Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 10

Tầm mắt của Nguyễn Văn Văn chậm rãi di chuyển lên trên, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Lộ Phong. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy anh nhướng mày giống như muốn nói: Còn tới nữa sao?Cô vội vàng liên tục lắc đầu, cái đầu lắc như trống bỏi như là sợ trả lời chậm khiến anh hiểu lầm.

Nhưng dường như Lộ Phong vẫn còn hiểu lầm, động tác nhướng mày chuyển thành chu môi.

Nguyễn Văn Văn tiếp tục đỏ mặt lắc đầu, xấu hổ đến mức không nói được một câu nào.

Lộ Phong hất cằm lên rồi lại nhếch môi, đôi mắt của Nguyễn Văn Văn híp lại lặng lẽ nói: Em không có, em không phải, em thật sự không chịu nổi nữa.

Xin anh đấy.

Vẻ mặt của cô rất phong phú, chuyển từ nửa híp mắt thành bĩu môi.

Cô Lộ thích dùng cách nói chuyện kiểu đánh đố nhưng Lộ Phong thì không thế, anh vẫn còn mát mẻ lắm. Giây tiếp theo anh bèn duỗi cánh tay ra.

Nguyễn Văn Văn vừa than thở sức lực của anh thật đáng sợ, vậy mà còn muốn, vừa không đành lòng từ chối. Trong lòng đấu tranh một phen xong thì chậm rãi duỗi tay đặt trên tay anh.

Dáng vẻ như thể sắp hy sinh anh dũng.

Lộ Phong không hiểu cho lắm nên nhướng mày nhắc nhở cô.

Nguyễn Văn Văn hiểu ý, vừa thẹn thùng vừa lại nhướng người về phía trước.

Cô bò ra từ trong chăn khiến dây bên trái của chiếc váy ngủ trượt xuống bả vai, mơ hồ để lộ đường cong sự nghiệp mê người.

Ánh nhìn của Lộ Phong dừng lại trên chiếc cổ đang đỏ ửng của cô, cảm thấy hơi áy náy vì không biết vừa rồi bản thân dùng sức mạnh như vậy.

Ngay sau đó, anh khẽ cong ngón tay một cái.

Khuôn mặt của Nguyễn Văn Văn càng đỏ hơn khi thấy anh ngoắc ngón tay. Vì sợ nhìn thấy chỗ không nên nhìn nên đôi mắt vẫn luôn nhìn ngước lên, hai người cứ như vậy mà mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

À, không phải, là nhìn nhau một cách “thắm thiết”.

Nguyễn Văn Văn sợ nhìn vào đôi mắt của anh nhất, mỗi lần nhìn đều run sợ và đêm nay còn run rẩy nhiều hơn nữa.

Bỗng nhiên, cô cảm giác được có cái gì nhúc nhích trong tay, giống như có người đang kéo cô hay nói đúng hơn là kéo thứ trong tay cô.

Cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ khiến cô không thể không cúi đầu nhìn xem.

Cô thấy Lộ Phong đang kéo một góc khác của khăn tắm.

Cô bày ra vẻ mặt nghi ngờ, trong ánh mắt sáng rực viết mấy cái chữ to: “Làm gì”.

Lộ Phong thấy kéo không được bèn nhẫn nhịn nói: “Đưa tôi.”

Nguyễn Văn Văn: “Hả?”

Lộ Phong: “Tôi không có mặc quần áo.”

Nguyễn Văn Văn nhìn đến cái gì đó, lập tức thả tay, cô đột nhiên nhận ra hình như mình đã nghĩ lệch lạc. Lộ Phong cũng không phải muốn làm cái gì mà chỉ đơn giản là cần khăn tắm trong tay cô.

Nguyễn Văn Văn: …

Lộ Phong buông cốc xuống rồi cầm lấy khăn tắm từ từ quấn lên người, dù sao cả hai đều đã nhìn thấy cơ thể của đối phương nên anh cũng không sợ bị nhìn thấy.

Vì tránh sai xuất lần nữa nên anh lần này quấn chặt chút, buộc thành một cục bên hông.

Sau khi làm xong, vừa nhấc đầu thì thấy người đã biến mất, anh nhìn kỹ lại mới thấy ổ chăn phồng lên trong góc giường, có người trốn ở bên trong.

Anh dịu dàng nói: “Ra đây, uống nước mật ong này.”

Hiện tại Nguyễn Văn Văn ngoại trừ xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, còn mặt mũi nào uống nước mật ong nữa nên buồn bực nói: “Không uống.”

Lộ Phong đi vòng qua một bên giường, cánh tay anh dài nên duỗi tay là có thể với tới, giật nhẹ góc chăn: “Bên trong ngộp, mau ra đây.”

