Nguyễn Văn Văn không cẩn thận ngã khỏi ghế, sắc mặt hơi khó miêu tả, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ lúng túng.Cô đứng dậy cũng không nói lời nào, cho rằng nằm trên giường càng quá xấu hổ, lần này cô lại giấu mình trong chăn.
Trùm kín đến mức không lọt một chút gió nào.
Lộ Phong đã có kinh nghiệm trải qua cảnh tượng quen thuộc này đến mấy lần, vẻ mặt cũng xem như bình tĩnh, anh từ từ đi tới rồi khom lưng kéo chăn của cô: "Ra ngoài nào, bên trong ngột ngạt lắm."
Nguyễn Văn Văn làm gì còn mặt mũi xuất hiện nữa chứ, cô rục đầu vào trong: "Em sợ lạnh, ấm áp như thế này cơ mà."
Bây giờ đã tháng bảy mà còn nói lạnh, người có thể nghĩ ra cái cớ vụng về thế hẳn chỉ có một mình cô Lộ mà thôi. Cô há miệng thở ra từng ngụm bên trong lớp chăn dày cộm, nhớ tới Lộ Phong nghe được lời Trâu Mỹ nói, ngón chân càng dùng sức đè chăn.
Chắc chắn Lộ Phong đã tức giận đúng không?
Mình phải làm gì đây?
Có nên dỗ dành hay không nhỉ?
Nguyễn Văn Văn đặt Lộ Phong ở vị trí cao nhất trong lòng, người cô nâng niu trên đầu quả tim đã tức giận, cô cũng không vui, không được, phải dỗ anh thôi.
Cô cách tấm chăn bắt đầu dỗ dành, giọng nói trở nên rất ngột ngạt: "À thì, anh đừng để những gì bạn em nói trong lòng, cậu ấy nói nhảm đấy."
Lộ Phong đến gần hơn một chút: "Chứ không phải là chính em nói với cô ấy sao?"
Đúng là nồi nào úp vung nấy, Nguyễn Văn Văn dùng sức mím môi, mở miệng giải thích: "Sao lại có chuyện như vậy được? Làm sao mà em có thể nói chuyện này với cậu ấy được chứ, chắc chắn cậu ấy đã nghe sai rồi."
Lộ Phong gật gù, nhẹ nhàng "ồ" lên một tiếng.
Giọng nói của anh hơi nhỏ khiến Nguyễn Văn Văn cảm thấy anh không tin điều mình nói, tiếp tục dỗ dành: "Em không có lừa anh, thật ra, thật ra thì…"
Trong đầu Nguyễn Văn Văn đang cố gắng lựa chọn từ ngữ nào có thể làm anh vui vẻ trở lại, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Thật ra anh cực kỳ giỏi, cũng rất được."
"Không phải, là đỉnh của đỉnh mới đúng, tốt hơn tất cả mọi đàn ông trên thế giới."
Một giây trước Lộ Phong còn đang cười, giây sau đã thu lại nụ cười kia, mí mắt rũ xuống, lạnh nhạt hỏi: "Người đàn ông khác à? Em còn có đối tượng để so sánh nữa sao?"
Câu cô vừa mới nói qua tai anh thì được dịch là, thì ra em đã làm chuyện này chuyện kia với tên đàn ông khác rồi.
Trong lòng Nguyễn Văn Văn lộp bộp vài tiếng, cô bĩu môi tỏ vẻ mình làm gì có người đàn ông nào khác cơ chứ, vội vàng giải thích: "Sai rồi, không phải đàn ông khác, em không có người đàn ông khác, em chỉ muốn nói cho anh biết anh cực kỳ xuất sắc mà thôi."
Cô càng giải thích càng lộn xộn, cuối cùng cũng chẳng hiểu bản thân mình đang nói cái gì.
Cô vừa dứt lời, bên phía Lộ Phong đã không còn tiếng động.
Nguyễn Văn Văn nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, nghĩ thầm, không phải chứ, anh lại tức giận rồi sao?
Sao anh khó dỗ quá vậy?
Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói, khó dỗ dành như vậy thì dẹp hết không làm nữa.
Sau đó, một giọng nói khác xuất hiện, đàn ông rất so đo về phương diện này, cô bảo anh không được thì dĩ nhiên anh không hài lòng.
Giọng nói đầu tiên khẽ cười một tiếng: "Đồ nhỏ mọn."
Giọng nói thứ hai không phục phản bác: "Cái này thì liên quan đến nhỏ mọn gì chứ, nếu có người nói ngực cô giống như sân bay thì cô bằng lòng nghe hả?"
