Chó Hoang

Chương 4: Tàn thuốc

Diệp Kiều vặn son môi, đẩy thỏi kem ra, dựa vào bồn rửa mặt trang điểm lại, xuyên qua gương, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một cô gái đi vào, sau khi mím môi, vuốt mái tóc đen dài, hỏi:

“Ôn Mông, Tống Nịch Ngôn có tới không?”

Cô gái tên Ôn Mông đi đến bên cạnh cô ta, tự nhiên đưa lược cho cô ta, Diệp Kiều gật đầu với cô ấy, răng lược lướt qua mái tóc dài mượt mà, Ôn Mông lấy điện thoại ra xem giờ, rồi trả lời cô ta: “Tớ mới gửi tin nhắn cho Sở Hủ, cậu ấy nói lớp trưởng đi đến cửa rồi.” Diệp Kiều nghe vậy thì cười nhạt, khóe mắt giương lên vài phần tự tin.

Ôn Mông nhận lấy cái lược từ tay Diệp Kiều, rối rắm một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: “Diệp Kiều, cậu thật sự tỏ tình với lớp trưởng à?”

Diệp Kiều khẽ nhướng mày, cười đáp: “Đương nhiên, hôm nay vì để tỏ tình với cậu ấy, tớ đã cố ý mang rượu đến.” Cô ta nhìn bản thân trong gương, cuối cùng vuốt lại tóc mái: “Đi thôi, hy vọng ngày mai Diệp Kiều sẽ thoát khỏi cô đơn!”

Ánh đèn mở ảo của KTV uốn lượn nhiều màu sắc, nhiều giọng hát phát ra từ các phòng, Diệp Kiều bước đi, đi vào gian phòng ồn ào ở trong cùng.

Ôn Mông nóng lòng mở cửa phòng, lén nhìn xung quanh, sau đó kích động quay đầu nháy mắt với Diệp Kiều, trong lòng Diệp Kiều có tính toán, giả vờ rụt rè ho một tiếng, đè nén kích động trong đòng, sau khi điều chỉnh sắc mặt, đi theo Ôn Mông vào phòng.

Vừa đi vào, Diệp Kiều đã chú ý đến anh. Sở Hủ đang gào thét trên sân khấu, Tống Nịch Ngôn lười nhác dựa vào chiếc ghế sô pha bằng da, hôm nay anh không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo khoác đen tuyền, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng, ánh đèn nêon mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của chàng trai, giống như ánh hoàng hôn của mùa hè, khi những tia nắng mặt trời không chịu nói lời tạm biệt với ngày nắng ấm, vì vậy trong sự lẫn lộn của ánh sáng và bóng tối, một chùm hoàng hôn hiện lên đầy mơ hồ.

Diệp Kiều nhìn đến mức có hơi ngẩn ngơ, cô ta nở một nụ cười động lòng người, chậm rãi bước về phía chàng trai có khuôn mặt lạnh lùng, còn chưa đi được vài bước, cô ta đã bị Sở Hủ chặn lại, đầu ngón tay của cậu ta có hơi đỏ, đang cầm điều thuốc, mỉm cười với cô ta: “Này, đây không phải Diệp Kiều hoa khôi của lớp sao? Có hứng thú hát một bài với tớ không?”

Nói xong, cậu ta đưa micro trong tay cho Diệp Kiều, nếu là bình thường, có khả năng cô ta sẽ cầm micro lên sân khấu hát một bài, nhưng hôm nay cô ta thật sự không có hứng. Cậu ta đứng trước mặt cô ta, vừa đủ để ngăn cô ta nhìn về phía Tống Nịch Ngôn, Diệp Kiều đẩy mặt cậu ta, cười mắng: “Cút đi, hôm nay chị đây không có tâm trạng, còn nữa, đừng hút thuốc trong phòng, đừng để mọi người khó chịu.”

