“Tựa như ôm cô trong vòng tay.”
Trong màn đêm mịt mùng.
Giọng nói ngạo kiều của cô gái lọt vào tai Bùi Thầm, tựa như đốm lửa bập bùng, nhiệt độ cháy bỏng.
Bùi Thầm lùi ra sau một bước, yết hầu lên xuống. Một lúc lâu sau cậu mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Những chuyện tôi làm đều nằm trong phạm vi chức trách của lớp trưởng.”
Cô khẽ “Ồ” một tiếng, rồi mỉm cười:
“Được rồi, thế thì mong là sau này tất cả những chuyện mà lớp trưởng làm đều nằm trong phạm vi chức trách nhé.”
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt tinh ranh của cô, đôi mắt có chút dao động. Cậu không nói gì, cảm xúc như bị giấu kín một cách triệt để.
Cậu bình thản mở miệng: “Vào trong phòng y tế ngồi đi.”
Cô gái dựa vào cột, ngẩng đầu lên nhìn cậu, chớp mắt mấy cái:
“Bùi Thầm à, chân mình đau, không đi nổi nữa.”
Vẻ mặt cô đáng thương: “Cậu có thể đỡ mình cái không?”
“Người với người giúp đỡ lẫn nhau là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đấy.”
Bùi Thầm nhìn vẻ gian xảo nơi đáy mắt cô, mấy giây sau cậu thản nhiên nói: “Thế thì để tôi vào phòng y tế lấy cho cậu cái nạng.”
“?”
“Hoặc là lấy cho cậu cái xe lăn, lát nữa để mấy cậu ấy đẩy cậu về.”
“…”
Lương Chi Ý lầm bà lầm bầm, “Cũng không phải là không được.”
Sau đó cô nghiêm chỉnh hơn chút, nói mình không vào phòng y tế nữa, đứng trước cửa một lúc là được rồi. May mà lúc này quản giáo đã tới, nên Bùi Thầm dẫn quản giáo vào xem Cao Giai trước.
Bùi Thầm vừa mới rời đi thì Quý Phỉ Nhi đi ra. Cô nàng tới bên cạnh Lương Chi Ý rồi trêu chọc: “Uổng công mình còn lo chân cậu đau lắm. Hoá ra là cậu với Bùi Thầm trải qua thế giới của hai người ở đây.”
Lương Chi Ý cười, “Hồi nãy cậu giúp mình đấy à?”
“Không có đâu, mình chỉ nói với cậu ấy chuyện cậu bị sái chân. Nhưng mà không phải là cậu cố ý che giấu trước mặt cậu ấy đấy chứ?”
Lương Chi Ý liếc cô nàng, “Mình đến nông nỗi phải dùng khổ nhục kế à?”
Lúc ấy cô thấy Cao Giai thật sự không đi nổi nữa, nên đã làm thế trong vô thức. Cô vẫn chưa đến mức tự tra tấn đôi chân của mình để theo đuổi người khác.
Quý Phỉ Nhi mỉm cười, dựa vào cột nhìn cô, rồi bùi ngùi: “Chi Chi à, mình không ngờ cậu lại như thế với Bùi Thầm đấy.”
“Hả?”
“Bởi vì trong lòng mình cậu vẫn luôn là một cô công chúa nhỏ ấy mà, mình cảm thấy hẳn là người khác theo đuổi cậu mới phải. Hầy, chẳng lẽ khi cậu chủ động với Bùi Thầm, cậu không cảm thấy mất mặt sao?”
Lương Chi Ý ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, rồi cảm thán: “Thật ra trước đây mình cũng từng nghĩ như thế, nhưng mình không kiềm chế được.”
“Bùi Thầm tốt đến thế à, nhìn cái vẻ mê muội ngẩn ngơ* của cậu kìa.”
(*)
Cô gái mỉm cười không phủ nhận, cuối cùng Quý Phỉ Nhi hỏi: “Thế cậu cứ chờ ở bên ngoài sao? Không vào à?”
“Ừ, khi nào Cao Giai đỡ rồi thì lại gọi mình.”
