mời cậu ăn cơm, dù sao cậu tới thành phố Lâm, bọn mình cũng là chủ nhà.”
Bùi Thầm làm một tư thế với Hạ Minh: “Giám đốc Hạ, mời ngồi.”
“Nếu là bữa cơm giữa những người bạn thì gọi tôi Hạ Minh là được rồi,” Chàng trai mỉm cười, “Nếu không Chi Ý mà cũng mở miệng là gọi giám đốc Hạ theo thì tôi cũng không quen.”
Bùi Thầm nhếch môi: “Được.”
Ba người ngồi vào bàn tròn, Lương Chi Ý ngồi xuống chỗ bên cạnh Bùi Thầm một cách tự nhiên, vẫn luôn nắm tay anh, Hạ Minh ngồi xuống vị trí xa hơn một chút ở bên cạnh.
Hạ Minh nhìn hai người, rồi uống trà, trêu chọc: “Có thể nhìn ra được là tình cảm của hai người rất tốt, chả trách có thể đi từ cấp ba tới bây giờ.”
Lúm đồng tiền của cô gái lộ ra, “Đúng là rất tốt, cũng không uổng công hồi trước mình vất vả theo đuổi lâu như thế.”
“Cậu theo đuổi cậu ta ư?” Hạ Minh có chút ngạc nhiên.
Cô gật đầu, không hề che giấu tình cảm dành cho Bùi Thầm: “Đúng đó, Bùi Thầm lạnh lùng lắm, mình theo đuổi anh ấy rất lâu, anh ấy cũng chẳng có cảm giác gì với mình.”
Bùi Thầm đối diện với đôi mắt ranh mãnh của cô, để lộ vẻ tươi cười cưng chiều: “Thế ư?”
“Hồi trước em cảm thấy như thế đấy…”
Hai người liếc mắt đưa tình, Hạ Minh ở bên cạnh nhìn sang chỗ khác, lặng lẽ cầm tách trà lên uống.
Nhân viên gọi món đi vào phòng bao, Bùi Thầm đưa thực đơn cho Hạ Minh, Hạ Minh nhận thực đơn, tiện tay mở ra xem: “Vẫn là chủ nhà gọi món thì hơn, mình không biết rõ về đồ ăn ở nơi này lắm.”
Vì thế Lương Chi Ý gọi mấy món ăn nổi tiếng của thành phố Lâm, khi lật tới tờ món tráng miệng, Lương Chi Ý hỏi Hạ Minh: “Có món nào mà cậu muốn ăn không?”
Hạ Minh cười: “Sao một đứa con trai như mình lại có hứng thú với đồ ngọt được? Cậu có thể xem thử xem cậu có muốn ăn gì không.”
Anh ta nhìn thực đơn, rồi chỉ một món trong đó, hỏi Lương Chi Ý: “Món bánh mousse đào này ngon lắm, là món tráng miệng làm nên thương hiệu của nơi này đấy, có muốn nếm thử không?”
Lương Chi Ý vừa định từ chối khéo thì chợt nghe Bùi Thầm mở miệng nói: “Cô ấy bị dị ứng với đào, không ăn được.”
Rất lâu trước đây Bùi Thầm có từng tò mò hỏi cô gái tại sao tên trên mạng lại là ‘Chi Chi không ăn đào’, cô nói là vì bản thân bị dị ứng với đào, sau đó cô không nhắc lại nữa, không ngờ anh lại ghi tạc chút chuyện nhỏ đó trong lòng.
Hạ Minh nghe thế thì cụp mắt không nói gì.
Một lát sau, đồ ăn lần lượt được đưa lên, hai người tiếp đón Hạ Minh dùng bữa. Hạ Minh nhìn thấy Bùi Thầm gắp đồ ăn cho Lương Chi Ý, quan tâm chăm sóc cô.
Bùi Thầm bưng một bát cá tới trước mặt Lương Chi Ý, cô gái méo miệng, yếu ớt nói nhỏ: “Em không ăn đâu…”
“Đã lấy xương ra giúp em rồi, không tanh đâu.”
Anh chặn luôn nửa câu sau của cô.
Cô thích ăn cá, nhưng lại ghét nhiều xương. Mặt mày cô cong lên, ừ một tiếng, ngoan ngoãn bắt đầu ăn.
