*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Michellevn
Trấn
nhỏ
cổ xưa xa xôi này, đối với Trình Khiên Bắc mà
nói
là rất đặc biệt. Tuy rằng
không
tính là quê hương, cũng chưa từng chân chính sống ở đây trọn
một
ngày, nhưng
anh
là
một
sinh mệnh được hình thành ở nơi này.
Giang Mạn cùng
anh
đi
đến hết con phố dài của trấn
nhỏ, rồi hai người mới từ từ quay ngược lại quán trọ.
Ngày mai phải hạ táng tro cốt, có rất nhiều việc cần làm, trở lại quán trọ, hai người liền nhanh chóng tắm rửa và lên giường. Chỉ là thói quen của đồng hồ sinh học, chứ giờ này cũng chưa có gì buồn ngủ.
Trình Khiên Bắc để Giang Mạn gối đầu lên cánh tay mình, như có như
không
mà vuốt ve mái tóc mềm mại của
cô, bình thản lên tiếng:" Kể từ sau khi biết thân thế của mình, suốt
một
thời gian dài
anh
đắm chìm trong tự trách, cứ luôn cảm thấy mình đến với thế giới này là
một
sai lầm, nếu
không
phải vì
anh, mẹ
anh
chắc hẳn có
một
cuộc sống bình an hạnh phúc, mà
không
phải làm lụng vất vả cả đời ở phố Hạ Đường, rồi mất sớm."
nói
tới đây,
anh
dừng lại
một
chút, rồi mới
nói
tiếp," Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy mà."
Giang Mạn nghe
anh
nói
thế,
thì
nhớ tới người phụ nữ trong bức ảnh gia đình kia, trong lòng
không
kìm được chua xót,
thì
thầm:" Nhưng dì rất thương
anh
mà đúng
không
? Bà ấy
không
coi
anh
là
một
sai lầm,
không
phải sao?"
Khi người mẹ mà mình vẫn sống dựa vào mất
đi, những chuyện nặng nề trong quá khứ cậu
không
hề hay biết đột nhiên tràn ra,
không
ai có thể tiếp nhận được. Cho nên
cô
có thể hiểu mười năm ngấm ngầm chịu đựng thù hận của
anh
.
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Ừ, mẹ
anh
vô cùng
yêu
thương
anh. Vì thế
anh
cũng
đã
rất cố gắng, muốn sống cho thành người, trở thành kiểu người thành thị mà bà ấy từng hâm mộ,
không
để bà ấy thất vọng."
Giang Mạn trầm tư giây lát, xích xích lại gần
anh, kề sát đầu
anh
và
nói
:"
không
ai có thể lựa chọn xuất thân của mình cả,
anh
có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành người
hiện
tại như bây giờ,
đã
là rất tốt rất tốt rồi. Mẹ
anh
dưới suối vàng có biết, cũng
sẽ
rất hài lòng."
Trình Khiên Bắc thở dài sâu kín:" Chỉ mong vậy..... Chỉ mong
anh
không
làm bà thất vọng."
Hai người yên lặng giây lát, rồi Giang Mạn
nói:" Thực ra làm
một
người mẹ, mong muốn lớn nhất, chắc hẳn
không
phải là con trai mình có bao nhiêu tiền đồ, mà là nó có thể được sống hạnh phúc."
Trình Khiên Bắc gật đầu:"
anh
biết, cho nên lúc trước bà ấy vẫn luôn
không
nói
cho
anh
về thân thế của
anh, mãi đến trước khi lâm chung vì lo lắng
một
mình
anh
không
thể tiếp tục được nữa, mới
nói
cho
anh
biết bí mật này."
anh
dừng lại
một
lát," Chỉ là, trôi qua nhiều năm như vậy,
anh
mới thực
sự
cảm nhận được suy nghĩ của bà ấy."
Giang Mạn mỉm cười:" Vậy cũng
không
muộn mà,
không
phải sao?"
Trình Khiên Bắc cũng cười:" Ừm,
không
muộn."
Qua
một
lát,
anh
lại bảo:" Cảm ơn em!"
anh
cũng
không
nói
cảm ơn cái gì, Giang Mạn cũng
không
hỏi, chỉ cười gật đầu:"
không
cần cảm ơn!"
Trình Khiên Bắc cười hôn vầng trán
cô, vươn tay tắt ngọn đèn đầu giường.