Quý Phỉ Nhi cũng biết Lương Chi Ý không thích mùi thuốc sát trùng, nên cũng không ép, “Thế mình vào trước đây.”
“Ừ.”
***
Buổi tối, khi nhiệt độ cơ thể của Cao Giai đã hạ xuống thì ba cô gái quay về ký túc xá.
Hôm sau, Cao Giai xin phép ở lại ký túc xá nghỉ ngơi. Lương Chi Ý đổi giường của mình với cô ấy, để cô ấy không bị điều hòa phả trúng nữa.
Sáng sớm, mọi người xuống dưới tập hợp. Khi Lương Chi Ý đi vào hàng ngũ thì thấy Bùi Thầm đã tới rồi.
Cô đứng trong hàng, quay đầu cười với cậu: “Chào buổi sáng, Bùi Thầm.”
Giọng của Lương Chi Ý trong trẻo, Bùi Thầm nghe thấy tiếng thì ngước mắt lên đối diện với đôi mắt lốm đốm vì sao của cô, rồi vẫn trả lời với giọng điệu bình tĩnh.
Sau đó cậu hỏi: “Cao Giai thế nào rồi?”
“Cậu ấy đã hạ sốt rồi. Hôm nay ở lại ký túc xá nghỉ ngơi, chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Cậu trả lời một tiếng, Lương Chi Ý bĩu môi: “Lớp trưởng à, sao cậu không quan tâm đến bạn Lương một chút nào thế?”
Nghĩ tới việc nhìn thấy bộ dạng khỏe như vâm của cô khi xuống tầng hồi nãy thì cậu thản nhiên nói: “Nhìn cậu thế này, đâu có giống người đang có vấn đề gì.”
Cô khẽ “Xuỳ” một tiếng. Hai người đang nói chuyện thì bên cạnh có một giọng nữ dịu dàng nói chen vào: “Bùi Thầm à…”
Lương Chi Ý quay đầu thì nhìn thấy một cô gái với khí chất dịu dàng điềm tĩnh đi tới trước mặt bọn họ, dáng dấp rất xinh đẹp.
Tang Tầm Lăng cầm quyển sổ từ vựng tiếng Anh nho nhỏ trong tay đi tới bên cạnh Bùi Thầm: “Bùi Thầm à, có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Gì vậy?”
“Là chỗ này, tại sao lại phải dùng cấu trúc này vậy…”
Lương Chi Ý nhìn thấy thì bị ngạc nhiên trước mức độ chăm chỉ của những người này. Đi quân sự mà còn muốn học tập điên cuồng, còn cô thì suốt ngày làm cái gì ấy nhỉ…
Bùi Thầm nói cho cô ta xong, Tang Tầm Lăng hiểu ra rồi gật đầu, nở nụ cười nói: “Quả nhiên vẫn là cậu giỏi.”
Cô ta nói xong thì quay đầu nhìn Lương Chi Ý.
Cho dù ở khoảng cách gần, cô gái cũng xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Tang Tầm Lăng chợt cong mày lên: “Mình biết rồi, cậu là Lương Chi Ý mới chuyển tới lớp bọn mình nhỉ? Đi quân sự được mấy ngày rồi mà vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với cậu.”
Lương Chi Ý cũng thoáng cong mày, đáp lại một tiếng. Tang Tầm Lăng nói tên của mình, sau đó thân thiết nói: “Mình là lớp phó của lớp chúng ta, nếu sau này ở trong lớp có gì cần giúp đỡ thì cậu có thể tìm mình nhé.”
“Được.”
Buổi sáng sau khi tập hợp, quản giáo nhắc tới chuyện Cao Giai bị sốt tối qua, đồng thời cũng khen ngợi những bạn đã giúp đỡ, hơn nữa anh ta còn nhấn mạnh khen ngợi đức tính sẵn sàng giúp đỡ người khác của Lương Chi Ý. Mọi người biết được việc này thì lập tức cảm thấy có thiện cảm với cô hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay, các bạn nữ trong lớp dần dần phát hiện Lương Chi Ý cũng không phải là kiểu tiểu thư khó hòa đồng như trong tưởng tượng. Trái lại bởi vì từ nhỏ đã được thừa hưởng sự giáo dục tốt từ gia đình nên dù là về mặt nào thì cô gái cũng khiến người ta yêu thích.