Đây là lần đầu tiên Hạ Minh thấy một Lương Chi Ý như vậy. Hồi cấp ba, cô gái vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự với tất cả các chàng trai, chưa bao giờ để lộ ra sự ngây thơ đáng yêu của một đứa trẻ giống như bây giờ, chỉ liếc qua cái thôi thì có thể nhìn ra được là đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.
Kể cả ánh mắt của cô khi nhìn về phía Bùi Thầm cũng chan chứa tình yêu.
Thấy thế, anh ta đúng thật là một cái bóng đèn sáng loáng.
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm và Hạ Minh nói chuyện công việc, Hạ Minh nói chuyện với anh, rồi nghĩ tới một chuyện, hỏi Bùi Thầm: “Tôi rất tò mò, cậu nghĩ như nào mà lại làm về lĩnh vực người máy phục hồi chức năng này vậy? Tôi không ngờ là các cậu lại có hứng thú với lĩnh vực y tế thông minh này đấy.”
“Trước đây chúng tôi có điều tra nghiên cứu thị trường, hiện tại trong nước có hơn tám nghìn tổ chức y tế phục hồi chức năng, nhưng những nơi có thể cung cấp việc huấn luyện phục hồi chỉ chiếm chưa đến một phần ba, triển vọng của nước ta trong lĩnh vực phục hồi thông minh này rất lớn.”
Bùi Thầm nói: “Vả lại mười mấy năm trước bố tôi đã bị liệt, tôi hiểu rất rõ việc một người chăm sóc bệnh nhân bị liệt vất vả tới mức nào. Nếu có người máy phục hồi chức năng thì có thể giải quyết được vấn đề nhân lực và vật lực, cũng có thể hỗ trợ bệnh nhân phục hồi một cách khoa học.”
Hạ Minh nghe thế thì đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Bố cậu bị liệt ư?”
“Ừ, nhưng bây giờ đã dần phục hồi rồi.”
Hạ Minh im lặng một lúc lâu, rồi mở miệng: “Thật ra mẹ tôi cũng ngồi xe lăn, bà ấy bị tổn thương tủy sống, không có khả năng phục hồi, cũng vì thế mà tôi đã chú ý tới mảng phục hồi chức năng này.”
Lương Chi Ý: “Thế bây giờ sức khỏe của mẹ cậu như nào rồi?”
“Bà ấy sống ở nước ngoài, có người chăm sóc riêng, bây giờ rất khỏe mạnh.”
Hạ Minh cảm thán một tiếng, rồi nhìn về phía Bùi Thầm: “Rất khó có người có thể biến lý tưởng thành hiện thực, dù sao thì người có lòng can đảm cũng không nhiều, lúc trước vì mẹ tôi mà tôi cũng từng muốn theo lĩnh vực nghiên cứu y khoa này, nhưng sau rồi vẫn từ bỏ.”
“Nhưng cậu dùng vốn đầu tư để hỗ trợ nhiều tổ chức y tế phát triển hơn, đây cũng là đang thực hiện lý tưởng của cậu.” Bùi Thầm nói.
Hạ Minh nghe nói thế thì đối diện với ánh mắt của anh, trái tim thoáng xao động.
…
Tóm lại thì bữa cơm này cũng coi như là hài hòa.
Sau khi ăn xong, ba người ra khỏi phòng bao. Bùi Thầm đi tính tiền, Lương Chi Ý và Hạ Minh đi cùng nhau tới cửa nhà hàng.
“Cảm ơn các cậu đã chiêu đãi hôm nay, đồ ăn rất ngon.” Hạ Minh nói.
“Không có gì.”
Cô gái ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Hạ Minh, rồi thản nhiên mở miệng: “Hạ Minh này, có vài lời mình vẫn phải nói với cậu. Mình vẫn luôn coi cậu như một người bạn bình thường, qua một hai năm nữa mình và Bùi Thầm cũng phải kết hôn, thế nên có một vài chuyện, vẫn nên đừng để ảnh hưởng tới công việc thì tốt hơn.”
Anh ta khẽ cười, “Đúng là cậu rất thích cậu ta.”
“Đương nhiên, thích một người chẳng có lý do nào cả.”
Cô nhìn về phía anh ta: “Vậy nên Hạ Minh à, nếu là bởi vì mình mà cậu đầu tư vào công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, thì mình hi vọng cậu có thể rút lại quyết định này, bởi vì cậu sẽ không đạt được mục đích của mình đâu.”
Hạ Minh cụp mi, nét cười sâu xa, sau một lúc lâu thì anh ta dịu dàng mở miệng: “Sau này cậu sẽ biết.”
