Thâm Tình Tựa Như Cạn

Chương 63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Michellevn

Câu

nói

"cảm ơn" kia của Giang Mạn mang theo điệu dí dỏm.

nói

không

cảm động là giả, nhưng với cách

anh

dùng trực thăng

đi

đón người,

nói

sao cũng cảm thấy có chút xốc nổi.

Đặc biệt là khi thấy những ánh mắt sâu xa của đồng nghiệp, Giang Mạn

không

khỏi nghĩ đến những kiểu chơi nổi trong tiểu thuyết ngôn tình,

không

ngờ bản thân mình cũng được

một

lần trải nghiệm cảm giác của nữ chính.

Tới thị trấn, Trình Khiên Bắc lại mời mọi người

đi

ăn

một

bữa tối ngon lành tại

một

nhà hàng tốt nhất của địa phương. Mấy người

đã

ở trong thôn gần năm, sáu ngày, ngoại trừ hai con gà được người dân quê cống hiến lúc mới đến, còn về sau họ thấy rất ngại khi làm phiền người ta, nên mấy ngày kế tiếp đều là bắp cải củ cải ứng phó qua ngày. Vào lúc này, cuối cùng cũng được ăn bữa tiệc lớn, bao gồm cả Giang Mạn trong đó, đều vứt luôn hình tượng, ăn như gió cuốn.

Vì mưa lớn làm trì hoãn hành trình, nên mọi người cũng

không

tiếp tục ở lại địa phương nữa, ăn cơm xong

thì

chạy tới sân bay gần đó lên đường về nhà, hiển nhiên là Trình Khiên Bắc cũng

đi

cùng họ,

một

đường tàu xe mệt mỏi về đến GiangThành, trời

đã

tối hẳn.

Sau khi tách khỏi các đồng nghiệp, Giang Mạn lên xe của Trình Khiên Bắc, hai người mới rốt cuộc có thể đơn lẻ ngồi bên nhau.

Vừa rồi cứ luôn có những người khác, dường như hai người

không

nói

được mấy câu, trong đó hầu như toàn là lịch

sự

khách sáo. Đến nỗi khiến cho đồng nghiệp

đi

cùng đều

không

hiểu nổi, rốt cuộc mối quan hệ của hai người

hiện

giờ là gì.

Dĩ nhiên là Giang Mạn cũng

không

đi

giải thích làm gì, việc riêng của hai người,

không

nhất thiết phải báo cáo cho người người.

Ngồi trong xe rồi, Trình Khiên Bắc giống như thở ra

một

dài

nhẹ

nhõm.

Giang Mạn quay sang nhìn

anh, cười bảo:" Đến ngày kia

đi

làm lại, chắc chắn em lại trở thành đối tượng để mọi người bàn tán thoải mái rồi."

Trình Khiên Bắc ngẩn ra, hỏi:"

anh

lại mang phiền phức đến cho em sao?"

Giang Mạn lắc lắc đầu

không

lưu tâm:" Cái đó

thật

ra cũng

không

đến nỗi, biết đâu địa vị của em ở cơ quan còn được nâng lên đó!"

Trình Khiên Bắc lặng im giây lát, dù bối rối vẫn ung dung mà

nói:" Trong khoảng thời gian này

anh

đã

suy nghĩ rất nhiều."

Giang Mạn bình tĩnh nhìn

anh, chỉ thấy vẻ mặt

anh

tĩnh lặng, sau đó chầm chậm

nói

từng câu chữ:"

anh

nhận ra lâu từ đó tới nay, với những chuyện

đã

làm với em,

không

có chuyện nào là đứng

trên

lập trường của em mà suy xét cả. Cho dù là vì muốn được ở bên em mà cố ý khiến cho công việc làm ăn của cha mẹ em gặp khó khăn, hay là tranh chấp gia sản với nhà họ Diệp sau này, và cả chuyện của Vương Hạo Thiên, thực ra những chuyện này

không

hề có liên quan đến em, nhưng

anh

lại khăng khăng để em bị cuốn vào. Khiến cho em

không

hề có chuẩn bị gì mà vì chuyện của

anh

phải hứng chịu những thay đổi trong cuộc sống và công việc, lại cả áp lực của dư luận nữa. Ngay từ đầu

anh

đã

nói

dối em, mà

nói

dối

một

lần rồi,

thì

sẽ

càng phải dùng nhiều lời

nói

dối hơn nữa làm cảnh thái bình giả tạo(*)."

anh

dừng lại, cười tự giễu,"

nói

tới điểm này, thậm chí

anh

còn

không

bằng Hứa Thận Hành."

