"Phì" một tiếng, lần này tài xế cũng không nhịn được bật cười.Tài xế cười xong lại nhìn thấy ánh mắt của Lộ Phong, bả vai cứng đờ run rẩy: "Tổng giám đốc Lộ."
Lục Phong nói với giọng điệu trầm thấp: "Kéo tấm che lên đi."
Tài xế vội vàng làm theo.
Tấm che ngăn cách không gian trong xe, sau đó có nói gì hay làm gì cũng gần như không nghe thấy.
Lúc này Nguyễn Văn Văn mới nhận ra mình quá lời, nuốt nước bọt: "Em muốn đứng dậy, em muốn mua đồ."
Cô nói rồi vịn tay cửa xe định xuống xe, còn chưa đẩy cửa ra được thì tay đã bị giữ lại.
Nguyễn Văn Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cười ha ha: "Chồng ơi…”
Giờ gọi chồng cũng chẳng có tác dụng gì nữa, Lộ Phong nhíu mày nói: "Tần suất thấp à?"
Thái độ nhận sai của Nguyễn Văn Văn cực kỳ tốt, cô vội vàng lắc đầu: "Không phải, không thấp."
"Tôi không được à?" Lộ Phong vừa nói vừa ghé sát lại gần, vẻ mặt không có ý cười, trông có vẻ rất tức giận.
Nguyễn Văn Văn vội an ủi: "Nào có, anh rất được, anh tuyệt nhất thế giới."
Hình như nịnh nọt cũng không có tác dụng gì, Lộ Phong sắp đè lên vai cô rồi. Nguyễn Văn Văn căng thẳng nuốt nước bọt: "Bình… bình tĩnh."
Không người đàn ông nào có thể bình tĩnh khi bị chê, bị nghi ngờ cả, Lộ Phong cũng thế.
Anh ghé sát môi lại gần, dán sát vào mặt cô, nói bên tai cô: "Giờ có muốn thử xem không?"
Anh là người luôn giữ lời hứa, trước khi kết hôn đã nói rõ là làm theo ước định, thế nên trước giờ anh chưa từng ép cô.
Nhưng không ép không có nghĩa là anh không được.
Anh có thể dùng thực lực để chứng minh.
Không biết là do nhiệt độ trong xe quá cao hay khí thế của người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ mà đột nhiên cô cảm thấy hô hấp dồn dập, cả người như bốc cháy.
Miệng lưỡi khát khô.
Cánh tay của cô vô thức chặn giữa hai người, cười gượng: "Trong xe... không cần phải thử đâu."
Chơi trên xe kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, hay là thôi đi.
Hôm nay Lộ Phong có vẻ không dễ nói chuyện lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Không thử sao chứng minh được tôi có được hay không chứ?"
Hình như anh rất để ý đến chuyện "không được" này.
Nguyễn Văn Văn hơi hối hận, khi nãy không nên nói anh không được, đâu có người đàn ông nào muốn bị vợ nói chuyện đó không được.
Là lỗi tại cô nhận thức quá nông cạn.
Không ổn rồi, phải mau xin lỗi thôi.
Cô chống tay lên ngực anh, ngón tay khẽ cào một cái, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ: "Em biết anh được mà."
"Khi nãy em nói tôi không được."
"Đó là em thuận miệng nói thôi."
"Lời thuận miệng nói ra mới chính là suy nghĩ tận đáy lòng."
"Không phải, em thật sự không nghĩ thế."
"Nhưng tôi thấy em nghĩ thế."
"..." Nguyễn Văn Văn không nói nên lời, không ngờ lại khó dỗ đến thế.
Không dỗ được bằng lời thì cô chỉ có thể dùng hành động, trên mạng nói thế nào nhỉ, người yêu cãi nhau cách tốt nhất là hôn, nếu không có tác dụng thì chứng tỏ thời gian bạn hôn chưa đủ dài.
Đúng, là hôn.
Lúc Lộ Phong tiến sát lại gần, cô kéo cổ áo anh thật mạnh rồi hôn môi anh.
À, nói đúng hơn là đυ.ng trúng.
Môi đυ.ng vào môi, sự cố lật xe cỡ lớn xảy ra.
