Giang Tuần đã từng dùng một câu để mỉa mai Trần Hi Nguyệt — tham ăn sớm muộn cũng hỏng chuyện, háo sắc nhất định gặp tai ương.
Đối với bình luận này, Trần Hi Nguyệt yên lặng liếc xéo trong lòng một cái, cảm thấy cậu ta rảnh rỗi đến phát khùng, đơn giản là nói hưu nói vượn thôi.
Nhưng sự thật chứng minh, Giang Tuần nói không sai chút nào. Sau này, đúng là cô bị thua bởi hai chuyện tham ăn và háo sắc, hơn hai mươi năm đạo hạnh một đi không trở lại, hơn nữa còn ngọt ngào như mật, vui mừng khôn xiết.
Trần Hi Nguyệt mặc dù tham ăn, nhưng tham ăn cũng có nguyên tắc của tham ăn, cho nên thường nói, cô chỉ tham ăn cơm Giang Tuần mời.
Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, cho dù cô đang nằm mơ được núi vàng núi bạc đè lên người cũng sẽ lập tức tỉnh dậy từ trong mộng, nhanh nhẹ rửa mặt thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trước cửa nhà đợi anh đến đón cô.
Giang Tuần không đối xử tệ với người khác, càng không đối xử tệ với cô, cho nên anh mời cô ăn cơm, mặn chay màu sắc hương vị phối hợp đều tuyệt vời, tôm cá mỹ vị xếp trước mặt cô, nhìn một cái là thèm nhỏ rãi, một khi nếm thử là không thể vãn hồi.
Thứ hai, Trần Hi Nguyệt rất mê sắc đẹp, bình thường đi trên đường nhìn thấy anh chàng nào đẹp trai thì gần như lúc nào cũng sẽ đi một bước ngoái đầu ba lần cẩn thận nhìn trộm, dù sao mọi người cũng đều có niềm yêu thích cái đẹp, nên việc này cũng không có gì đáng trách cả.
Nhưng Giang Tuần không vui, da mặt anh dày, cứ nói mình mới là đệ nhất mỹ nhân của trấn Đường Ninh, thậm chí là cả thành Nam, hơn nữa còn xinh đẹp đến tươi trẻ thoát tục, không giống với mấy món hàng lòe loẹt diêm dúa nham hiểm xấu xa ngoài kia.
Mới đầu Trần Hi Nguyệt còn phản đối, xem thường anh không biết lấy đâu ra tự tin thế, nhưng bị anh tẩy não nhiều, dần dần, cô lại bị anh mê hoặc hai mắt, quả nhiên cảm thấy anh mới là đệ nhất tuyệt sắc nhân gian. Cho dù anh chỉ cắt đầu đinh thông thường, nhan sắc đó cũng đủ bỏ xa mấy phàm phu tục tử kia cả vài con phố, như hạc giữa bầy gà, khí chất xuất trần.
Một khi tán đồng với quan điểm của anh, hoa dại ven đường bỗng không thể lọt vào mắt thần của Trần Hi Nguyệt nữa, niềm vui thú trong cuộc đời cũng từ ngắm trai đẹp chuyển thành đùa giỡn Giang đại công tử.
Nhưng mà, rượu thịt no say có lần một thì cũng có lần hai, lại thêm hành động cố tình đùa bỡn, lập tức gây ra một cái tai họa siêu khổng lồ.
Hôm nay, ăn xong một bữa cơm, lại uống thêm chút rượu, cô nhất thời không khống chế được, quả thực đã vật Giang Tuần như hoa như ngọc ra chén sạch.
Mà lúc này, Giang công tử nước mắt lóng lánh nhìn cô, giọng nói hơi run, còn mang theo chút thẹn thùng, “Hi Nguyệt, hai ta tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, nếu cậu thèm thuồng tôi thì có thể nói thẳng, tôi đi theo cậu là được, cần gì phải tốn công tốn sức làm nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Tôi…”
Cô há to miệng, lại không nói được câu gì. Hôm qua thi cuối kỳ kết thúc, học sinh nghỉ học, kì nghỉ đông của cô cũng bắt đầu, vui mà, thế là uống một ít rượu.
Cô nhủ thầm trong lòng, cho dù có uống say, Giang Tuần cũng sẽ khiêng cô về, kỳ thực không cần lo lắng. Nhưng tuyệt đối không ngờ là, anh lại thành bé thỏ trắng bị cô ăn sạch.
Đúng là tham ăn hỏng việc, sắc đẹp hại người mà!
Thấy Trần Hi Nguyệt không ừ hử gì, sắc mặt Giang Tuần càng thêm rầu rĩ, “Thái độ bây giờ của cậu là sao? Tôi thủ thân như ngọc 25 năm, cậu định ăn xong chùi mép rồi bỏ chạy mất dạng không nhận người quen hả?”
Trần Hi Nguyệt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Giang Tuần đang vô cùng đáng thương, đột nhiên bất thình lình kéo chăn trên người anh xuống, cơ thể trần trụi không mảnh vải của người nào đó lập tức hiện ra, cảnh xuân xinh đẹp không sót tí gì.
Giang Tuần lập tức dùng hai tay che kín ngực, nét mặt hoảng sợ nhìn cô, giống hệt thiếu phụ bị ăn hϊếp, “Cậu muốn làm gì?”
Trần Hi Nguyệt vốn còn mong chờ hai người chỉ đơn thuần đắp chăn nằm ngủ, vừa nhìn thấy cơ thể trắng bóng này, còn thấy rõ ràng những vết cào trên người, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, hận không thể tự chọc mù hai mắt, một chưởng đập chết mình!
Ông trời ơi, tại sao cô có thể bụng đói ăn quàng đến độ này!
Người này là Giang Tuần, là Giang Tuần từ lớn lên cùng cô, là Giang Tuần ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp đó! Xong rồi! Không còn mặt mũi gặp ai!
Nhìn thấy nét mặt thay đổi trong nháy mắt của cô, mắt Giang Tuần lóe lên một tia sáng, sau đó bắt đầu chậm rãi mặc quần áo, kiểu như vô ý nói: “Hôm nay tôi được nghỉ, chú Trần nói máy tính trong nhà bị hỏng, bảo tôi về kiểm tra giúp. Hi Nguyệt, cậu có muốn cùng tôi về nhà không?”
Ngụ ý rất rõ, nếu cậu không chịu trách nhiệm với tôi, vậy tôi chỉ có thể về tìm ba cậu tâm sự.
Trần Hi Nguyệt suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt lơ đãng dừng trên cơ bụng của anh, lại nuốt một ngụm nước bọt, chấp nhận số phận nói: “Giang Tuần, tôi chịu cây cải trắng cậu là được chứ gì.”
Cô và Giang Tuần là thanh mai trúc mã, đột nhiên yêu nhau chắc chắn sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ cô mà cô dám nói
một chữ “không”, sợ là sau này sẽ càng thêm xấu hổ mất.
Dù sao cũng là cô ngủ với người ta, còn là nam chưa cưới nữ chưa gả, đối tượng như vậy hình như cũng không có gì là không thể. Huống chi, thằng nhóc Giang Tuần này, cô cũng rất thích.
Giang Tuần cài chiếc cúc áo cuối cùng, quay đầu cười nhếch miệng với cô một cái, sờ sờ đỉnh đầu cô, nói: “Ngoan, heo của tôi.”
“…”