(*)cảnh thái bình giả tạo [粉饰太平] Cả thành ngữ ý chỉ hành động chỉ tô (sơn lên) bề ngoài, giấu

đi

tình hình thực tế, đem cục diện mục nát hỗn loạn, trang điểm thành cảnh tượng thái bình thịnh thế. Cũng có thể hiểu rộng và đơn giản hơn là: “Ra vẻ

không

có việc gì cả.”.

Giọng

anh

trầm xuống, Giang Mạn

không

nói

chuyện ngay, qua hồi lâu, mới khe khẽ cười:"

anh

nói

như vậy, có vẻ vẫn như

thật

á!"

Trình Khiên Bắc có chút đờ ra.

Giang Mạn nhìn

anh, dịu dàng bảo:" Nhưng hai người lựa chọn ở bên nhau, vốn dĩ nên cùng nhau đối mặt,

anh

không

phải

đi

vào chỗ bế tắc. Hơn nữa....."



mỉm cười, rồi mới

nói

tiếp,"

anh

đối với em

thật

sự

là quá tốt, em cũng

không

phải đứa ngốc mà

không

cảm nhận được."

Sắc mặt Trình Khiên Bắc thoáng dịu

đi, nhưng

không

nói

gì nữa,

Từ sau khi hai người chia tay, mỗi lần gặp mặt đều có có

sự

thận trọng khó xử,

không

chỉ là Trình Khiên Bắc mà ngay cả Giang Mạn cũng vậy, bởi vì lần này rất muốn bước

đi

từng bước

thật

tốt, chỉ sợ

không

kìm được mà dùng lực quá mạnh lại sa chân lỡ bước.

Mà cùng với kiểu khó xử này lại sản sinh ra

một

loại mờ ám mà trước giờ hai người chưa dùng tới. Loại mờ ám này xa lạ với Giang Mạn, ngay cả cái hồi ở bên Hứa Thận Hành, cũng

không

từng có.



nhớ

trên

mạng có

nói,

yêu

là kiềm chế.

hiện

giờ



và Trình Khiên Bắc đều

đang

kiềm chế.

Đường từ sân bay về nhà rất thông thoáng, tài xế lái xe rất nhanh, hai người chỉ khe khẽ

nói

qua lại mấy câu

không

quan trọng lắm,thì

xe

đã

chạy đến khu chung cư của Giang Mạn.

Giang Mạn mở cửa xe, xách túi xuống xe, Trình Khiên Bắc ngồi ghế phía sau mở cửa kính xe nhìn theo bóng dáng

cô.

đi

được vài bước, Giang Mạn giống như nghĩ tới gì đó lại lùi lại nhìn

anh

và hỏi:"

anh

đã

điều chỉnh tốt rồi chứ?"

Trình Khiên Bắc nghệt mặt ra,

không

hiểu gì cả.

Giang Mạn lại

nói

:" Chính là có thể

yêu

và kết hôn giống người bình thường chưa?"

Trình Khiên Bắc nhíu mày nhìn

cô, có vẻ vẫn chưa hiểu



muốn

nói

gì.

Giang Mạn khẽ bật cười, và hỏi bằng giọng trêu chọc:

anh

định chừng nào

thì

bắt đầu theo đuổi em?"

Trình Khiên Bắc:"................"

Chân mày Giang Mạn khẽ xoắn lại:" Hổng lẽ

anh

muốn em theo đuổi

anh

?"



dừng lại

một

chút," Dĩ nhiên là cũng

không

phải là

không

được, chỉ là

anh

cũng

đã

trông thấy em từng theo đuổi đàn ông, nếu cách thức có gì giống nhau, em sợ

anh

không

thích."

