Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 1

Thời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.

Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."

Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."

Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"

Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.

Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái, sau đó bước chân đi về phía trước, Trương Xuyên, giám đốc bộ phận thiết kế vội vàng chạy đến.

Anh dùng ngón tay chỉnh đồng hồ, lạnh lùng hỏi một câu: "Đã chuẩn bị phòng họp xong rồi chứ?"

Trợ lý Chu Hải đáp: "Thưa tổng giám đốc Lộ, đã chuẩn bị xong."

Lộ Phong đi vào thang máy, nói với Trương Xuyên đang định vào theo mình: "Anh đi thang máy khác đi."

Trương Xuyên dừng bước: "Vâng."

Cửa thang máy từ từ khép lại, Chu Hải báo cáo lại những việc trong cuộc họp hôm nay: "Tổng giám đốc Lộ, đây là báo cáo đánh giá chất lượng nước ở vịnh Tân Thủy.”

Lộ Phong cầm lấy, nhìn sơ qua một lượt.

Cửa thang máy mở ra, anh bước ra ngoài, dường như nhớ đến việc gì đó, hỏi: "Gần đây mợ chủ có liên lạc với cậu không?"

Chu Hải nuốt nước bọt, do dự nói: "Có ạ."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lộ Phong nhìn vẻ mặt có phần do dự của anh ta, quay đầu hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Chu Hải đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, Lộ Phong đi vào, sau đó Chu Hải cũng bước vào theo. Cửa phòng làm việc nhanh chóng đóng lại, Chu Hải ho nhẹ một tiếng: "Đây là tin nhắn Wechat mợ chủ gửi cho anh."

Mỗi khi không liên lạc được với Lộ Phong, Nguyễn Văn Văn sẽ liên hệ với trợ lý của anh, đặc biệt là anh ta.

Lộ Phong cởi cúc áo vest, cầm điện thoại bấm mở Wechat, bên trong vang lên giọng nói trong trẻo của Nguyễn Văn Văn. Giọng nói của cô nghe có hơi cao, lúc nói chuyện âm cuối được đẩy cao lên, mặc dù đang tức giận nhưng vẫn nghe được sự nũng nịu trong đó.

"Chu Hải, nói với tổng giám đốc Lộ của anh, anh ta cưới vợ về là để thương yêu chứ không phải để bỏ mặc."

"Đừng tưởng tặng được mấy món quà là có thể đẩy tôi đi."

"Chẳng phải anh ta chẳng thèm để tâm đến tôi sao? Thế được rồi, vậy tôi tìm em trai nhỏ khác quan tâm tôi vậy."

"Anh nói với anh ta, đừng hối hận!"

Sau đó cô còn gửi mấy tấm ảnh chụp chung với mấy em trai nhỏ không biết tìm ở đâu ra, ăn mặc không chỉnh tề chú nào, nếu không lộ ngực thì cũng lộ cơ bụng.

"Vóc người của tổng giám đốc Lộ không đẹp như mấy em trai nhỏ kia, tính cách cũng không tốt. Hừ bà đây không thèm hầu hạ anh ta nữa."

Cuối cùng còn gửi một số: [Tạm biệt nhé.]

Lúc Lộ Phong nghe tin nhắn Wechat cũng không thèm tránh mặt Chu Hải, sau khi nghe xong sắc mặt anh lập tức thay đổi, trong mắt trở nên u ám như phủ mây đen.

Mây đen tới nhanh, đi cũng nhanh.

Anh hỏi: "Hiện giờ mợ chủ đang ở đâu?"

Chu Hải nghiêm túc trả lời: "Câu lạc bộ Ngôi Sao."

Anh ném trả điện thoại cho Chu Hải, dặn dò: "Cô ấy thích hoa hồng đỏ, cậu đi đặt một bó đi."

Chu Hải gật đầu: "Vâng!"

Chu Hải hỏi: "Có dùng cơm tối không ạ?"

Lộ Phong: "Ăn món Nhật, bảo bọn họ chuẩn bị cá hồi tươi nhất."

Chu Hải: "Vâng."

Chu Hải đi ra ngoài, Lộ Phong lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Văn Văn, tiếng nhắc nhở vang lên máy móc vang lên bên trong. Anh khẽ nhíu mày, đổi sang gọi trên Wechat.

Sau khi anh gửi tin nhắn Wechat, một giây sau đã nhận được câu trả lời là dấu chấm than, anh lại bị Nguyễn Văn Văn chặn.

Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi, anh suy nghĩ, dường như không nhớ ra được nữa. Mỗi lần bà Lộ không vui, một là mất tích, hai là chặn anh.

Anh cũng chẳng hề tức giận, đặt di động lên bàn, xoay người ngồi xuống, cầm lấy bản báo cáo chất nước ở vịnh Tân Thủy xem.

Sau khi họp được khoảng mười lăm phút, trong khoảng thời gian này tin tức liên quan đến Lộ Phong xuất hiện trong group chat.

Các nhân viên nữ tỏ vẻ say mê: [Ôi, tổng giám đốc Lộ luôn là người đàn ông đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn ngôi sao trong giới giải trí.]

[Mấy chị nói gì đó, với nhan sắc này của tổng giám đốc Lộ, ngôi sao nam nào có thể sánh được chứ!!!]

[Nếu có một người bạn trai như tổng giám đốc, tôi nguyện ăn chay cả đời.]

[Tổng giám đốc đẹp trai đến mức khiến tôi nghẹt thở.]

[Tổng giám đốc đúng là người đẹp trai nhất trên đời.]

[Mỗi ngày cô Lộ nhìn gương mặt này chắc sẽ say mê chết người.]