Giọng nói của anh rất êm tai khiến Nguyễn Văn Văn suýt chút nữa thì chịu không nổi mà bò ra, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thì ngượng ngùng dừng lại.

Cô lắc đầu: “Cứ để em ngộp chết đi.”

Cô xấu hổ đến muốn chết đi tại chỗ.

Người quen biết với Lộ Phong đều biết anh là người lạnh nhạt kiêu ngạo, vì vậy anh không thể nào dỗ dành người khác, nhưng hôm nay chuyện không thể xảy ra lại xảy ra rồi.

Lộ Phong nhẫn nại nói: “Tôi còn nhớ em muốn xem phim. Vậy đi, nếu em ra thì tôi sẽ đi xem với em.”

Quả thật Nguyễn Văn Văn muốn đi xem phim. Không chỉ là xem phim, cô còn có rất nhiều việc muốn làm cùng với Lộ Phong. Cô hơi do dự, ngón chân cuộn tròn lại.

Lộ Phong tiếp tục dùng chiêu viên đạn bọc đường dụ dỗ: “Tôi dặn Chu Hải mua một ít trang sức đá quý mà em thích, em có muốn ra nhìn xem hay không?”

Vừa mới dứt lời thì dưới tầng vang lên tiếng nói chuyện, Chu Hải đã đưa đồ mà Lộ Phong dặn tới.

Lộ Phong: “Đồ tới rồi.”

Lộ Phong: “Đi xuống nhìn xem.”

Lộ Phong cũng không gấp, nói xong thì để lại không gian cho Nguyễn Văn Văn suy nghĩ. Anh xoay người đi tới phòng cất quần áo và thay quần áo ở nhà, sau đó trở lại phòng ngủ.

Nguyễn Văn Văn khẽ thò đầu ra khỏi khe chăn, trong chăn quá ngộp, cô sắp không thở nổi nữa.

Lúc Lộ Phong bước vào thì thấy cô giống con cá nhỏ há mồm thở hổn hển, mái tóc rối bù bết vào mặt, gương mặt đỏ ửng, ánh đèn chiếu xuống lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đôi mắt cô vốn đã to, lúc này nhìn vào chỉ thấy ngập nước giống như một hồ nước suối.

Màu sắc đôi môi càng thêm đậm, tươi đẹp ướŧ áŧ.

Lộ Phong nhớ tới cảnh tượng hôn môi vừa nãy làm cho cổ họng hơi ngứa, yết hầu nhô lên hơi lăn nhẹ, bước tới gần.

Nguyễn Văn Văn vừa muốn chui vào lại thì bị anh nắm lấy cánh tay, kéo một cái nhẹ nhàng khiến cô ra khỏi chăn.

Cô không muốn để cho anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ bây giờ, lập tức nhào vào trong lòng và thuận tay che kín mắt anh, nũng nịu nói: “Không được nhìn.”

Lộ Phong không kéo ra tay cô mà ôm chặt lấy vòng eo kia, lặp lại lời nói ban nãy: “Muốn xem phim hay là muốn xem trang sức hả?”

Nguyễn Văn Văn lựa chọn xem phim, dù sao trang sức cũng sẽ không chạy: “Em muốn xem phim.”

Lộ Phong: “Được.”

Giây tiếp theo anh ôm ngang cô lên, chỗ bọn họ đang ở là tầng 3 có rạp chiếu phim, lúc trước làm theo sở thích của Nguyễn Văn Văn. Nhưng mà hai người chưa bao giờ cùng nhau xem phim, đây là lần đầu tiên của bọn họ.

Lộ Phong ôm Nguyễn Văn Văn lên tầng, trước khi lên còn dặn thím Chu chuẩn bị một vài đồ ăn thức uống.

Hai người ngồi xuống không bao lâu thì thím Chu bưng đồ uống và trái cây lên, sau khi vào cửa thì sửng sốt lúc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Sau khi đặt đồ xuống thì lui ra ngoài, vì sợ quấy rầy đến bọn họ nên động tác đóng cửa rất cẩn thận.

Nguyễn Văn Văn không biết sự dao động trong lòng của thím Chu, cô đang ngồi trên đùi của Lộ Phong, há mồm chờ anh bón cho.

Thật ra Lộ Phong không ngờ tới cách xem phim là như thế này nên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tay bóp chặt vòng eo của cô, ra vẻ muốn đặt cô ngồi qua ghế bên cạnh.

Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh rồi nũng nịu nói: “Em muốn ngồi trên đùi của anh xem.”

Nếu là trước kia thì Lộ Phong chắc chắn sẽ quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, còn sẽ nói: Em điên rồi.

Nhưng lúc này Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ, bác sĩ nói phải làm theo ý của cô, không thể khiến cô có dao động cảm xúc quá lớn, như vậy càng không tốt cho việc hồi phục sức khoẻ của cô.

Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, anh đã thỏa hiệp.