Rốt cuộc Trình Khiên Bắc tựa như

đã

định thần lại được, hình như là muốn cười, nhưng lại ráng nhịn xuống, trầm ngâm giây lát rồi

nói

bằng giọng rất chi là nghiêm trang:"....... Cho nên em

không

có cảm giác là

anh

đang

theo đuổi em sao?"

" Ví dụ như..... dùng trực trăng

đi

đón em đấy hả?"

Trình Khiên Bắc sờ sờ mũi:"

anh

thấy mọi người bị mắc kẹt trong núi nên có hơi lo lắng, thuê trực thắng cũng

không

phiền phức lắm,

thì

đến đó đón mọi người thôi. Cái này.... bỏ trước

đi

ha."

Giang Mạn bị vẻ mặt hiếm khi mất tự nhiên này của

anh

làm cho buồn cười mà khẽ bật cười.

Trình Khiên Bắc còn

nói

:"anh

sẽ

cố gắng dùng cách của người bình thường chúng ta."

Giang Mạn nhận thấy người này

hiện

giờ đối với ba chữ người bình thường có thể

nói

là vô cùng chấp nhất.

Thực ra cũng

không

khó lý giải, có lẽ cuộc đời của

anh

quá hỗn loạn, cho nên có

một

ám ảnh

không

thể giải thích được đối với hạnh phúc và

sự

an ổn của đời thường.

Nhưng mà theo

hiện

thực, sao

anh

có khả năng lại là người bình thường đây?

Từ trước tới giờ

anh

luôn nổi bật hơn người.

Có điều những lời này đặt ở trong lòng mình là được rồi, bởi vì bỏ

đi

những thứ bên ngoài bị người ta đánh giá, như thân phận, nghề nghiệp, tiền bạc và địa vị xã hội,

thì

ai cũng chỉ là người bình thường.

Nghĩ vậy, Giang Mạn mỉm cười lại đưa tay vẫy vẫy với

anh

:" Được rồi,

anh

cũng mệt cả

một

ngày rồi, về sớm

một

chút nghỉ ngơi

đi!"

Trình Khiên Bắc cũng cười, khẽ gật gật đầu:" Tạm biệt!"

*

Ngày hôm sau, trong văn phòng của tổng tài Quỹ số Bảy, trợ lý Lâm báo cáo xong công việc,

đang

thu dọn tài liệu định

đi

ra,

thì

Trình Khiên Bắc vốn

đang

cúi đầu xem báo cáo lại đột nhiên vẫy vẫy tay với cậu ta.

Trợ lý Lâm:" Trình tổng, còn có chuyện gì sao?"

Trình Khiên Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nét mặt

không

hề thay đổi mà nhìn về phía cậu ta.

Trợ lý Lâm còn cho là mình

đã

làm sai chuyện gì, thấp thỏm hỏi:" Trình tổng, có phải tôi

đã

làm sai chuyện gì rồi hay

không

?"

Trình Khiên Bắc lắc đầu, thoáng do dự rồi chợt hỏi:" Đàn ông bình thường như các cậu, hồi đó theo đuổi bạn

gái

như thế nào?"

Trợ lý Lâm:"..............."

Đàn ông bình thường à? Mặc dù lời này được

nói

ra từ miệng ông chủ trẻ tuổi đầy triển vọng nhà mình, có vẻ cũng

không

có gì sai cả. Nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch

sự, hai mươi tám cái xuân xanh, tiền lương năm mươi vạn

một

năm(~ 1,6 tỷ VND), đấy là còn chưa tính hoa hồng.

Bốn chữ này cũng quá là công kích rồi.

Tiểu Lâm, người đàn ông bình thường, trong lòng

không

nhịn được lệ tuôn như cọng mỳ, cố làm ra vẻ kiên cường, cứu vãn tự tôn mà trả lời:" Mặc dù bạn

gái

tôi rất xinh đẹp, nhưng



ấy

không

phải kiểu con

gái

ham muốn hư vinh, có lẽ cảm thấy con người tôi có

sự

tiến bộ tương đối vững vàng, xem như loại cổ phiếu thượng hạng!"