Một tay Hạ Minh đút túi, nói với cô, “Mình đi trước đây.”
Chàng trai xoay người rời đi, bỏ lại Lương Chi Ý đứng tại chỗ mà chẳng hiểu gì.
“Sau này sẽ biết” là sao chứ?
Cô cứ có cảm giác Hạ Minh có chút là lạ, dường như đã gạt bọn họ điều gì đó…
Bùi Thầm thanh toán tiền xong rồi ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy cô: “Hạ Minh đi trước rồi sao?”
“Ừ,” Mặt mày cô cong lên, “Chúng mình cũng đi thôi.”
Bùi Thầm ôm lấy cô đi về phía chiếc xe ở bên kia, cô gái hoạt bát hỏi anh: “Hôm nay người nào đó không ghen à?”
Bàn tay anh ôm sau eo cô, thấp giọng hỏi: “Mong anh ghen à?”
Cô mỉm cười, “Nếu anh mà ghen thật thì sẽ làm gì?”
“Tối nay quay về sẽ dạy dỗ em ra trò.”
Mặt cô thoáng đỏ lên, khẽ hừ một tiếng:
Bùi Thầm nói thản nhiên: “Thật ra nói một cách công bằng thì cậu ta rất xuất sắc, nếu hồi trước chúng ta không ở bên nhau thì cậu ta đúng là một sự tồn tại đáng gờm.”
Xuất phát từ góc độ công việc, anh rất tán thưởng Hạ Minh, dù sao tuổi còn trẻ mà đã có thể đảm nhiệm chức vụ cao như thế thì sao có thể không có tài năng gì được.
“Uầy, anh còn khen cậu ấy nữa à?”
Anh cụp mắt nhìn về phía cô, “Nhưng bây giờ cậu ta không phải là mối đe dọa đối với anh.”
Cô nhếch môi, ôm cánh tay anh: “Còn phải nói ư, trong mắt em chỉ có Bùi Thầm nhà em thôi.”
Anh mỉm cười, kéo cô vào lòng: “Có muốn dạo siêu thị không?”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Được đó, đúng lúc anh dọn tới căn hộ mới, xem xem có thiếu đồ dùng gì không.”
Vì thế hai người đi siêu thị một chuyến. Lúc ra khỏi siêu thị, anh chở cô về căn hộ.
Bùi Thầm thuê nhà trong một chung cư gần khu công nghệ tân tiến, giao thông vào trung tâm thành phố rất thuận tiện.
Khi tới cửa căn hộ, đầu tiên Bùi Thầm kéo cô nhập dấu vân tay trước cửa, để tiện cho cô ra vào sau này.
Họ đi vào huyền quan, bên trong căn hộ được trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, phòng không nhỏ, hoàn toàn đủ cho hai người ở, cô trêu chọc: “Sao lại có cảm giác người nào đó không thuê căn hộ đơn vậy nhỉ?”
Anh dựa vào cạnh sô pha, kéo cô vào lòng:
“Ừ, thêm em nữa là vừa khéo.”
Cô gái hờn dỗi: “Em chưa nói là muốn dọn qua đây với anh đâu đấy.”
“Không muốn à?”
Cô ngạo kiều lẩm bẩm: “Để em cân nhắc đã.”
“Không sao, cứ từ từ mà cân nhắc,” Anh ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, “Chúng ta làm chuyện chính trước.”
Cô gái cảm nhận được cảm xúc của anh, ôm lấy cổ anh, gò má phiếm hồng, rồi chợt nhớ tới một chuyện: “Bùi Thầm, chúng ta đi siêu thị mà quên mua áo mưa rồi…”
“Không sao, anh đã mua rồi.”
“???”
Khi tới phòng ngủ, anh mở tủ đầu giường ra. Lương Chi Ý nhìn thấy vài chiếc hộp ở bên trong, hai má nóng lên: “Đúng là người nào đó đã tính toán từ lâu, nếu em không đến căn hộ của anh thì chẳng phải anh mất công mua rồi sao?”
Anh thả cô xuống giường rồi đè lên, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm: “Em nỡ không tới à?”
Trái tim Lương Chi Ý như nhũn ra.
Sao cô nỡ được chứ…
Ánh mắt cô gái dập dờn, khẽ lẩm bẩm: “Hôm nay anh đừng hung dữ như thế, lần mới đây cũng bị anh làm cho sưng lên rồi…”
Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, giọng khàn khàn: “Mấy hôm trước chẳng phải là em tự chuốc lấy sao?”