Cảm ơn
đã
để cho
anh
cảm nhận
yêu
và được
yêu, bởi vì có tình
yêu
rồi, những oán hận lởn vởn trong sinh mệnh
anh, suýt nữa làm trái tim
anh
thắt lại, cuối cùng mới tan biến như
một
đám mây.
Cũng mới khiến cho
anh
hiểu được
sự
lựa chọn của mẹ mình năm đó.
anh
duỗi tay ôm Giang Mạn vào trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, truyền hơi ấm của nhau cho đối phương.
Trấn
nhỏ
không
có đèn neon và giao thông nhộn nhịp, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu xa xa,
sự
yên tĩnh khiến người ta an lòng.
Trấn
nhỏ
không
có nghĩa trang công cộng, chỉ có
một
chỗ nghĩa địa tập trung, toàn bộ ngọn núi được bao phủ dày đặc bởi các ngôi mộ. Đơn giản có, xa hoa cũng có,
không
thể nhìn ra khi còn sống của người trong mộ, chỉ nhìn được tâm ý của thế hệ sau.
Hai phần mộ của ông bà ngoại và cha mẹ Trình Khiên Bắc nhìn trông sang trọng trong nghĩa địa này. Mặc dù
anh
chẳng hề mê tín, cũng
không
cảm thấy loại văn hóa tang lễ hào nhoáng này đáng giá theo đuổi, nhưng khi trái tim của
một
người muốn tận hiếu mà
không
có chỗ dùng,
thì
cũng chỉ có thể được thể
hiện
theo cách này.
Hai bia mộ được làm bằng đá xanh, công nghệ điêu khác vô cùng tinh tế, được bao quanh bởi lan can đá cẩm thạch, xa xa nhìn lại chính là
một
tòa mộ xa hoa.
Dù sao an táng hũ tro cốt cũng xem như tang lễ, Trình Khiên Bắc đặc biệt mời nhân viên mai táng và đạo sĩ của địa phương làm trọn vẹn các nghi lễ sinh động và trang trọng.
Hai hũ tro cốt tinh xảo được đích thân Trình Khiên Bắc đặt vào mộ huyệt, lại tự mình cầm xẻng, cùng những người khác xúc đất lấp huyệt.
Nét mặt
anh
trịnh trọng mà nghiêm túc, nhưng cũng
không
có đau khổ.
Trình Kiến Cương và Tân Lan lần lượt qua đời cách hai mười năm và mười năm, đau khổ
đã
tan biến từ lâu, bây giờ chỉ là
một
hạt bụi trần lắng đọng, sau đó tiếp tục cuộc sống.
Mặt trời
đang
dần lên cao, tang lễ cuối cùng cũng kết thúc, đám người tổ chức
đi
theo tản
đi, khu mộ chỉ còn lại hai người tiếp tục đốt giấy tiền vàng bạc và tế bái.
Trình Khiên Bắc quỳ gối trước mộ ông bà ngoại và
nói
với Giang Mạn:" Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời mẹ
anh
không
phải là
không
thể trở về quê nhà trước khi chết, mà là
không
được tận hiếu chăm sóc cũng như lo ma chay cho ông bà ngoại. Mẹ là con của họ hàng xa nhà ông bà ngoại, lúc đó nhà nào cũng đông con, con
gái
thường hay bị vứt bỏ. Ông bà ngoại nhận nuôi mẹ, đối xử với mẹ vô cùng tốt, chỉ là
không
ngờ con
gái
nhà mình nâng niu nuông chiều đến lớn, cuộc đời lại bị hủy hoại trong tay
một
người đàn ông mặt người dạ thú, cũng hủy luôn cuộc sống của ông bà ngoại."
anh
hơi dừng lại,"
anh
chưa từng gặp ông bà ngoại, nhưng rất cảm tạ họ
đã
nuôi dưỡng mẹ
anh, mà điều duy nhất
anh
có thể làm chính là thay họ sửa sang bia mộ
thật
tốt, và chôn cất cha mẹ
anh
ở bên cạnh bầu bạn với họ."
Giang Mạn nhìn
anh
không
nói
gì, mặc dù
anh
nói
bằng giọng bâng quơ
nhẹ
nhàng, nhưng
cô
biết câu chuyện xưa đó quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi
cô
đều cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ về nó.