Đυ.ng mạnh quá nên đập cả răng vào, cảm giác đau nhức ùa tới, Nguyễn Văn Văn nhíu chặt mày, đúng là đáng thương, hôn môi thôi mà cũng gây chuyện, thôi vậy, không hôn nữa.
Lúc đang định lùi lại thì đột nhiên bị người ta giữ chặt eo, cô bị kéo vào lòng anh: “Muốn chạy à?”
Nguyễn Văn Văn há miệng định giải thích không phải cô muốn chạy, chỉ là đau miệng thôi, không thể hôn được, nhưng còn chưa nói chữ nào, môi đã bị chặn lại.
Nụ hôn đột ngột đến khiến cô không kịp chuẩn bị.
Nguyễn Văn Văn ngây ra, trong trí nhớ, hình như cô chưa từng thực sự hôn ai cả, chưa một lần nào.
Trí nhớ của cô thật sự không có sai, trước khi mất trí nhớ cô không thích hôn, thế nên dù đã làm hết mọi chuyện vợ chồng với Lộ Phong, cô vẫn chưa từng hôn môi.
Đương nhiên Lộ Phong cũng chưa từng hôn ai.
Lúc đi học, mặc dù được rất nhiều bạn nữ thích, nhưng anh chỉ bận học, hoàn toàn không có thời gian yêu đương, sau khi tốt nghiệp còn đi làm nên càng bận hơn.
Sau này người lớn trong nhà tác hợp kết hôn với Nguyễn Văn Văn, hai người không quen ở chung với nhau, chuyện lên giường cũng chỉ làm cho có lệ.
Cô không thích anh hôn cô, vừa lúc anh cũng không muốn hôn.
Thế nên ba năm kết hôn chưa từng hôn đàng hoàng một lần nào.
Hôm nay chắc là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, một tay anh giữ chặt eo cô, một tay anh siết cằm cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối hôn môi.
Hôn lần đầu tiên không dịu dàng chút nào, cảm giác như lấy cứng chọi cứng, trông rất trẻ con, nhưng cảm giác răng môi đan xen cũng không tệ, hôn cũng rất được, tốt hơn so với tưởng tượng nhiều.
Nếu không phải tài xế hỏi bọn họ đi đâu thì chắc hai người đã hôn thêm một lúc lâu nữa.
“Tổng giám đốc Lộ, về nhà hay là đến công ty ạ?” Tài xế hỏi.
Giọng nói đột ngột vang lên ngắt ngang hai người đang hôn nhau nồng cháy, Nguyễn Văn Văn run vai đẩy ra, thật ra cô không chỉ có vai run rẩy mà cả người cũng run rẩy theo, không ngờ anh lại hôn sâu đến thế.
Thật quá… gợϊ ȶìиᏂ.
Lúc không ai chú ý, ngón tay cô khẽ lướt qua môi như đang nhớ lại.
Lộ Phong sửa lại quần áo trên người, cài lại cúc áo chẳng biết mở ra từ khi nào, bình tĩnh nói: “Về nhà.”
Đây là lần đầu tiên anh trốn việc, tập đoàn Lộ thị như xảy ra chuyện gì, các nhóm chat ầm ĩ cả buổi.
“Ôi, cuối cùng tổng giám đốc Lộ cũng giống người bình thường rồi, nếu không tôi còn tưởng anh ấy là thần tiên trên trời, chỉ cần ăn không khí cũng no.”
“Tổng giám đốc Lộ cuồng công việc như thế lại có lúc trốn việc, kỳ tích, đúng là kỳ tích đấy.”
“Uầy, mọi người nói xem sao tổng giám đốc Lộ không đi làm vậy?”
“Không phải bị bệnh rồi chứ?”
“Không thể nào.”
“Tôi đoán nhé, chắc là có liên quan đến mợ chủ.”
Sau đó chủ đề chuyển từ Lộ Phong sang cô chủ Lộ chưa từng xuất hiện, đoạn văn ngắn trăm chữ tràn ngập màn hình.
Cuối cùng có người đưa ra kết luận: “Mợ chủ Lộ hạnh phúc thật đấy.”
Không biết cô chủ Lộ vui hay không, vì dù sao cô cũng thật sự rất mệt, vì ai đó muốn chứng minh rằng mình khỏe, sau khi về đến Đông Hoàng Uyển đã bế cô vào phòng ngủ ở tầng hai, khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại thì đồng hồ hiển thị bốn giờ chiều.