Cuối tuần trước cô đi chơi bóng rổ cùng Bùi Thầm và Lương Đồng Châu, lúc ấy ở cạnh sân, cô lén trêu chọc anh là phải giữ thể lực, nếu không tối về không còn hơi sức nữa đâu. Vì thế nên vào buổi tối khi quay về, Bùi Thầm đã tự chứng minh là cho dù anh chơi bóng rổ xong thì vẫn có thể khiến cô nằm trong lòng anh mà cầu xin tha thứ như thường.
…Tính háo thắng của người đàn ông này đúng thật là.
Lương Chi Ý đỏ mặt, tay của Bùi Thầm đẩy làn váy ra, ánh sáng trong đôi mắt rực cháy, giọng nói trầm thấp: “Để anh kiểm tra thử, xem đã bớt sưng chưa.”
Cô ngượng ngùng nhìn anh cúi người, mềm mại hừ một tiếng như mèo con kêu.
“Ưm…”
Quần áo rơi xuống đất, trong căn phòng, ánh sáng màu cam trên vách tường chậm rãi lay động.
Hai người quấn quýt lấy nhau.
Khó có thể đi vào giấc ngủ.
***
Bùi Thầm và Lương Chi Ý định tiếp tục thúc đẩy việc hợp tác giữa công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri và Hoa An. Bên Đầu tư Hoa An thông báo rằng thứ sáu bọn họ sẽ tới tiến hành bước thảo luận tiếp theo.
Sau khi tin này lan rộng trong phòng làm việc, Tuyên Hạ lại nói muốn họp gấp, có việc cần bàn.
Trong phòng họp, năm đối tác* của phòng làm việc đều có mặt, cả mấy nhân vật nòng cốt của các nhóm cũng xuất hiện.
(*)
Tuyên Hạ nói: “Bùi Thầm à, Đồng Châu đã nói chuyện giữa Chi Ý và Hạ Minh cho bọn mình nghe rồi, mình tuyệt đối không ủng hộ việc phòng làm việc của chúng ta hợp tác với Hoa An.”
Lương Chi Ý có chút sửng sốt.
Lương Đồng Châu ở bên cạnh cũng nói: “Mình cũng không ủng hộ, hợp tác với người như thế làm gì? Chúng ta cần chút tiền này của cậu ta sao?”
Quý Phỉ Nhi gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, sao các cậu lại đồng ý thế, Hạ Minh đó rõ ràng là tới thách thức Bùi Thầm, tuy mình từng mắng Bùi Thầm nhưng bây giờ mình cực kì ủng hộ các cậu, người muốn phá hoạt thì cút qua một bên.”
Bùi Thầm bất đắc dĩ: “Thật ra mình và Chi Ý nghĩ cho mọi người, không muốn ảnh hưởng tới lợi ích của nhóm vì chuyện riêng của bọn mình.”
“Tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng, nhưng móa nó chứ mình cũng không muốn hy sinh thể diện của anh em mình để đi tìm một người như thế đầu tư vào công ty.”
Tuyên Hạ kiên quyết phản đối, những nhân viên khác cũng biết lúc trước Lương Chi Ý và Bùi Thầm đến với nhau vất vả nhường nào, họ cũng tỏ vẻ không đồng ý. Tuyên Hạ nói nếu hai người cứ khăng khăng muốn làm thì với tư cách là cổ đông, bọn họ có thể bỏ phiếu, thiểu số nghe theo đa số.
Bùi Thầm thấy mọi người bảo vệ bọn họ như vậy thì cảm thấy rất ấm lòng, từ lúc công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri được thành lập tới nay, trái tim của mọi người đều đặt chung một chỗ, cho dù có khó nữa mệt nữa thì cũng cắn răng kiên trì.
Nếu tất cả mọi người đã nói như thế thì Lương Chi Ý và Bùi Thầm cũng bằng lòng nghe theo họ.
Bùi Thầm nhìn về phía các thành viên rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn mọi người, tôi đồng ý với mọi người, chắc chắn sẽ dẫn dắt công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri tiến thẳng về phía trước.”
Mọi người cười: “Tất nhiên, công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng phát triển.”
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến thì quyết định chờ tới khi thảo luận với bên Hoa An vào thứ sáu thì sẽ chính thức từ chối lần hợp tác này.