Mà đám con trai thì đã sớm khuất phục trước nhan sắc của Lương Chi Ý.
Buổi sáng lúc nghỉ ngơi sau khi tập quân sự, Tang Tầm Lăng đi mua nước với bạn. Khi quay về trung tâm thì đúng lúc nghe thấy mấy cậu con trai trong lớp đang tán gẫu dưới bóng râm.
“Lương Chi Ý xinh thật đấy, mình cảm thấy cậu ấy là cô gái xinh nhất mà mình từng gặp trong trường.”
“Uầy, chẳng phải trước đó cậu cảm thấy hoa khôi của trường xinh nhất sao?”
“Đó là lúc Lương Chi Ý vẫn chưa tới trường chúng ta, vả lại Lương Chi Ý cao, chân vừa dài vừa nhỏ…”
“Mình nhổ vào, ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm chân người ta, có hèn hạ không cơ chứ…”
Tang Tầm Lăng và bạn đi qua, nghe thế thì sắc mặt thoáng cứng đờ, cô bạn thì khó chịu: “Lăng Lăng à, cậu đừng nghe mấy thằng con trai nói, bọn họ là tởm nhất. Mình thì thấy cậu xinh nhất.”
Tang Tầm Lăng nhìn về phía cô gái môi đỏ da trắng ở phía xa, khóe miệng nhếch lên:
“Cậu ấy đúng là rất xinh.”
Cô bạn khẽ “xùy” một tiếng: “Cậu không thấy cậu ta vừa tới lớp bọn mình thì đã bắt đầu kết bè kết phái sao? Có rất nhiều bạn nữ trong lớp thích chơi với cậu ta, chẳng phải là vì cậu ta giàu sao? Mình thấy cậu ta quá xảo trá.”
Mặt mày Tang Tầm Lăng cong cong: “Cậu đừng nói thế, cậu ấy cũng không liên quan gì tới chúng ta mà. Vả lại cậu ấy có vẻ tốt tính lắm…”
Cô bạn thở dài, “Lăng Lăng à cậu chính là người ngốc ngếch như vậy đấy, ngây thơ quá.”
Tang Tầm Lăng mỉm cười, cuối cùng không nói gì mà nhìn Lương Chi Ý ở phía xa.
***
Hai ngày tiếp theo, nhiệm vụ huấn luyện quân sự hàng ngày của mọi người chủ yếu là luyện thế liên quyền chuẩn quân đội và chỉnh đốn đội ngũ.
Một tuần cứ trôi qua nhanh chóng như thế.
Vào buổi sáng của ngày cuối cùng, các lớp của khối 11 tiến hành buổi đánh giá kết quả quy mô lớn, lớp chín đã đạt thành tích tốt và giành giải nhất.
Tuy không có giải thưởng mang tính hiện vật, chỉ có một tờ bằng khen, nhưng cũng đã khiến người ta tự hào vô cùng.
Buổi trưa sau khi cơm nước ở căng-tin xong, mọi người chuẩn bị đi xe buýt trở về trường. Trước khi đi, ngay cả những quản giáo vốn nghiêm túc ngày thường cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Sau khi bịn rịn chào tạm biệt huấn luyện viên, các học sinh lần lượt lên xe. Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi lên xe muộn hơn chút, lúc này ở giữa khoang xe đúng lúc còn hàng ghế trống.
Quý Phỉ Nhi ngồi xuống, Lương Chi Ý vừa định ngồi thì lại phát hiện chỗ ngồi phía ngoài rất bẩn, không biết là trước đó có thứ gì đổ lên vải ghế, để lại một bãi vết bẩn màu đen.
Cô có chút ưa sạch sẽ, hỏi Quý Phỉ Nhi: “Tụi mình ra phía sau ngồi nhé?”