Khi cửa phòng ngủ mở ra đã là bảy giờ tối.
Họ đã ở trong phòng ngủ ba tiếng.
Miệng của Nguyễn Văn Văn khô khốc, giọng nói khàn đặc, khoảng thời gian họ ở trong phòng đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể diễn tả được, cuối cùng cô mệt đến mức không cử động nổi.
Ngay cả lúc đi tắm Lộ Phong cũng phải bế cô đi, không còn cách nào khác, cô thật sự không còn sức lực nào để động đậy nữa.
Vì để chăm sóc sức khỏe cho cô, buổi tối Lộ Phong đã chu đáo mang bữa tối lên phòng và đút cô ăn.
Nếu những cô gái khác không hài lòng họ sẽ tức giận, sẽ không vui, sẽ kêu ca, thì Nguyễn Văn Văn vừa bày tỏ sự không hài lòng với “sự xấu xa” của anh vừa than thở về ngoại hình trời cho của anh.
Phong cách của Nguyễn Văn Văn là như thế này.
“Chồng ơi, chân em tê quá, anh xoa bóp giúp em với.” Giọng nói nhõng nhẽo khiến người ta nổi da gà.
Nhưng Lộ Phong lại rất hưởng thụ, anh đặt điện thoại xuống xoa bóp chân cho cô.
Sau khi xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối cho cô một lúc lâu, Lộ Phong nhẹ nhàng hỏi: “Khá hơn chưa?”
Trong lòng Lộ Phong hơi áy náy, từ nhỏ đến lớn anh hiếm khi bốc đồng như vậy, hôm nay là ngoại lệ.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào mặt trong của chân cô, trên đó có một vết hằn sâu rất đậm, là do anh để lại, anh càng thấy áy náy hơn.
Lực tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Nguyễn Văn Văn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, vui vẻ hưởng thụ “sự phục vụ” của anh.
Hu hu, chồng thật giỏi.
Thật xứng đáng để cô yêu thầm.
Lòng bàn chân đột nhiên hơi ngứa, cô khẽ run lên.
Lộ Phong dừng lại: “Không thoải mái sao?”
Sau khi mất trí nhớ, Nguyễn Văn Văn rất biết cách trêu chọc người khác, hàng mi dài khẽ rung, kéo dài giọng điệu: “Thoải mái.”
Dáng vẻ nhướng mày say sưa của cô không giống như giả bộ, khóe miệng Lộ Phong cong lên, nở một nụ cười nhạt.
Anh không cười rộ lên.
Khoảnh khắc khi anh cười đúng lúc bị Nguyễn Văn Văn bắt gặp, trái tim cô đột nhiên run, hô hấp ngừng lại, chìm đắm trong nụ cười của anh.
Thật lâu sau cũng không thể thoát khỏi nụ cười đó.
Khi thấy cô không nói chuyện, Lộ Phong nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
Hai mắt Nguyễn Văn Văn sáng ngời, đuôi mắt nhướng lên, vui vẻ nói: “Có người nào từng khen anh chưa?”
“Hửm? Gì cơ?”
“Anh thật sự rất đẹp trai.”
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt thoáng hiện lên một tia khác thường.
…
Hôm sau, thời tiết tốt.
Sáng sớm Lộ Phong nhận được một cuộc gọi nên đã lái xe đến công ty.
Nguyễn Văn Văn cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Trâu Mỹ, cô ấy gọi hỏi cô thấy thế nào rồi.
Nguyễn Văn Văn vừa tỉnh, đầu óc hơi choáng váng, giọng nói cũng khàn đặc, mơ mơ màng màng nói: “Mệt.”
Trâu Mỹ cúi đầu nhìn bộ móng mới làm, vô ý hỏi: “Mệt à?” Hôm qua cậu làm gì mà mệt?”
“Vận động đó.” Nguyễn Văn Văn là người dễ nói ra những lời sáo rỗng nhất khi mơ màng.
“Vận động ư?” Trâu Mỹ trợn tròn mắt, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cười nói: “Có vẻ như hơi kịch liệt nhỉ?!”
Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ là kiểu bạn thân có thể nói về mọi thứ, họ không bao giờ xấu hổ khi nói về nó, bây giờ lại tiếp tục nói về nó: “Ừm, rất kịch liệt.”