Vào buổi sáng hai hôm sau, Lương Chi Ý đang nói chuyện công việc với Bùi Thầm trong văn phòng thì có nhân viên đi vào thông báo: “Người bên Đầu tư Hoa An đã tới rồi ạ.”
Bùi Thầm trả lời, “Dẫn họ tới phòng họp đi.”
“Dạ.”
Lương Chi Ý đưa mắt nhìn Bùi Thầm rồi mỉm cười: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi văn phòng, nhóm Tuyên Hạ, Lương Đồng Châu cũng đã tới. Cả nhóm tới phòng họp thì nhìn thấy nhóm của Hạ Minh, nhưng hôm nay bên cạnh anh ta có thêm một cô gái, mặc đồ công sở, dáng vẻ dịu dàng rung động lòng người.
Hạ Minh giới thiệu cho mọi người: “Người này là trợ lý của tôi, Cận Thi Lan.”
Cận Thi Lan gật đầu với bọn họ, ánh mắt chợt nhìn vào Lương Chi Ý, đôi mắt thấp thoáng vẻ tươi cười.
Hai bên bắt tay nhau rồi ngồi xuống, nhân viên của Đầu tư Hoa An đang chuẩn bị nói tới chủ đề muốn bàn luận của lần này thì Tuyên Hạ chợt mở miệng:
“Quý công ty chờ đã, chúng tôi có việc muốn nói trước, như thế thì sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của mọi người.”
Hạ Minh nhìn về phía bọn họ, Bùi Thầm bình thản mở miệng: “Rất cảm ơn sự thừa nhận của Đầu tư Hoa An đối với công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, nhưng sau khi chúng tôi xem xét mọi mặt thì vẫn quyết định không hợp tác với quý công ty nữa.”
“Ồ? Tại sao vậy?”
Tuyên Hạ bắt chéo chân, lúc mở miệng giọng biếng nhác, thấy bất bình thay cho người anh em của mình: “Tôi nghĩ giám đốc Hạ rất rõ nguyên nhân trong đó, không cần tôi phải nói giữa bàn dân thiên hạ là cậu mang mục đích gì khi tới đầu tư đâu nhỉ? Có nhiều người ở đây như thế, tôi cũng cảm thấy ngại dùm cậu.”
Hạ Minh nhún vai cười, “Tôi không hiểu ý của cậu lắm.”
Tuyên Hạ nhìn Hạ Minh chằm chằm: “Được thôi, không hiểu lắm thì tôi đây cũng không giấu diếm cậu nữa. Giám đốc Hạ không biết là có tiền cũng không mua được chân tình sao? Cậu dùng cách này để phá hoại tình cảm của người khác, cậu có biết xấu hổ không vậy? Chúng tôi để lời này ở đây, dù hôm nay các cậu có đưa ra khoản đầu tư gấp mười thì chúng tôi cũng không nhận.”
“Hạ Minh à, dù thế nào thì cậu và chị tôi cũng từng là bạn học một thời gian, cũng đừng làm ầm ĩ tới nỗi xấu hổ như thế, đàn ông con trai thì nên rộng lượng một chút, không chiếm được thì buông tay phóng khoáng chút, cứ bám dai như đỉa thì còn ra thể thống gì nữa?”
Lương Đồng Châu dứt lời, phòng họp chìm trong sự tĩnh lặng.
Sau một lúc, Cận Thi Lan đυ.ng nhẹ vào tay Hạ Minh, bất đắc dĩ cười nói: “Anh cũng đừng giả vờ nữa, mau chóng nói thật với người ta đi.”
Hạ Minh mỉm cười, sau đó giữ chặt tay Cận Thi Lan, mở miệng nói với mọi người: “Thưa quý vị, ngại quá, chính thức giới thiệu với mọi người một chút, Thi Lan không chỉ là trợ lý, mà còn là bạn gái của tôi.”
Tuyên Hạ:?
Lương Đồng Châu:??
Những người khác ở xung quanh:???
Hạ Minh nhìn về phía Bùi Thầm và Lương Chi Ý, rồi áy náy mỉm cười: “Xin lỗi nhé, thật ra lúc trước tôi cố ý nói như vậy để các cậu hiểu lầm là tôi có ý với Chi Ý.”