“Á? Nhưng mà hàng sau lắc lắm, mình sợ say xe…”
Chứng say xe của Quý Phỉ Nhi rất nghiêm trọng, mấy hôm trước khi đi xe tới cũng đã sắp nôn ra tới nơi.
Lương Chi Ý đang buồn rầu thì Quý Phỉ Nhi đứng dậy nhìn xung quanh, cô nàng thấy cái gì đó, rồi cười tủm tỉm kéo tay cô: “Hay là mình tác thành cho cậu nhé, cậu ngồi cạnh Bùi Thầm nghen?”
Lương Chi Ý quay đầu rồi nhìn thấy Bùi Thầm đang ngồi một mình ở dãy ghế thứ hai đếm từ dưới lên.
Lần trước khi tới cậu cũng ngồi một mình, tất cả mọi người đều biết ý không dám quấy rầy cậu.
Cô cười hì hì với Quý Phỉ Nhi, “Thế cậu nỡ xa mình à?”
“Đi đi đi đi, đúng lúc để mình ngủ cái.”
Vì vậy Lương Chi Ý bèn đi qua. Ở bên kia, Bùi Thầm đang đeo tai nghe nghe nhạc thì liếc thấy một người ngồi xuống bên cạnh.
Cậu quay đầu, rồi đối diện với cặp mắt sáng long lanh của Lương Chi Ý, cô mỉm cười: “Lớp trưởng à, cậu không phiền nếu mình ngồi đây chứ?”
Sắc mặt Bùi Thầm cứng lại, rồi lạnh nhạt quay mặt đi: “Phiền.”
“Ồ, nếu cậu phiền thì hi vọng cậu sẽ không phiền nhé.”
“…”
“Đằng trước hết chỗ rồi à?” Cậu nói.
Cô nói dối trắng trợn, nghiêm túc gật đầu: “Chỗ ngồi bên cạnh Quý Phỉ Nhi hơi bẩn, nên mình chỉ có thể ngồi đây thôi.”
Nhưng cậu thẳng thừng vạch trần: “Bên cạnh những người khác vẫn còn chỗ trống đấy.”
Vẻ mặt Lương Chi Ý bình tĩnh: “Nhưng mình cũng không thân với những người khác mà. Mình mà ngồi cùng họ thì xấu hổ biết chừng nào chứ.”
Cậu nhìn cô một cái, trong mắt như đang viết: Tôi và cậu cũng không thân thiết gì đâu.
“Yên tâm đi, mình cũng có quấy rầy cậu đâu mà.”
Cô cười hì hì, âm thanh lọt vào tai cậu: “Hay là mình ngồi đây thì cậu sợ trái tim phẳng lặng của cậu sẽ dậy sóng vì mình thế?”
“…”
Bùi Thầm cạn lời nhìn sang chỗ khác, không muốn tiếp tục phản ứng cô nữa.
Chàng trai tập trung làm chuyện của mình. Lương Chi Ý vừa mới lấy tai nghe ra định nghe nhạc thì bên cạnh lập tức vang lên một giọng nữ: “Bùi Thầm à, mình muốn bàn bạc với cậu một chút về mấy vấn đề của lớp.”
Lương Chi Ý ngẩng đầu lên thì thấy Tang Tầm Lăng đang đứng bên cạnh bọn cô.
À há, cô nàng lại tới hỏi chuyện rồi.
Bùi Thầm nghe thế thì tháo một bên tai nghe ra, “Sao vậy?”
Tang Tầm Lăng nhìn về phía Lương Chi Ý, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Chi Ý à, ngại quá, cậu có thể ngồi sang bên cạnh một lúc trước không? Mình đứng thế này không được tiện cho lắm…”
Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của Tang Tầm Lăng, sau đó cô đứng lên, mỉm cười phóng khoáng: “Được chứ.”
Lương Chi Ý tìm đại một chỗ gần đó rồi ngồi xuống. Tang Tầm Lăng không nhìn nữa, cô ta ngồi xuống bên cạnh Bùi Thầm.
