Thèm Khát Tỷ Phu

Chương 2

Tháng tư ở Thượng Hải, không khí tết Thanh Minh, mưa phùn mênh mông.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa kịp ló dạng, bên ngoài cửa đang vang lên tiếng gõ.

“Tới đây, tới đây.”

Ông lão trông cửa khoác một kiện áo mỏng đi tới mở cửa, nhìn người trước mắt trên dưới đánh giá, cau mày hà hơi vào lòng bàn tay, chà xát tay hỏi:

"Cô là?”

Đang đứng ngoài cửa là một cô gái dáng người gầy gò, thời tiết lúc này vẫn còn lạnh, bộ áo quần đơn bạc trên người dính ướt mưa phùn, trên những sợi tóc đọng những giọt sương, tóc mai được búi gọn gàng.

Có thể nhìn ra có chút tư sắc, nhưng thật sự lúc này trông có hơi chật vật, sắc mặt trắng bệch vì đông lạnh, răng run nhẹ va chạm vào nhau, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ:

"Tôi là người bên nhà mẹ đẻ của thiếu soái phu nhân.” Nàng nắm thật chặt tay nải trong tay: "Tôi là em gái ruột của chị ấy.”

Ông lão liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, tựa như không tin lời nói của nàng.

Ai cũng biết quê quán của thiếu soái phu nhân là ở Quảng Đông, tuy không phải gia đình đại phú đại quý gì, cũng không nên giống như nàng, chật vật như dân chạy nạn ở bên ngoài Tô Giới trôi giạt khắp nơi.

Nàng rũ mắt: "Tôi tên Mục Dư, ông có thể đi vào, hỏi chị ấy một chút.”

Ông lão lại liếc mắt nhìn nàng lần nữa, bảo nàng chờ ở cửa, nói vợ chồng chủ nhân còn chưa thức giấc, bọn họ không dám sáng sớm đã đi quấy nhiễu, chờ chút nữa bọn họ sẽ đi hỏi.

Mục Dư gật đầu đồng ý, cúi đầu đứng ngoài cửa lớn uy nghiêm.

Ông lão xoa xoa tay đi đến một bên ở trong phòng ngồi xuống, uống một chung trà nóng, đôi mắt xuyên qua cửa sổ chết nhìn chằm chằm chân của nàng, sợ nàng bước vào một bước, sẽ ô uế cánh cửa này.

Cửa sắt hạm một đen, sân rất lớn, bên trong có cả cây đa trăm năm tuổi, xanh um tươi tốt, dựa vào bên cạnh tòa nhà phía Tây. Ở giữa sân còn có một đài phun nước kiểu Baroque, Mục Dư đứng từ xa, cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy tinh tế.

Mục Dư chưa từng được nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn thử một cái, bị ông lão kia thoáng nhìn một cái, lại cúi đầu.

Đợi nửa canh giờ, người hầu và phó quan đều có mặt, trong viện có người ra dọn dẹp lá rụng, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa kia.

Chờ trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn, lúc này mới có người đi gọi chủ nhân của nơi này.

Mục Nam đang đeo cà vạt cho Phó Đình Sâm: “Hoa hồng em đã phơi khô rồi, chờ sau khi làm tốt trà hoa hồng, anh đừng quên đưa nó qua cho mẹ nha.”

Phó Đình Sâm nói: “Em đưa đi thì tốt hơn.”

"Nếu bà ấy biết là em làm, lại muốn vứt bỏ cho xem.”

“Vậy không cần, bà ấy không nhận tấm lòng này của em, em còn làm gì.”

“……” Mục Nam muốn nói lại thôi, liếc hắn một cái: "Bây giờ hình như em không thể nói anh rồi.”

Phó Đình Sâm cười khẽ: “Đã biết, anh sẽ bớt thời giờ đi một chuyến.”