Hồi trước sau khi lên đại học, Hạ Minh gặp Cận Thi Lan, dần dần bị cô ấy thu hút, nên đã buông bỏ tình cảm với Lương Chi Ý. Sau đó anh ta biết được Lương Chi Ý và Bùi Thầm thành lập phòng làm việc, dự án người máy phục hồi chức năng mà bọn họ nghiên cứu cũng rất có triển vọng, anh ta đã nghĩ tới chuyện đầu tư.
Thật ra anh ta vẫn luôn tò mò về Bùi Thầm, rốt cuộc đó là một chàng trai như thế nào mà lại có thể được Lương Chi Ý một lòng yêu thích như thế, anh ta muốn thử lấy thân phận tình địch xuất hiện trước mặt Bùi Thầm, xem thử đối phương sẽ có phản ứng gì, tình cảm dành cho Lương Chi Ý rốt cuộc sâu đậm tới mức nào.
Trong việc đầu tư, xem dự án đồng thời cũng xem nhân phẩm, anh ta muốn thăm dò nhân phẩm của Bùi Thầm thông qua chuyện này, xem thử phòng làm việc này có đáng để anh ta đầu tư hay không, thế nên hôm đó khi ăn cơm, phản ứng của anh ta cũng đều là cố ý thể hiện ra.
Hạ Minh giải thích lý do xong, Cận Thi Lan cũng cười nói: “Trước đó Hạ Minh cũng đã nói chuyện này với tôi rồi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi các cậu, mong các cậu đừng giận.”
Đám Tuyên Hạ nghe xong thì chợt hiểu ra: “Đệt mợ, chiêu gì thế này! Cũng độc ác quá rồi! Tôi còn tưởng là cậu muốn cướp bạn gái người ta thật đấy!”
Hạ Minh cười, “Thật ra nếu tôi có mục đích này thật thì cũng sẽ không đến mức tới thành phố Lâm mấy tháng rồi mà vẫn chưa hề liên lạc với Chi Ý.”
Lương Đồng Châu cười nhạo một tiếng, rồi hỏi: “Hạ Minh này, hồi đại học cậu học chuyên ngành gì vậy?”
“Tôi học tài chính, sao vậy?”
“Tôi thấy cậu học biểu diễn mới đúng, diễn tới nỗi trông ngứa đòn như thế.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Hạ Minh lại xin lỗi mọi người lần nữa, sau đó nhìn về phía Bùi Thầm: “Tôi thật lòng muốn đầu tư vào công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, giúp đỡ Trung Quốc chúng ta có một vị trí trong lĩnh vực người máy phục hồi chức năng. Không biết tôi giải thích như vậy rồi, tổng giám đốc Bùi có còn bằng lòng hợp tác với chúng tôi nữa không?”
Bùi Thầm và Lương Chi Ý liếc nhau, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Hạ Minh, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu như chỉ xuất phát từ dự án thì chúng tôi rất vui mừng, tôi tin rằng có quý công ty giúp đỡ thì công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri sẽ phát triển rất tốt.”
Hạ Minh đứng lên, mỉm cười hòa nhã, vươn tay với anh: “Thế thì hy vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Bùi Thầm nắm tay anh ta, cũng cười:
“Hợp tác vui vẻ.”
…
Sau khi buổi thảo luận sáng kết thúc thuận lợi, Tuyên Hạ cũng xin lỗi Hạ Minh vì một vài lời có chút khó nghe hồi nãy, Hạ Minh nói mình không hề để bụng.
Những người khác lần lượt ra khỏi phòng họp, Hạ Minh dẫn theo bạn gái tới trước mặt Bùi Thầm và Lương Chi Ý, mỉm cười với anh: “Xin lỗi nhé, trước đây nói những lời đó đã khiến cho cậu và Chi Ý phải bối rối.”
“Không sao, tôi và Chi Ý cũng không hề bị ảnh hưởng.”
“Thật ra hồi trước khi thích Chi Ý thì tôi có chút không cam lòng là vì sao cô ấy lại nhớ mãi không quên cậu như thế, tới trường THPT An Nam rồi mà vẫn còn thích cậu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được, cậu thật sự rất xuất sắc, tôi rất khâm phục cậu.”
“Cảm ơn.”
Lương Chi Ý nhếch môi cười: “Cũng chúc mừng cậu nhé Hạ Minh, trước đây mình đã bảo là sau này cậu cũng sẽ gặp được cô gái vô cùng thích cậu, chẳng phải bây giờ đã gặp được rồi đó sao?”