Trái tim cô ta thoáng đập nhanh hơn, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười ngượng ngùng, nói chuyện với cậu.
Một lát sau, Bùi Thầm lơ đãng ngước mắt lên, Lương Chi Ý ngồi ở chếch phía trước đúng lúc lọt vào tầm mắt. Cô ngồi đại một chỗ, lúc này đang nhìn xung quanh, dáng vẻ buồn chán vô cùng, đuôi ngựa khẽ lắc lư trái phải, hai má trắng nõn nà.
Bùi Thầm cụp mi, Tang Tầm Lăng ở bên cạnh vẫn đang nói. Một lát sau thì hai người nói xong, Tang Tầm Lăng liếc nhìn Lương Chi Ý, rồi vẫn ngồi tiếp, tiện miệng trò chuyện: “Hầy, cuối cùng thì kì quân sư cũng đã kết thúc rồi. Mình thấy mệt quá, chợt nhận ra học tập vẫn là tốt nhất…”
Tang Tầm Lăng cảm thán một hồi lâu, nhưng Bùi Thầm chỉ đáp mấy câu hời hợt, sau đó lạnh nhạt hỏi lại: “Còn chuyện gì khác nữa à?”
Tang Tầm Lăng nghe ra ẩn ý, sắc mặt thoáng cứng đờ, rồi mỉm cười nói:
“Hết rồi.”
Cô ta đứng dậy rời đi. Bùi Thầm cúi đầu chưa được bao lâu thì chợt nhận ra lại có người ngồi xuống bên cạnh, mang theo mùi thơm thanh khiết của con gái.
Cậu quay đầu thì nhìn thấy Lương Chi Ý.
Cô đối diện với ánh mắt của cậu, hỏi: “Các cậu nói xong rồi à?”
“Ừ.”
“Mình còn tưởng là mấy cậu còn muốn nói lâu ơi là lâu nữa đấy.”
“Sao cậu lại quay lại thế?” Cậu nói.
Lương Chi Ý duỗi người dưới, mặt mày cong cong: “Mình vẫn cảm thấy chỗ này là thoải mái nhất.”
“…”
Bùi Thầm im lặng, nhưng cũng không mở miệng đuổi cô đi.
Lương Chi Ý dịch vị trí, phát hiện lưng ghế vẫn hơi thẳng chút, không tiện để ngủ. Cô tìm cái nút một lúc, nhưng không tìm được, bèn hỏi Bùi Thầm: “Làm sao để hạ lưng ghế xuống nhỉ?”
Bùi Thầm không ngẩng đầu lên, trả lời:
“Ở góc trái phía sau, dịch một chút.”
Cô tìm một lúc lâu mà không thấy, rồi ngạc nhiên lẩm bẩm: “Sao mình không tìm thấy vậy ta? Bùi Thầm à bên chỗ cậu điều chỉnh như nào thế, sao chỗ mình bên này lại không chạm tới nhỉ? Lạ thật đấy…”
Cô tựa như chú sẻ con ríu rít, đang nói thì bị một mùi hương nam tính bao trùm. Bùi Thầm bỗng nhiên nghiêng người lại gần cô, để tay ra bên ngoài chỗ ngồi của cô, tựa như đang ôm vô trong vòng tay.
Lương Chi Ý chưa phản ứng lại được, lưng bỗng rụt mạnh ra sau, đôi mắt ngân ngấn nước mở to ngơ ngác: “Cậu cậu cậu…”
Ngay sau đó, ghế ngồi ngả ra sau.
Bùi Thầm thấy cô có phản ứng lớn như thế thì mặt không đổi sắc nhìn về phía cô trong giây lát: “Làm gì thế?”
Lương Chi Ý đỏ mặt, rồi nói nhỏ:
“Mình tưởng là, cậu muốn hôn mình cơ đấy.”
Bùi Thầm:…
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “Tuy mình rất vui nhưng chẳng phải hơi nhanh sao, mình vẫn chưa sẵn sàng mà.” _(:з” ∠)_
Bùi Thầm: “…Chưa từng thấy ai mặt dày như thế này.”
Hết chương 9.