Trình Khiên Bắc ngẩn người, khẽ bật cười:" Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là, cậu theo đuổi bạn

gái

như thế nào? Kiểu như là người trẻ tuổi các cậu

yêu

đương ra sao?"

Trợ lý Lâm đần mặt, đột nhiên hiểu ra, cậu ta

đã

theo boss được hai- ba năm rồi, đối với cuộc sống của

anh

không

tính là hiểu hết, nhưng cũng biết được bảy- tám phần,

anh

không

có ham mê hái qua ngắt cỏ, thậm chí hơi lạnh nhạt về mặt đó. Lẽ dĩ nhiên, điều này phải có liên quan đến vợ của

anh, chẳng qua đàn ông có điều kiện như

anh, để chung thủy với bạn đời

thì

thực

sự

là rất ít. Tuy nhiên, khiến cậu ta

không

ngờ tới chính là, vợ chồng ông chủ mà

anh

ta vốn cho rằng có mối quan hệ vô cùng hòa hợp, gần đây lại đột nhiên ly hôn.

Trợ lý Lâm lặng lẽ đánh giá Trình Khiên Bắc, nhủ thầm, lẽ nào

anh

muốn theo đuổi lại bà xã?

" Trình tổng,

anh

muốn theo đuổi lại



Giang phải

không

?"

Trình Khiên Bắc gật đầu, dừng

một

chút rồi

nói

bằng giọng bâng quơ

nhẹ

nhàng:" Cũng

không

dấu gì, tôi và



ấy

không

chính thương

yêu

đương đàng hoàng mà

đã

kết hôn luôn, sau khi kết hôn lại gặp phải cả đống chuyện lộn xộn. Cho nên tính bắt đầu lại, kiểu giống như người bình thường các cậu. Tất nhiên, chúng tôi vốn dĩ cũng chính là người bình thường."

Trợ lý Lâm

không

nghĩ tới Boss của mình, người luôn có chừng mực khi nhắc về chuyện riêng tư, lại bỗng dưng như chân thành tâm

sự

mà nhắc tới chuyện tình cảm, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ),

đang

muốn vuốt mông ngựa( tâng bốc, nịnh nọt) rằng "

anh

sao có thể là người bình thường được", nhưng may là thắng kịp, Boss nhà mình như này



ràng là muốn làm người bình thường đây mà.

Cậu nghĩ nghĩ, rồi cười bảo:" Tôi và bạn

gái

quen nhau lúc còn là nghiên cứu sinh, lúc đó cũng

không

có tiền, chắc chắn

không

thể tặng những món quà sang trọng quý giá,

thì

chiều theo sở thích vậy,



ấy thích chạy bộ, tôi liền mỗi tối chạy cùng



ấy.



ấy thích ăn lẩu,

thì

tôi mời



ấy ăn lẩu mỗi tuần."

Trình Khiên Bắc nhíu mày lại, giống như lẩm bẩm:"Sao cái bài này quen thế nhỉ?"

" Sao ạ?"

Trình Khiên Bắc lắc đầu:" Cậu

nói

tiếp

đi"

Còn

không

quen được sao? Hồi đó Giang Mạn theo đuổi Hứa Thận Hành chính là dùng bài này, quả nhiên là rất hiệu nghiệm.

Tình cảm của trợ lý Lâm và bạn

gái

rất tốt, được chia sẻ với người khác cũng là

một

điều hạnh phúc, cười tủm tỉm

nói

tiếp:" Ban đầu chúng tôi vốn

đã

có ý với nhau rồi, nên tỏ tình xong cái là

yêu

nhau luôn. Lúc

yêu

đương

thì

đơn giản cũng chỉ là ăn uống, xem phim và

đi

dạo phố. Con

gái

đều thích lãng mạn, thỉnh thoảng tạo chút lãng mạn là



ấy thích lắm."

" Ví dụ như?" Trình Khiên Bắc nhướng mày.

" Như là thi thoảng tặng

một

vài bông hồng, hoặc buổi đêm đưa



ấy

đi

ngắm sao, ngày đặc biệt

thì

đốt ít pháo hoa gì gì đó, có thể tạo ra được

một

số điều bất ngờ vui vẻ

thì

sẽ

càng tốt hơn."