Hạ Minh mỉm cười kéo tay Cận Thi Lan, gật đầu, “Có lẽ là mình sẽ ở lại công ty chi nhánh tại thành phố Lâm một khoảng thời gian rồi về tỉnh W, nhưng mà các cậu yên tâm, về chuyện đầu tư mình cũng sẽ cho người thực hiện tử tế, sau này chúng ta vẫn sẽ còn rất nhiều cơ hội hợp tác.”
“Được.”
Cuối cùng nhóm người Hạ Minh rời đi, Lương Chi Ý và Bùi Thầm về văn phòng, cô gái bất chợt nói với anh: “Bùi Thầm à, em có cảm giác em càng ngày càng thích anh hơn rồi.”
“Hả?”
Cô ngước mắt lên đối diện với đôi mắt của anh, mắt sáng như sao: “Tuy trước đây Hạ Minh đã nói mấy lời như thế, nhưng anh vẫn rất phong độ, không nói lời cay độc với cậu ấy, xử lý vấn đề cũng rất lý trí khách quan.”
Cô ôm lấy eo anh, tươi cười xinh đẹp: “Nói tóm lại, em cảm thấy bạn trai nhà em là tốt nhất.”
Bùi Thầm nở nụ cười, xoa đầu cô, “Có lẽ là do em rất thích anh, khiến anh không bao giờ sợ hãi việc sẽ mất em.”
Nếu là thời cấp ba, anh mà đối mặt với một Hạ Minh có gia thế khủng như thế thì có lẽ sẽ lùi bước, cảm thấy có phải bản thân không có tư cách để cạnh tranh với anh ta hay không, nhưng tình cảm kiên định trước sau như một mà cô gái dành cho anh khiến anh của hiện tại cũng có niềm tin vào bản thân mình.
“Đương nhiên là anh không phải sợ rồi.”
Cô gái chỉ nhìn anh, môi đỏ cong lên, đôi mắt chan chứa tình yêu: “Bởi vì Lương Chi Ý mãi mãi thuộc về Bùi Thầm.”
Mãi mãi không thay đổi.
***
Việc hợp tác với Đầu tư Hoa An chính thức được tiến hành, có sự đầu tư của bọn họ, phòng làm việc cũng ngày càng phát triển.
Đồng thời, sau một lần vui sướиɠ, Bùi Thầm ôm lấy cô gái trong lòng mình, khàn giọng dụ dỗ bên tai cô: “Chi Chi à, chuyển qua đây ở với anh đi, có được không em?”
Cô gái mềm nhũn nằm trên người anh, đầu óc choáng váng, nộp vũ khí đầu hàng, gật đầu: “Ừ…”
Hôm sau, buổi tối Bùi Thầm đi bàn chuyện công việc với người ta, anh có một buổi xã giao, Lương Chi Ý thì về nhà thu dọn hành lý.
Lúc Trọng Tâm Nhu tới phòng cô thì cô nói trúc trắc: “Mẹ ơi, gần đây con thuê chung một căn hộ ở gần phòng làm việc với Bùi Thầm, chủ yếu là do nhà mình ở hơi xa phòng làm việc, mỗi ngày chạy qua chạy lại không được tiện cho lắm, bọn con định chuyển qua đó.”
“Thuê chung ư?”
Cô chột dạ sờ mũi, “Dạ, thuê chung đó ạ thuê chung đó ạ, có hai phòng…”
Chờ đã, sao mà lời này của cô lại có chút giấu đầu lòi đuôi vậy nhỉ?
Trọng Tâm Nhu nhìn dáng vẻ con gái đỏ mặt thì hiểu ý mỉm cười: “Con không phải lo gì cả, các con đã lớn rồi, có một chuyện mẹ có thể hiểu, sẽ không can thiệp đâu.”
“Dạ…”
Cô xấu hổ lúng túng, “Mẹ ơi, sao mẹ biết được vậy?”
“Gần đây cứ hở tí là lại tới nhà Phỉ Nhi hoặc nhà Tri Miên ngủ, con cho rằng mẹ không biết con đi đâu à?” Làm mẹ sao lại không hiểu con gái được, chút tâm tư này bà nhìn thấy hết.
“Nhưng mà nếu các con không định có con quá sớm thì vẫn phải chú ý thực hiện biện pháp tránh thai đấy.” Trọng Tâm Nhu là bác sĩ, chưa bao giờ tránh né không nói về chuyện giáo dục giới tính với con cái. Bà nhìn thấy nhiều cô gái tới bệnh viện phá thai như thế, cũng mong con gái phải quan tâm tới sức khỏe của mình.