“Kể cho tớ nghe đi.”
“Không kể.”
Nguyễn Văn Văn tỉnh dậy, trở mình và nhắm mắt lại, hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng Trâu Mỹ hỏi cô muốn đi mua sắm không?
Nguyễn Văn Văn lập tức đồng ý.
Nửa tiếng sau, cô mới xuống tầng, thím Chu đi đến chào cô: “Mợ chủ.”
Nguyễn Văn Văn gật đầu: “ Thím Chu, cậu chủ đâu rồi?”
Thím Chu: “Cậu chủ đến công ty rồi ạ.”
Bà ấy vừa dứt lời, trong mắt Nguyễn Văn Văn đã có vài nét thất vọng, đến công ty cũng không gọi cô, còn cô ngay cả câu chào cũng chưa kịp nói với anh.
Thím Chu thấy thế, vội vàng nói: “Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi làm canh nhân sâm cho mợ, mợ có muốn uống bây giờ không?”
“Anh ấy bảo thím nấu canh cho cháu sao?” Nguyễn Văn Văn lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng vậy.” Thím Chu cười nói: “ Tôi chưa từng thấy cậu chủ quan tâm ai như vậy, mợ chủ đúng là rất đặc biệt.”
Những lời này như đánh vào tâm trí của Nguyễn Văn Văn, cô chính là muốn làm người đặc biệt như vậy đấy!
Cô không thích canh, nhưng nghĩ đến việc Lộ Phong muốn cô uống canh thì nhất định phải ngoan ngoãn uống, cô uống xong còn chụp ảnh gửi cho Lộ Phong.
Có lẽ Lộ Phong đang bận, 10 phút sau mới trả lời.
[Giỏi lắm!]
Có vẻ như chỉ trả lời cho có, Nguyễn Văn Văn không vui.
[Chỉ vậy thôi sao?]
Lần này Lộ Phong phản ứng rất nhanh.
[Vậy em muốn gì? Túi xách à? Hay Đồng hồ? Hay là Giày?]
Nguyễn Văn Văn gửi cho một biểu tượng cảm xúc:
[Tình yêu jpg.]
Lộ Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, Chu Hải cầm tài liệu nói: “Tổng giám đốc Lộ, văn kiện này vẫn chưa ký.”
Lộ Phong không phản ứng.
Chu Hải lại hỏi: “Tổng giám đốc Lộ, cái này chưa ký.”
Lộ Phong vẫn không trả lời
Lúc này Chu Hải mới để ý thấy anh đang cầm điện thoại, khóe mắt liếc một cái, sau đó cười thành tiếng.
Lộ Phong nghe thấy tiếng cười mới lấy lại tinh thần hỏi: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Anh suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.
Chu Hải chưa từng yêu ai, hơn nữa anh ta còn là trai thẳng, dựa theo hiểu biết của bản thân, anh ta giải thích: “Con gái bây giờ thích gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc này, biểu tượng cảm xúc như thế nào thì ý của cô ấy cũng giống như thế.”
Lộ Phong hỏi: “ Vậy tôi phải trả lời thế nào?”
Chu Hải trả lời: “Anh cũng dùng biểu tượng cảm xúc trả lời cô ấy đi”
Những biểu tượng cảm xúc có trong điện thoại Lộ Phong là được hệ thống tích hợp sẵn, chẳng có gì cả, anh nghĩ gì đó, sau đó lưu gói biểu tượng cảm xúc của Nguyễn Văn Văn vừa gửi và gửi lại cho cô.
Nguyễn Văn Văn nhìn biểu tượng trái tim đang đập mà tim cô cũng nhảy lên.
Aaaaaa, quả nhiên anh đã hiểu.
Cô còn sợ anh không hiểu đấy.
Sau đó bản thân cô bị nghiện với việc gửi biểu tượng cảm xúc, không thể thoát ra khỏi nó.
Cô gửi một nụ hôn, và sau đó là một cái bĩu môi.
Lộ Phong gửi lại cho cô y nguyên như vậy.
Tâm trạng Nguyễn Văn Văn đang rất tốt, cô mạnh dạn nói, lần này cô gửi tin nhắn thoại cho anh.
“Hay là, đêm nay tiếp tục nhé.”