Vất vả lắm mới đuổi được Sở Hủ đi, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng gầy gò đi vào, Ôn Mông ở gần cửa nhất, thấy rõ người tới, kinh ngạc nói: “Sao mày lại đến đây?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong phòng bị thu hút, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, Diệp Kiều còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì một bóng người lọt vào tầm mắt của cô ta, Diệp Kiều trơ mắt nhìn cô ngồi xuống bên cạnh Tống Nịch Ngôn.

Không biết ai hít một hơi thật sâu, Tống Nịch Ngôn cụp mắt xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt bất an của cô gái, anh nhếch môi, cười rất dịu dàng: “Cút.”

Hứa Miên Hoan siết chặt quần, rụt vai, nhưng không hề di chuyển. Diệp Kiều nhìn cảnh này, cơn điên như sóng thủy triều tràn vào cơ thể, cô ta xông lên, túm lấy tóc của Hứa Miên Hoan, cứng ngắc kéo cô, theo thói quen tát lên mặt cô một cái: “Mẹ nó, mày đúng là không biết xấu hổ, ai cho mày đến đây? Còn ngồi bên cạnh Tống Nịch Ngôn? Hay mày là một con đĩ ngửi thấy mùi đàn ông liền muốn quyến rũ?”

Hứa Miên Hoan cắn môi, căn phòng im lặng, Diệp Kiều sảng khoái sỉ nhục cô một lúc rồi mới hài lòng buông tay, Diệp Kiều vốn tưởng Hứa Miên Hoan sẽ ôm đầu xấu hổ rời đi, nhưng cô ta không ngờ rằng sau khi mình buông tay, Hứa Miên Hoan đột nhiên lảo đảo, giây tiếp theo bàn tay không đỡ được bàn, trọng tâm mất ổn định, ngã vào trong lòng ngực Tống Nịch Ngôn trước mặt mọi người.

Nếu nói từ khi Hứa Miên Hoan đi vào bầu không khí trở nên đông cứng thì lúc này bầu không khí có thể nói là yên lặng đến mức quỷ dị, giống như một giây yên bình trước khi tai nạn nổ ra, Tống Nịch Ngôn từ từ hạ mắt xuống, Hứa Miên Hoan nằm trong lòng ngực của chàng trai, sau đó cô đột nhiên bật dậy, hoảng sợ nhấc chân, chỉ muốn lao ra khỏi căn phòng.

Nhưng cổ tay của cô bị một bàn tay siết chặt.

Hứa Miên Hoan cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc của năm ngón tay, cô giật mạnh cổ tay nhưng không thể thoát ra được, lúc này ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn lên cổ tay của cô, nhưng Tống Nịch Ngôn lại đảo mắt, ngoắc ngón tay về phía Sở Hủ đang hút thuốc ở bên một.

Cảm nhận được ý đồ của Tống Nịch Ngôn, trong phòng lại có người hít sâu, cuối cùng Hứa Miên Hoan cũng có chút bất an, cô đưa lưng về phía Tống Nịch Ngôn, không nhìn thấy động tác của anh, nhưng rốt cuộc anh định làm gì mới có thể khiến năm người quen bắt nạt bạn học hít sâu một hơi?

Rất nhanh cô đã có đáp án.

Cảm giác bỏng rát dữ dội từ da khiến cô suýt nữa hét lên, nước mắt suýt chút nữa trào ra khỏi mắt, mọi giác quan đầu tập trung ở cổ tay, cơn đau bỏng rát lấn át mọi giác quan, Hứa Miên Hoan chỉ có thể cắn chặt môi, nuốt tiếng kêu to sắp tràn ra xuống cổ họng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc mọi người, Tống Nịch Ngôn ném tàn thuốc vào thùng rác, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, Hứa Miên Hoan nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn khóc, tàn thuốc rơi xuống thùng rác đập vào mắt cô, cô lập tức hiểu vừa rồi anh lấy thứ gì đặt lên tay cô.

Vừa mới uống nước, giọng nói lạnh lùng thường ngày biến mất, anh thả lỏng dựa lưng vào ghế sô pha, Hứa Miên Hoan nghe thấy anh cười nói với cô: “Cuối tuần vui vẻ.”