Vương Tuấn Dương là tân khoa Trạng Nguyên, cũng là vị hôn phu ban đầu được định ra của nàng.
Hôn sự của bọn họ được trưởng bối làm chủ định ra ở quê nhà Lương Châu, khi đó Vương Tuấn Dương chưa đỗ Trạng Nguyên, vẫn là một tiểu tử xuất thân nhà nghèo.
Sau đó Vương Tuấn Dương lên kinh đi thi, đỗ Trạng Nguyên, biểu di* của Minh Nhiêu bảo nàng theo đến Kinh thành, trông giữ thật kỹ cửa hôn sự này.
(*) biểu di: dì họ
Nàng đến rồi, nhưng hôn sự vẫn cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đích nữ của Tín Quốc công Minh Vân không muốn gả cho An Bắc hầu hàng năm chinh chiến bên ngoài, không biết khi nào sẽ tử trận. Mà thanh danh An Bắc hầu khắc thê ở bên ngoài, ba vị thê tử mới cưới đều chết bất đắc kỳ tử trên đường xuất giá, tin tức về con người An Bắc hầu lại cực kỳ không tốt.
Nhưng thánh chỉ như là một tòa núi lớn đè xuống, dù sao Minh gia vẫn phải có nữ nhi bước lên cỗ kiệu hỉ đó.
Vì thế phu nhân Tín Quốc công lấy can đảm treo đầu dê bán thịt chó, đổi hôn sự của thứ nữ Minh Nhiêu với đích nữ Minh Vân.
Ngu Nghiên nghiêng đầu sang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ngẩn ngơ thất thần của nữ tử, lại theo nơi ánh mắt nàng hạ xuống, nụ cười tản mạn nhạt nhòa trên mặt chậm rãi thu lại.
Ánh mắt dần trở nên lạnh băng sắc bén, môi mỏng mím chặt.
Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt quyến rũ của nữ tử, đột nhiên cười lạnh: “Minh cô nương đang nhớ đến người xưa sao?”
“Tân khoa Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng, chắc chắn là mạnh hơn nhiều so với người đã bước một chân vào quan tài như ta.”
Giọng nói như gió thổi từ trên đỉnh núi tuyết phủ giữa mùa đông, ập vào tai nàng, từng chữ như đao, cứa vào làn da đau đớn.
Minh Nhiêu há miệng thở dốc, thấy hắn ánh mắt lạnh băng khác thường, một nỗi sợ hãi mãnh liệt lan dọc theo xương sống. Luống cuống cụp mắt xuống, lắc đầu.
“Chưa từng nhớ hắn, Hầu gia… Chớ nên nói mình như vậy.”
Theo lý thuyết, hắn nên gọi nàng một tiếng phu nhân, nhưng lúc này có lẽ là hắn đang nổi giận, chỉ xa lạ gọi nàng là Minh cô nương.
Phòng trong bỗng yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng trong thoáng chốc bao trùm lấy Minh Nhiêu.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ngu Nghiên rũ mắt, trên mặt không lộ ra vẻ vui mừng hay tức giận, cầm hồ sơ kia trong tay, tùy ý lật: “Vương công tử hiện tại ở địa lao, đang chịu khổ hình, không biết là lời khai của hắn ta có khiến người khác vừa ý hay không.”
Minh Nhiêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Hắn làm sao vậy?”
Ngu Nghiên giương mắt, cười mà như không cười liếc nàng: “Nàng không biết?”
Minh Nhiêu lắc đầu.
Từ khi xuất giá, nàng cũng chưa từng nghe thấy cái tên này.
Ngu Nghiên lại không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chẳng nói tin hay không.
Sau một khoảng im lặng khiến người ta sợ hãi, sắc mặt của Ngu Nghiên lãnh đạm nhìn chén canh trên bàn, rồi chậm rãi thốt ra một câu lạnh lùng đến cực điểm:
“Minh cô nương tới đây lấy lòng bản hầu, không phải là để xin tha cho tình cũ sao?”
Câu nói như một cây gậy, gõ mạnh vào đầu Minh Nhiêu, dần dần đau nhức, còn mang lại cảm giác khϊếp đảm.
“Thϊếp đâu có!” Nàng vô thức đáp lại.
Ánh mắt nam nhân rất hung ác, tối tăm, khi hắn chăm chú nhìn nàng, như thể muốn cắn nát nàng ra vậy.
“Vì hắn ta thì nàng lại dám.”
Minh Nhiêu không chịu nổi ánh mắt sắc bén kia, lui về phía sau hai bước.
Nhưng Ngu Nghiên đâu cho phép nàng trốn?
Cổ tay nặng trĩu, cổ tay trắng nõn của nàng bị người nắm chặt trong lòng bàn tay, lực nắm mạnh đến mức suýt bẻ gãy tay nàng.
“Nàng còn nhớ thương tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu đó, phải không.” Hắn nắm chặt tay nàng, lạnh giọng chất vấn.
Minh Nhiêu bị dọa sợ, vội lắc đầu: “Hầu gia hiểu lầm rồi, thϊếp không phải là vì hắn.”
Ngu Nghiên cười lạnh.
Không phải vì tên thư sinh đó, chẳng lẽ thật sự muốn đối xử tốt với hắn sao?
Ngu Nghiên dường như bỗng đánh mất lý trí, không nghe bất kỳ lời giải thích nào. Hắn xé bỏ lớp ngụy trang thờ ơ hờ hững, trở nên cố chấp điên cuồng.
Cánh tay dài duỗi ra, khuỷu tay mạnh mé vòng quanh eo nhỏ thon thả của nữ tử, một tay bế người lên, cất bước đi về phía phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Đi tới giường, không hề thương tiếc mà ném người lên trên giường.
Cúi người về phía trước, chân sau gập lại quỳ gối giữa hai chân nàng, không màng nàng hoảng loạn giãy giụa, một tay nắm chặt hai cổ tay của nàng, đưa lên trên đầu, ấn lên giường, một tay khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Nhiêu.
Hắn nhìn thấy Minh Nhiêu đang hoảng sợ nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy những giọt nước mắt kinh sợ, trong lòng càng thêm bực bội.
“Hầu gia, Hầu gia… A!!”
Bàn tay của Ngu Nghiên đang bóp cằm nàng buông ra, dùng sức xé xiêm y của nàng, thuận tay hất lên, xiêm y của nàng ngay tức khắc biến thành một đống vải vụn.
“Minh cô nương, đã gả cho ta thì chớ nghĩ đến người khác, biết chưa?”
Giọng Ngu Nghiên rất nhẹ: “Cho dù Hoàng đế muốn giữ mạng của hắn, ta cũng có thể lập tức tiễn hắn về Tây Thiên.”
“Ta sớm nên muốn nàng, như vậy nàng sẽ không nhớ đến người khác nữa.”
“Hu hu hu…”
Minh Nhiêu bị dọa sợ, kinh hãi mà nhìn hắn.
Xiêm y của nàng bị cởi ra hết, Ngu Nghiên nhìn ánh mắt bất lực của nàng, bỗng không được tiếp tục nữa.
Cảm xúc bực bội và hung ác tràn đầy muốn được xé rách mà chui ra.
Ngu Nghiên chợt đứng dậy, xoay người rời đi.