Nếu để cho mấy người bạn thân từ nhỏ kia của anh biết, chắc hẳn sẽ cực kỳ sốc, cho rằng Lộ Phong bị ép buộc hoặc nghĩ rằng người bị tông xe chính là anh.

Dù không phải bị điên thì cũng cách điên không xa.

Nguyễn Văn Văn ôm lấy cổ anh, há mồm: “A——”

Lộ Phong đưa một quả quýt cho cô, Nguyễn Văn Văn lắc đầu: “Em muốn ăn chuối.”

Lộ Phong buông quýt xuống, lấy chuối cho cô.

Nguyễn Văn Văn ăn xong, híp mắt cười nói: “Em muốn ăn nho.”

Anh vẫn nhớ cô ăn nho rất kén chọn, cứ thế bón chắc chắn là sẽ không được.

Nguyễn Văn Văn thấy anh không nhúc nhích, vừa lắc anh vừa nhắc lại một lần: “Em muốn ăn nho, anh bóc vỏ cho em đi mà.”

m cuối của chữ “mà” này cao lên, vừa mềm mại vừa chọc người, quyến rũ khiến trái tim người ta phải run lên.

Đương nhiên trong lòng Lộ Phong cũng không run rẩy, anh coi tất cả chuyện này là cô Lộ đang tác oai tác quái, dù sao thì trước kia cũng đã từng có lúc như vậy rồi.

Anh khó khăn lắm mới bóc vỏ nho cho cô xong, vậy mà cô không thèm nhìn lấy một cái mà đứng lên đi mất, trước khi vào cửa thì dừng lại, xoay người từ tốn nói: “Em chỉ muốn xem thử anh có thể vì em mà làm được đến mức nào.”

Cô rất vừa lòng với chuyện anh làm.

Lộ Phong có thể lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Lộ Thị cũng không phải là chuyện thuận buồm xuôi gió, trong đó trải qua quá rất nhiều chuyện mà người bình thường chưa từng trải qua.

Vì vậy anh không để chuyện trêu chọc kia của Nguyễn Văn Văn vào mắt.

Rốt cuộc so với những thứ anh đã từng trải qua, chút chuyện này không tính là cái gì cả.

Lộ Phong thong thả ung dung bóc vỏ ra, đầu ngón tay lạnh lùng trắng trẻo cầm quả nho, càng tôn lên màu da trắng nõn của anh. Anh bóc xong bèn bón thẳng vào miệng cô.

Đôi môi của Nguyễn Văn Văn rất mềm, khi ăn nho lại như có như không chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh. Lộ Phong rụt tay lại, ánh mắt rơi xuống đầu ngón tay nơi bị cô chạm vào.

Anh im lặng vài giây, ngước mắt nhìn cô, lại bắt được vẻ trêu đùa loé lên ở sâu trong mắt cô.

Quả nhiên.

Lại là cố ý.

Lộ Phong càng thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng, cô chủ Lộ mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn thích trêu chọc anh.

Nhưng như vậy cũng đúng, lúc này mới phù hợp với phong cách hành động của cô.

Nguyễn Văn Văn không biết suy nghĩ của Lộ Phong. Vừa rồi cô chỉ bướng bỉnh muốn trêu đùa anh, cô rất thích nhìn thấy dáng vẻ khi anh cười, nếu anh có thể vẫn luôn cười thì tốt biết mấy.

Nhưng mà… hơi khó

Hình như anh không hay cười lắm.

Anh không cười, cô sẽ đi trêu anh, trong miệng ngậm quả quýt bón cho anh ăn.

Lộ Phong không hưởng thụ nổi cái cách bón thức ăn này, lắc đầu từ chối: “Em tự ăn đi.”

Nguyễn Văn Văn còn lâu mới làm theo, đáy mắt phát sáng, cọ ở trong ngực anh, lại kéo cổ áo anh tiến tới, một hai phải làm một “nụ hôn khác biệt”.

Lộ Phong nắm chặt vòng eo cô, không cho cô tới gần.

Nguyễn Văn Văn sợ ngứa, khi bị anh đυ.ng vào thì bật cười khanh khách lên, cuối cùng quả quýt rớt xuống đất, cũng không bón thành công.

Lộ Phong rũ mắt hỏi cô: “Có muốn xem nữa không?”

Nguyễn Văn Văn gật đầu: “Xem.”

Lộ Phong ra hiệu bảo cô ngoan ngoãn ngồi im.

Nguyễn Văn Văn ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh, lần này không lăn lộn nữa, thật sự rất yên lặng.

Bộ phim được chọn là một bộ phim về tình yêu, câu chuyện xưa về tình yêu triền miên lâm li, nhưng mà kết thúc không tốt lắm, nữ chính bị bệnh chết, nam chính thì đi đến mọi nơi trên thế giới.