Sau khi giọng nói thứ hai ngừng hẳn, Nguyễn Văn Văn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nếu thật sự có người nói ngực cô phẳng như sân bay thì cô sẽ tức giận.
Sau đó cô lại giả sử người nói nhảm đó là Lộ Phong, nếu Lộ Phong nói cô như vậy thì chắc chắn một trăm phần trăm cô sẽ đau buồn chết mất.
Lúc này khi đặt mình vào trường hợp tương tự thì cô biết bản thân đã làm sai.
Cô vùi đầu trong chăn suy nghĩ nên xin lỗi bằng cách nào mới thể hiện rõ lòng chân thành và sự hối hận của mình đây.
Tiếng bước chân di chuyển truyền đến từ bên ngoài, trái tim của Nguyễn Văn Văn đột nhiên run lên, thôi tiêu rồi, anh bị cô chọc tức giận đến mức bỏ đi luôn rồi .
Không được, phải dỗ dành ngay mới được.
Cô Lộ sau khi mất trí nhớ thì có thêm một ưu điểm chính là thái độ nhận sai rất chân thành, cô đột nhiên xốc chăn lên, cúi đầu xin lỗi: "Anh giận em rồi sao, em xin lỗi, sau này em sẽ không nói anh không được nữa."
Cô làm nũng kéo tay áo người đang đứng đối diện trước mắt: "Anh được, thật sự rất được, kỹ thuật trên giường đứng hạng nhất, cho nên anh tha thứ cho em đi mà."
Cô ngẩng đầu lên với đôi mắt run rẩy, một giây sau, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng nhắc, cô hét lên: "A, sao thím Chu lại ở đây vậy?"
Thím Chu hiển nhiên bị tiếng la vang trời của Nguyễn Văn Văn làm cho sợ hãi, tay run lên khiến cốc sữa trong tay suýt nữa tràn ra: "Cậu chủ bảo tôi mang sữa lên cho mợ chủ."
Mí mắt của Nguyễn Văn Văn chợt run rẩy kịch liệt, cô lập tức buông tay ra: "Vậy cậu chủ đi đâu rồi?"
Thím Chu: "Cậu chủ đi nghe điện thoại, hình như là chuyện của công ty."
Thím Chu đặt cốc xuống, xoay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa mới dừng lại: "Mợ chủ đánh giá cậu chủ cao như vậy, ông chủ và bà chủ chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Thím Chu nói ông chủ và bà chủ là đang đề cập đến bố mẹ của Lộ Phong.
Thím Chu nói xong, trên mặt nở một nụ cười tươi rói.
Nguyễn Văn Văn: "..."
…
Lộ Phong quay lại sau khi gọi điện thoại xong thì thấy Nguyễn Văn Văn bĩu môi nhìn mình với ánh mắt mang theo vẻ ai oán, Lộ Phong không hiểu nguyên nhân, hỏi cô: "Em sao vậy?"
Nguyễn Văn Văn ngượng ngùng nói cho anh biết chuyện mới xảy ra, lại không nỡ giận anh, duỗi thẳng cánh tay nói: "Ôm em một cái đi."
Trình độ làm nũng của cô Lộ ngày càng thuần thục, Lộ Phong bất lực lắc đầu, bước đến gần ôm lấy cô.
Trên bàn trang điểm còn chất đống một số món trang sức chưa mở ra, Lộ Phong ôm cô ngồi xuống, anh vừa mở từng hộp ra vừa hỏi ý kiến vợ: "Thích không?"
Nguyễn Văn Văn thích nhận được quà tặng của Lộ Phong nhất, cô cảm thấy đó là biểu hiện Lộ Phong yêu cô, gật đầu nói: "Thích lắm."
Cô cầm một sợi dây chuyền kim cương trong số đó rồi nài nỉ anh đeo lên cho mình.
Lộ Phong nhìn cô, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức. Vào kỷ niệm ngày cưới lần trước, anh tặng trang sức cho Nguyễn Văn Văn, đứng dậy muốn đeo cho cô nhưng lại bị cô ghét bỏ né tránh.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ mồn một Những lời cô nói vào lúc đó: "Chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, đừng quá chìm đắm vào trong đó."
Sau đó, tiết mục tặng quà thường xuyên xảy ra, nhưng anh không còn chủ động đeo cho cô một lần nào nữa, dù sao thì cô Lộ cũng không muốn anh đeo, anh cũng chiều theo ý cô.