Lương Chi Ý gật đầu, mỉm cười chạy tới thơm Trọng Tâm Nhu một cái.
Buổi tối, cô thu dọn hành lý xong, Bùi Thầm cũng nhắn tin cho cô nói rằng buổi xã giao đã kết thúc. Bởi vì Bùi Thầm uống rượu không thể lái xe nên cô bèn ngồi xe của nhà mình tới chung cư, Bùi Thầm nói là chờ cô dưới tầng căn hộ.
Khi tới bên dưới căn hộ thì cô nhìn thấy Bùi Thầm đứng thẳng ở nơi đó, anh mặc âu phục đi giày da, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, quai hàm bị màn đêm đánh bóng, đường cong một bên mặt lạnh lùng, trong sáng như vầng trăng.
Cô rất ít khi thấy anh mặc âu phục, lúc này lại càng lộ ra nét chín chắn hấp dẫn.
Người này đúng là không có lúc nào là không rù quến cô…
“Bùi Thầm…”
Cô để hành lý xuống, không nhịn được mà chạy chậm tới. Bùi Thầm đưa mắt nhìn thấy cô, sau đó giơ tay kéo cô vào lòng, đôi mắt lạnh lùng lập tức lộ vẻ dịu dàng.
Cô mỉm cười, mắt ngọc mày ngài: “Chờ bao lâu rồi anh?”
“Chưa bao lâu, mới về.”
“Chẳng phải em đã đồng ý chuyển tới rồi sao, người nào đó có cần phải tới nông nỗi gấp gáp muốn nhìn thấy em sớm một chút như vậy không?”
Bùi Thầm nhếch môi, “Tới nỗi đó đấy.”
Cô cười mà mắt cong thành vầng trăng khuyết,, anh xoa đầu cô, nói: “Đi nào, chúng ta lên tầng thôi.”
Anh đi tới cầm va li hành lý của cô, rồi ôm lấy cô đi lên tầng. Khi vào trong căn hộ, cô gái kéo hành lý đi tới căn phòng trống nằm ở đối diện phòng ngủ chính, dạo qua một vòng rồi hài lòng gật đầu: “Sau này căn phòng này là của em rồi.”
Khuôn mặt Bùi Thầm cứng lại, “Em không ngủ cùng anh ư?”
Cô nhịn cười, chớp mắt: “Đúng là em đồng ý chuyển tới, nhưng em có đồng ý ngủ cùng anh đâu, chúng ta mỗi người một phòng, thế mới gọi là thuê chung.”
“…”
Sắc mặt Bùi Thầm như đêm đen, anh kéo cô vào lòng, “Em ngủ ở phòng đối diện, em cảm thấy buổi tối anh có thể ngủ được sao?”
“Đó là vấn đề của chính anh, không liên quan gì tới em.”
Bùi Thầm nhìn thấy vẻ tinh ranh trên khuôn mặt cô thì cắn vành tai cô: “Lại nghịch ngợm đấy hả?”
Tim cô nóng lên, chân như nhũn ra, rồi thấy người đàn ông cúi người, tay vắt ngang trên vòng eo thon của cô, mang theo sức ép từ hormone nam giới, anh ôm lấy cô rồi xoay người đi tới phòng ngủ.
Cô gái cảm nhận được sự kích động sắp bộc phát của anh, chân kẹp lấy vòng eo gầy của anh, sắc mặt ửng đỏ mà trách anh: “Bùi Thầm, sáng nay anh đã làm một lần rồi, anh có thể kiềm chế chút đi được không…”
Anh đặt cô xuống tấm chăn mềm mại rồi nghiêng người tới gần cô, tay cô gái đè ngực anh lại, khẽ cắn đôi môi đỏ: “Bùi Thầm…”
Anh nhìn cô với đôi mắt sáng rực: “Có thích anh không?”
Ánh đèn màu cam lay động, trái tim cô gái đập như trống dồn.
Cô ngửi được mùi cồn thoang thoảng trên người anh, khiến người ta không khỏi nhuốm men say, đầu óc choáng váng.
“Ừm, thích…”
Chàng trai chống người bằng một tay, rồi giơ tay chậm rãi kéo cà-vạt âu phục, hơi thở nóng bỏng phả xuống gò má cô, ánh mắt hơi say nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn mang theo sự quyến rũ:
“Thế có muốn không, hửm?”
Hết ngoại truyện 5.