Nguyễn Văn Văn rất nhập tâm, cô cầm khăn giấy vừa lau nước mắt vừa nói: “Chúng ta đừng bao giờ chai tay, có được không?”

Khi bọn họ kết hôn đã ký tên lên hiệp ước trước hôn nhân, điều cuối cùng là quy định thời gian tách ra là năm thứ tư sau kết hôn, cũng chính là sang năm.

Nguyễn Văn Văn mất trí nhớ đã quên chuyện hiệp ước trước hôn nhân, Lộ Phong lại không quên, đuôi lông mày anh hơi nhíu lại, không nói chuyện.

Anh không nói, Nguyễn Văn Văn coi như anh đã đồng ý rồi.

Lộ Phong nói sang chuyện khác, hỏi cô: “Xem tiếp không?”

Thời gian không còn sớm, đã tới thời gian Nguyễn Văn Văn đi ngủ, vì vậy lắc đầu: “Không xem nữa.”

Cô giang cánh tay ra: “Anh ôm em.”

Lộ Phong trở thành công cụ thay đi bộ của cô chủ Lộ, ôm cô đi xuống tầng. Trang sức châu báu đã đặt ở trên bàn trang điểm trong phòng ngủ, sắp thành một hàng gọn gàng ngăn nắp.

Sau khi Nguyễn Văn Văn bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Những thứ đó đều cho em hết hả?”

Lộ Phong ôm cô ngồi lên trên ghế, ra hiệu bảo cô mở ra nhìn xem.

Không có cô gái nào không thích trang sức, đương nhiên Nguyễn Văn Văn cũng thích. Trong mắt cô, những thứ này không đơn giản chỉ là trang sức châu báu, mà còn là tấm lòng của Lộ Phong.

Hì hì, hình như anh thật sự rất thích cô đấy.

Lộ Phong đưa mấy thứ này không có ý gì khác, chỉ là đưa theo thói quen mà thôi.

Chuông điện thoại của Lộ Phong vang lên, anh đi đến phòng đọc sách nhận điện thoại.

Nguyễn Văn Văn cầm di động chụp bàn trang điểm một lúc, sau đó thì đăng lên trang cá nhân.

[Ông xã tặng, vui vẻ jpg. ]

Có người rải cẩu lương vào buổi tối, khiến cho người trong giới hâm mộ, một cơn sóng người bắt đầu nịnh nọt.

[Ôi, quả nhiên tổng giám đốc Lộ là nhất.]

[Mấy thứ trang sức kia cộng vào cũng phải đến mấy chục triệu tệ nhỉ.]

[Văn Văn à, cậu thật sự quá hạnh phúc.]

[Tổng giám đốc Lộ với Văn Văn đúng là tình yêu đích thực đấy.]



Trâu Mỹ không bình luận ở trên vòng bạn bè mà gửi tin nhắn cho Nguyễn Văn Văn. Nếu hai vợ chồng người ta hòa thuận, đương nhiên cô ấy cũng phải thay đổi cái nhìn, cứ thuận theo tự nhiên, còn điên cuồng khen Lộ Phong rất lâu.

Khen mãi khen mãi, lại kéo đến chuyện năng lực hành động, lại từ năng lực hành động kéo đến chuyện có được hay không được.

Trâu Mỹ nhớ tới đánh giá của Nguyễn Văn Văn về Lộ Phong lúc trước, cô nói anh mặc dù làm chuyện ấy cũng có nề nếp, không hề thay đổi một chút nào.

Hơn nữa canh thời gian còn vừa khéo, trước sau mỗi lần đều là giây phút không kém, còn chặt chẽ hơn thời gian kiểm tra thể dục.

Cô vô cùng nghi ngờ là anh không được cho lắm.

Trâu Mỹ buột miệng thốt ra: “Trước kia cậu nói tổng giám đốc Lộ nhà cậu lúc làm chuyện trên giường không được lắm, vừa lúc tớ có được một phương thuốc cổ truyền, lát nữa tớ sẽ gửi qua cho cậu, bảo đảm thuốc đến bệnh đi, giúp anh ta trở nên khỏe như trâu ấy…”

Lúc Trâu Mỹ đang hăng hái nói chuyện, cửa phòng ngủ mở ra.

Trùng hợp Lộ Phong nghe được câu kia: “Tổng giám đốc Lộ nhà cậu làm chuyện giường chiếu không được cho lắm…”

Nguyễn Văn Văn vừa muốn ngắt lời cô ấy thì bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Cô quay đầu lại nhìn, ngay sau đó vụt một cái đặt điện thoại lên bàn trang điểm, hỏi với hàng mi run rẩy: “Chắc là anh không nghe thấy gì đâu, phải không?”

Lộ Phong dựa vào cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cô, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.

“Nghe thấy hết rồi.”

“!!!”