Trình Khiên Bắc
nói
xong, lại hướng về bia mộ
nhẹ
nhàng cười:" Ông ngoại, bà ngoại, bên cạnh ông bà ngoài mẹ cháu ra, còn có ba cháu, cũng chính là con rể của ông bà. Khi còn sống, ông bà chưa từng gặp ông ấy cũng
không
sao, cứ biết ông ấy đối xử với mẹ cháu cực kỳ tốt là được rồi, có ông ấy và mẹ cháu cùng nhau bầu bạn với ông bà, sau này có chuyện gì cứ để ông ấy làm cho, hồi
nhỏ
mọi việc nặng nhọc trong nhà đều là ông ấy làm cả đấy ạ, ông bà
không
cần phải khách sáo."
Giọng điệu
anh
thoải mái, tâm tình Giang Mạn vốn có hơi nặng nề cũng
không
nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Lạy người già xong, Trình Khiên Bắc lại kéo
cô
đến trước phần mộ cha mẹ ở kế bên.
" Ba mẹ, mong ước trở về cội nguồn của hai người, con
đã
giúp hai người hoàn thành rồi. Hy vọng ba mẹ kiếp sau
không
còn khổ sở như kiếp này nữa. Có thể đầu thai là
một
người tốt, gặp nhau sớm
một
chút,
yêu
đương hạnh phúc đến đầu bạc răng long."
nói
tới đây, giọng
nói
hơi
nhỏ
đi, có phần
không
nén được buồn bã," Hai người cũng
đã
trở về rồi, sau này chỉ còn
một
mình con ở Giang Thành, nhưng ba mẹ yên tâm,
hiện
giờ con sống rất tốt, tương lai cũng
sẽ
tốt mãi như vậy."
Trong lòng Giang Mạn thoáng xúc động, quay qua nhìn
anh, cầm lấy tay
anh:" Sao có thể chỉ có
một
mình
anh
chứ? Còn có em mà!"
nói
rồi nhìn mấy chữ Trình Kiến Cương và Tân Lan
trên
bia mộ, nghiêm túc thưa," Chú dì, hai người yên tâm, Khiên Bắc
không
phải
một
mình đâu ạ, có cháu bên
anh
ấy mà, cháu cũng
sẽ
chăm sóc
anh
ấy
thật
tốt."
Trình Khiên Bắc hơi sững người, kế đó lại cười lên:" Đúng,
anh
còn có em."
anh
ngập ngừng giây lát, rồi rút
một
hộp nhẫn bằng nhung tơ màu đỏ từ túi quần ra, chiếc hộp trông
không
mới lắm, chắc hẳn nhiều năm rồi.
Thực ra
không
cần nghĩ, cũng đoán được vì sao.
Giang Mạn chớp chớp mắt,
rõ
ràng là có phần ngạc nhiên khi thấy
một
chiếc nhẫn trong tình huống này.
cô
thực
sự
không
ngờ Trình Khiên Bắc có thể cầu hôn vào thời điểm này, trong lúc nhất thời
không
khỏi giật mình sững sờ, trái tim cũng
không
kìm được mà đập thình thịch liên hồi.
Biểu
hiện
của Trình Khiên Bắc hiếm khi có phần ngại ngùng:" Thực ra năm đó
anh
mua chiếc nhẫn này, nhưng mãi mà chẳng tìm được cơ hội thích hợp đeo cho em. Đây là nơi chôn cất người thân quan trọng nhất của
anh,
anh
cảm thấy chuyện này vẫn nên biểu lộ trân trọng nhất trước mặt họ.
anh
muốn để những người thân
yêu
nhất của
anh
chứng giám cho
anh, em là người mà
anh
muốn cùng trải qua
một
đời."anh
dừng lại
một
chút, rồi
nói
tiếp:"
anh
biết tình trạng của chúng ta
hiện
giờ rất tốt,
anh
cũng rất thỏa mãn.
anh
cầu hôn em
không
phải là muốn em kết hôn với
anh
ngay lập tức, mà là muốn em biết rằng,
anh
đã
chuẩn bị tốt cho tương lai, luôn sẵn sàng bước vào giai đoạn kế tiếp. Nếu em cảm thấy trạng thái
hiện
giờ
đã
đủ rồi, vậy
thì
chúng ta
sẽ
kết hôn và tiến vào hôn nhân
một
cách trân trọng và nghiêm túc. "
Chiếc nhẫn kim cương trong hộp nhung tơ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chiếc hộp có thể cũ, nhưng kim cương
thì
không.