Suy nghĩ hơi rối loạn, anh liếc nhìn cô và hỏi: “Em có biết bây giờ mình đang làm gì không?”
Nguyễn Văn Văn chớp hàng mi dài, đáy mắt tràn đầy tia sáng, đuôi mắt cong lên, mỉm cười nói: “Đương nhiên là em biết mình đang làm gì rồi.”
Cô làm nũng, nói: “Anh đeo cho em đi mà, em muốn anh đeo lên cho em.”
Dáng vẻ lúc nói chuyện của cô rất chân thành, không giống như đang trêu chọc anh. Sau khi lặng im mấy giây, Lộ Phong nhận lấy, đầu ngón tay trắng nõn quét qua làn da sau cổ cô, nghiêng đầu gài lên.
Sau khi cài xong thì thu tay lại.
Lúc đầu ngón tay buông xuống lại quét ngang qua cánh tay cô một cái.
Vô ý trêu chọc mới là chết người nhất, trái tim của Nguyễn Văn Văn đập thình thịch, ngón tay vô ý run lên một chút, không dám nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt lén liếc nhìn anh một cái.
Nhìn xong thì suýt chút nữa không thở nổi.
Hu hu, chồng cô đẹp trai quá.
Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần thứ một trăm Nguyễn Văn Văn chìm đắm trong nhan sắc quyến rũ của Lộ Phong.
Lộ Phong không biết suy nghĩ trong lòng Nguyễn Văn Văn, thấy cô cúi đầu, rũ mi mắt thì nghĩ rằng cô không vui vẻ. Người như anh không biết dỗ dành người khác cho lắm, khi thấy không còn sớm nữa thì kề sát vào hỏi cô: “Đi ngủ đi, hửm?”
Anh nhích đến rất gần.
Cảm giác ngứa ngáy truyền đến bên tai khiến cô phải quay đầu lại, trong lúc hốt hoảng đã dán mặt mình lên môi anh.
Cô ngây người, chú nai con trong l*иg ngực húc bay tứ tung.
Khuôn mặt chẳng hiểu sao lại trở nên nóng rực.
Anh sửng sốt, trong con ngươi đen láy hiện lên cảm xúc khác thường, yết hầu nhúc nhích, sau đó anh lùi lại.
Nụ hôn chẳng hề mang theo bất kỳ chút tìиɧ ɖu͙© nào xảy ra quá đột ngột, gương mặt của Nguyễn Văn Văn đỏ bừng.
A a a, anh cũng quá biết cách trêu chọc người khác rồi.
Cô sắp điên mất thôi!
Dáng vẻ đỏ mặt của cô Lộ vẫn rất đẹp, khóe miệng của Lộ Phong nở một nụ cười nhạt, khóe mắt bỗng nhiên thấy được ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, ý cười lại biến mất.
Ngay cả anh cũng không biết mình đang cười cái gì.
Tiếng thông báo của di động vang lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho anh, anh lấy di động ra nhìn thoáng qua, là người bạn bác sĩ ở nước ngoài của anh.
Vào lúc sáng anh lại hỏi ý kiến về chuyện Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, bây giờ đối phương trả lời.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói một câu: “Tôi có việc, em ngủ trước đi.”
Sau đó anh rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi Lộ Phong rời đi, Nguyễn Văn Văn nhìn thoáng qua phía sau, xác định anh không có ở đây nữa rồi mới bụm mặt, lặng lẽ hét chói tai.
A a a, ánh mắt của anh quyến rũ quá đi mất!
Trong chốc lát, di động rung lên, có người gửi tin nhắn Wechat cho cô, là Trâu Mỹ.
Vừa rồi cúp điện thoại quá gấp, Trâu Mỹ không biết tình huống bên Nguyễn Văn Văn ra sao nên rất lo lắng, lần này không gửi voice chat nữa mà đổi thành gõ chữ.
Z: [Các cậu vẫn ổn chứ? Có cãi nhau không thế? Văn Văn à, nếu như cậu bị bắt nạt thì nhất định phải nói cho tớ biết nhé, tớ sẽ đi cào Lộ Phong ngay.]
R: […]
Trâu Mỹ không biết cô gửi dấu ba chấm là có ý gì, vội hỏi: [Có phải cậu đã xảy ra chuyện rồi không?]
R: [Tớ đúng là đã xảy ra chuyện.]
Z: [Chuyện gì?]
R: [Tớ phát hiện tớ rất thích ông xã của tớ!]
