Dị Đồng

Chương 8

Sương trắng bay đến trên đầu vai anh, hỏi: “Anh giận rồi hả?”

“Cậu cũng chỉ là vì muốn điều tra chuyện trận pháp thôi, tôi giận cái gì chứ? Cứ coi như là tại tôi xui xẻo đi.” Lâm Hạo Nhân thở dài, đút tay vào túi rồi nhìn về phía trường tiểu học đằng xa, nói: “Tôi thấy cậu có nhiều cách hơn tôi, việc này giao cho cậu đấy, tôi sẽ không làm rối nó nữa. Đi đây.”

Sương trắng bay tới trước mặt anh, ngăn anh lại rồi nói: “Không phải là anh nói muốn tìm tài liệu à?”

“Quá nhiều rồi. Nam chính vì trả thù cho linh hồn bị hãm hại nên đã truy lùng suốt một thời gian dài, sau đó anh ta bất ngờ phát hiện ra hung thủ mình đang tìm kiếm lại vẫn luôn làm nội ứng bên cạnh mình, cuối cùng nam chính bị rơi vào bẫy. Thấy sao hả?”

“Motip cũ quá.” Sương trắng lắc lắc đầu: “Em có một gợi ý cho anh nè, phần cuối nên biến thành một sự đảo ngược. Ví dụ như là, kẻ gϊếŧ người mà anh ta nghĩ thật ra chưa từng tồn tại, nam chính suy đoán thật ra người đang nằm vùng chính là mình, và anh ta chính là là một kẻ bị tâm thần phân liệt. Bằng cách này, dù trước đó anh có tạo ra bao nhiêu hiện tượng thần bí thì cuối cùng anh vẫn có thể có một cái kết trọn vẹn. Đây là yếu tố cần có của những bộ phim kinh dị trong nước đấy.”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Lâm Hạo Nhân đưa tay ôm quyền với sương trắng, tạm biệt người kia ở đầu đường rồi rời đi nhanh như bay.

*

“Về sau mày có quay lại đó không?” Tiêu Đan vừa đắp mặt nạ vừa bắt ngồi chéo chân vừa lột vỏ cam, hỏi: “Việc này không phải rất thú vị à? Sao mày không tiếp tục điều tra đi? Tao có linh cảm là nguồn tư liệu này còn hay hơn câu chuyện của mày nhiều!”

“Dẹp đi.” Lâm Hạo Nhân lắc đầu: “Trực giác của tao cho tao thấy vụ này không ổn áp lắm.”

Từ khi gặp cụm sương trắng kia, dường như đang có thứ gì đó dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát. Nhưng cụ thể đó là gì thì Lâm Hạo Nhân không thể nào nói ra được.

Tiêu Đan chính là người đã gọi điện cho Lâm Hạo Nhân lúc anh đang đứng trước ranh giới sinh tử, là người anh em có mối quan hệ thân thiết từ thuở hai người mặc chung cái quần mà lớn lên, biệt danh “anh Đản”.

Anh Đản và Lâm Hạo Nhân bằng tuổi nhau. Hồi họ còn bé, không có người lớn nhà nào cho phép con mình chơi với Lâm Hạo Nhân, chỉ có anh Đản là có bản tính không thích bị kiềm chế, không thích bị gò bó và yêu thích sự tự do, về sau lại sinh ra sự phản nghịch, người khác càng cấm cái gì thì cậu ta càng phải làm cái đó nên mới có thể trở thành người anh em còn thân hơn cả anh em ruột thịt của Lâm Hạo Nhân.

Từ nhà trẻ đến trung học phổ thông, hai người vẫn luôn học cùng với nhau, mãi đến khi lên đại học mới chia ra mỗi người một ngả.

Sau khi tốt nghiệp, Lâm Hạo Nhân làm nghề lập trình cho game kinh dị, còn anh Đản thì trở thành một streamer chuyên stream về game, thu hút không ít viewer nhờ “Sắc”, phần lớn không phải là fan chị thì cũng là fan mẹ - vì vẻ ngoài của anh Đản rất đáng yêu nên rất dễ khơi dậy tình thương và mong muốn bảo vệ của bản năng làm mẹ.

Bây giờ đã đến giờ ăn cơm chiều, anh Đản đang nghỉ ngơi, màn hình máy tính bên cạnh xuất hiện dòng chữ “streamer đang nghỉ ngơi”. Mặc dù những người khác không có ở đó, nhưng mưa bom bão đạn vẫn bay đầy trời, người hâm mộ đang trò chuyện sôi nổi về trận đấu được phát sóng trực tiếp trước đó.

“Hừ hừ, trùng hợp thật đấy.” Anh Đản quay trái quay phải, lấy ra một tấm danh thϊếp rồi đập xuống bàn: “Không phải tao đã từng nói với mày là tao có việc cần mày giúp à? Mày đoán thử xem nào? Nạn nhân của vụ này chính là con gái của fan lâu năm nhà tao đấy!”

Khóe miệng đang ngậm quả cam của Lâm Hạo Nhân từ từ đông cứng lại, anh ngơ ngác nhìn bạn thân: “Gì?”

“Thì là cái trường học mà mày đến ý, bé gái học lớp sáu gặp chuyện không may ở cổng trường tối ngày hôm qua chính là cô bé đó đấy!” Anh Đản lấy mặt nạ xuống, đôi mắt đào hoa sáng lên: “Nội dung vụ này thật tuyệt đúng không!”

Lâm Hạo Nhân thật sự bị kinh ngạc: “Không đúng, chuyện này đến cùng là sao? Người bạn kia của mày nói như nào? Đứa bé không bị gì đâu chứ?”

“Không có việc gì lớn, chỉ là quá sợ hãi rồi bị sốt cao suốt đêm thôi, bây giờ đã ổn hơn rồi.”

Anh Đản nói: “Cô bé để quên bài tập ở lớp học, nhà lại cách trường không xa nên đã lén lút chạy ra khỏi nhà để đến trường. Người lớn trong nhà cũng vô cùng hoảng sợ, họ còn tưởng cô bé vẫn còn đang ngủ, ai ngờ người ta đã chạy đi từ lúc nào rồi. Người lớn trong nhà vội vàng chạy đi tìm, ồn ào suốt cả đêm... Sau đó họ đi dọc theo đường đến trường học để tìm thì thấy cô bé đang ngồi co ro dưới gốc cây to ở cổng trường, mặt tím tái, khóc đến nỗi không thở được, chân thì mềm nhũn không thể đi lại. Cuối cùng người nhà cô bé quyết định đưa đứa nhỏ đi bệnh viện.”

Lâm Hạo Nhân nghe xong liền nhíu mày hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Việc này đã đánh động đến rất nhiều người, nào là hàng xóm, nào là bảo vệ của khu dân cư, đồn cảnh sát và cả nhân viên công tác xã hội nữa. Họ đã đi tìm cô bé đến hơn nửa đêm. Giờ tìm được người rồi nên họ đã đi dò hỏi chuyện xảy ra khi đó à?” Anh Đản giống như đang kể chuyện, cậu ta vỗ bàn, hạ giọng để tạo bầu không khí: “Cuối cùng thì sao? Cô bé đó nói mình vừa đến trường học liền nghe thấy phía sau có người kêu mình, giọng nói vừa bay bổng vừa ma mị. Khi ấy trên đường cũng không có người khác, đèn đường trên đỉnh đầu còn nhấp nha nhấp nháy, cô bé giật mình quay người lại thì thấy...”