Mặc dù cầu hôn trước mộ phần có vẻ hơi kỳ quái, nhưng Giang Mạn biết đây là thành ý lớn nhất mà Trình Khiên Bắc dành cho mình. Tuy
đã
nhận định người này từ lâu, nhưng khi giờ khắc này đến,
cô
vẫn bị cảm động.
nói
sao
thì
cô
cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, cũng
sẽ
bị rung động bởi loại lễ nghi này.
Giang Mạn nhìn
anh, hốc mắt phiến hồng,
không
nói
nên lời, chỉ có thể duỗi thẳng ngón tay ra, tõ ý
anh
đeo nhẫn lên cho mình.
Trình Khiên Bắc mỉm cười lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, cẩn thận đeo lên cho
cô, biểu cảm
rõ
ràng
đã
nhẹ
nhàng thanh thoát, nhưng động tác
trên
tay lại có chút run rẩy.
anh
cười:" Hy vọng sau này khi nhớ lại chuyện cầu hôn trước mộ này, em cũng đừng mắng
anh."
Giang Mạn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương
trên
ngón tay áp út, khẽ cười:" Cầu hôn này quả thực khó quên trong đời, lại còn
không
cự tuyệt được nữa. Dẫu sao bốn vị phụ huynh an táng nơi này cũng là người thân của
anh."
Trình Khiên Bắc cười:"
anh
cũng ngay tại nơi này mà ỷ thế hϊếp người
một
chút, về đến Giang Thành rồi
thì
lại là địa bàn của em."
Giang Mạn gật gù:" Đúng vậy, họ hàng nhà em nhiều lắm đấy."
nói
xong lại vội vàng quay về
nói
với mộ bia," Chú dì, ý con là họ hàng nhiều
thì
Khiên Bắc
sẽ
không
phải
cô
đơn nữa. Chứ
không
phải
nói
nhiều để ăn hϊếp
anh
ấy đâu ạ, nếu ai mà ăn hϊếp
anh
ấy con
sẽ
không
bỏ qua đâu ạ."
Trình Khiên Bắc cười to:"......
anh
cảm ơn em à!"
Giang Mạn sờ sờ nhẫn kim cương
trên
tay, thích
không
chịu được, hếch hếch đầu mỉm cười:" Cho nên cứ yên tâm
đi, em
sẽ
che chở
anh."
Trình Khiên Bắc lắc đầu bật cười, nhìn nhìn đồng hồ, thấy
đã
tới giờ cơm trưa liền bảo:" Được rồi, nên
nói
cũng
đã
nói
xong, chúng ta xuống núi về thôi."
Giang Mạn gật đầu, hai người cùng nhau quay lại tế bái trước hai phần mộ rồi nắm tay nhau sánh vai
đi
xuống núi.
Hôm nay là
một
ngày nắng ráo, lúc này mặt trời
đã
lên cao, nhưng có gió thổi xuyên qua những ngọn núi nên cũng
không
thấy nóng.
Hai người đều
không
nói
chuyện. Cho đến khi xuống chân núi, Giang Mạn mới làm như lơ đãng mà lên tiếng:" Em thấy trạng thái
hiện
giờ của chúng ta rất tốt."
Trình Khiên Bắc gật đầu xác nhận:"
anh
cũng thấy vậy."
Giang Mạn nhìn
anh, mỉm cười
không
rõ
ý tứ, qua
một
lát mới
nói
:" Có điều em nghĩ vẫn có thể ở trạng thái tốt hơn nữa."
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, có phần
không
hiểu.
Giang Mạn cong môi cười ranh mãnh:" Chẳng hạn như trạng thái hôn nhân."
Trình Khiên Bắc ngẩn người ra rồi gật đầu cười:"
anh
bày tỏ tán thành."
Giang Mạn hỏi:" Vậy giờ làm sao?"
Trình Khiên Bắc đột nhiên bật ra
một
nụ cười khoa trương, nắm lấy tay
cô
xoay người lại và ẵm
cô
lên:" Đương nhiên là trở về kết hôn rồi!"