Trâu Mỹ nhíu mày, thầm nghĩ: Trước kia cậu chưa từng nói thích anh ta bao giờ, còn luôn lên án anh ta. Quả nhiên, mất trí nhớ là liều thuốc hay chữa khỏi hết mọi thứ.
Z: [Thích nhiều đến mức nào?]
R: [Hu hu, tớ có thể lấy mạng tới đổi.]
Z: [Chỉ mong là một ngày nào đó cậu khôi phục trí nhớ rồi thì vẫn giữ suy nghĩ này.]
Trâu Mỹ đã tìm kiếm một vài tài liệu, mất trí nhớ là một việc rất trùng hợp, có người cả đời cũng sẽ không mất trí nhớ lấy một lần, có người lại có khả năng mất trí nhớ hai, ba lần, hoặc là rất nhiều.
Nhưng những việc đó không phải là thê thảm nhất, thê thảm nhất chính là mỗi lần sau khi cô mất trí nhớ thì đều quên hết những chuyện xảy ra trước đó.
Trâu Mỹ hy vọng, nếu ngày nào đó Nguyễn Văn Văn khôi phục trí nhớ thì vẫn còn có thể nhớ được tâm trạng lúc này.
R: [Dĩ nhiên phải vậy rồi, cho dù tớ thay đổi thế nào, Lộ Phong cũng là người tớ yêu nhất.]
Z: […]
Trâu Mỹ chụp những lời này lại, chờ ngày vả mặt đến.
Thật ra Trâu Mỹ cũng không phải không muốn Nguyễn Văn Văn và Lộ Phong hòa hợp, chủ yếu là lo lắng đây không phải là quyết định mà cô đưa ra trong trạng thái tỉnh táo.
Nhưng cho dù thế nào, cô ấy cũng sẽ ủng hộ cô.
Trâu Mỹ không tạt nước lạnh Nguyễn Văn Văn mãi, phụ họa nói: [Thật ra tổng giám đốc Lộ cũng khá tốt, nếu các cậu yêu nhau thật lòng thì cũng là một đoạn giai thoại đấy.]
Nguyễn Văn Văn bảo đảm: [Yên tâm, bọn tớ nhất định sẽ yêu nhau thật lâu.]
Cũng không biết là cô nói câu này quá hào hùng hay sao mà sau khi trả lời xong, cô đã bất cẩn ngã cắm đầu từ trên giường xuống.
Tư thế ngã không lịch sự cho lắm, cô che mông ngẩng đầu lên, người còn chưa kịp đứng lên thì đã thấy một đôi chân của người đàn ông ở đằng trước, trên chân của anh mang dép lê màu xám tro.
Là Lộ Phong.
Tư thế cúi đầu quỳ lạy này của cô quá mức quỷ dị.
Lộ Phong cúi đầu, hiếm thấy tỏ ra hài hước, mỉm cười nói: “Cô Lộ à, lễ này hơi long trọng quá mức rồi đấy.”
Nguyễn Văn Văn nhìn tư thế quỳ của mình, quả thật rất “long trọng” nhưng so với long trọng thì điều quan trọng nhất chính là xấu hổ.
Sao cô có thể quỳ được cơ chứ, còn cần thể diện nữa hay không đây?
Cho dù chính cô không cần mặt mũi nhưng là một đứa con gái của bố, cho dù là vì bố cô, cô cũng cần thể diện.
Cô chống hai tay xuống đất định đứng lên, lúc ngước mắt lên đã đối diện với ánh mắt của Lộ Phong.
Trên sống mũi anh đeo mắt kính gọng bạc, ánh đèn phản chiếu trên mắt kính khiến cho đôi mắt anh càng sáng như sao trời, giống như có ánh sao chạy ra vậy.
Nguyễn Văn Văn nhìn đến ngớ người.
Mặt mũi quan trọng sao?
Không, mặt mũi sao có thể quan trọng bằng ông xã của cô chứ!
Cánh tay run lên, cô lại ngã nhào xuống thảm.
Nguyễn Văn Văn càng ngã càng mạnh, lần thứ hai không được thì lại thử lần thứ ba, nhưng vẫn không đứng dậy được. Lộ Phong không thể nhìn được nữa, xoay người lại kéo cô lên.
Lúc này cô cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, không bị kéo mà ngược lại còn túm được người ta.
Thật trùng hợp, là ngã vào trên người Lộ Phong.
Nguyễn Văn Văn híp mắt cười nói: “Vẫn là tư thế như thế này thoải mái hơn.”