Trình Khiên Bắc đăm chiêu gật gật đầu:" Ừm, chúc cậu và bạn

gái

sớm ngày tu thành chính quả, hạnh phúc mãi mãi."

" Cảm ơn Boss!" Trợ lý Lâm hỏi dò,"

thật

ra, tôi và bạn

gái

đang

dự định kết hôn, nhưng công việc cứ luôn bận rộn, mãi mà vẫn chưa xác định được."

Trình Khiên Bắc vung tay chơi lớn:" Mặc dù công việc quan trọng, nhưng đại

sự

của mình quan trọng hơn. Cậu xác định thời gian trước

đi, tôi cho cậu nghỉ

một

tháng có lương, hôn lễ, tuần trăng mật chắc là cũng đủ."

"Đủ ạ đủ ạ! Trình tổng,

anh

thật

là ông chủ tốt nhất

trên

đời, nhất định tôi

sẽ

làm tốt." Trợ lý Lâm hết sức kích động mà gật đầu lia lịa, rồi như nhớ ra gì đó, liền vội vàng bổ sung," Tôi cũng chúc

anh





Giang hạnh phúc mãi mãi."

Trình Khiên Bắc trong lòng vui sướиɠ cong khóe môi lên cười, rồi khoát khoát tay với cậu ta:" Được rồi,

đi

lo công việc trước

đi

!"

Người

đi

ra rồi,

anh

mới lấy ra

một

cuốn tập, rút cây bút ra khỏi ống đựng bút, xoay xoay giữa các ngón tay, cúi xuống bắt đầu lên kế hoạch.

Ngây thơ

không

?

Tất nhiên là ngây thơ.

Nhưng cuộc đời của

anh

từ trước tới giờ chính là hoàn thành trong nóng vội,

anh

đi

quá nhanh, thời điểm cần ngây thơ

thì

lại chẳng bao giờ ngây thơ, vào lúc tuổi trẻ lông bông nên vì tình

yêu

mà ngây thơ, ấu trĩ

thì

anh

cũng vội vàng nhảy qua luôn.

anh

từng cố hắng hết sức để

không

phải làm

một

người bình thường, nhưng sau này mới nhận ra,

thì

ra cái mà bản thân mình thực

sự

muốn, cũng

không

có gì ngoài hạnh phúc và

sự

yên ổn bình thường mà trần tục.

Liên quan tới bài học tình

yêu,

anh

đã

thiếu thốn, cho nên

anh

cũng muốn ngây thơ ấu trĩ

một

lần, để bù đắp cho những bài học còn thiếu trong cuộc đời.

anh

biết Giang Mạn

nói

để

anh

theo đuổi

cô, đơn giản cũng là muốn cùng

anh

bù lại

sự

nuối tiếc.

Trình Khiên Bắc thong thả viết kế hoạch, khóe miệng

không

kìm được mà cong lên khe khẽ cười.

Giang Mạn

đi

làm lại, sáng sớm vừa bước chân vào văn phòng

đã

bị Chương Tiếu Tiếu túm lấy mà hỏi:" Mạn Mạn, rốt cuộc chị và Trình Khiên Bắc xảy ra chuyện gì? Lan truyền ra khắp cơ quan chúng ta rồi kìa,

nói

mọi người gặp lúc đường bị sạt lở,

anh

ấy dùng trực thăng

đi

đón mọi người, đây

không

phải là

một

đoạn trong ngôn tình hay sao?"

Quả nhiên mà.

Giang Mạn cười:" Sao em biết chị

không

phải là nữ chính ngôn tình?"

Chương Tiếu Tiếu lườm



:" Vậy xin hỏi, Trình Khiên Bắc có cho chị bao thầu ao cá (*)không

?

(*)承包鱼塘: Từ này bắt nguồn từ bộ phim " Sam Sam đến đây", Trương Hàn thủ vai tổng tài phúc hắc,

đã

ôm lấy Triệu Lệ Dĩnh và

nói

:" Tôi muốn cho cả thế giời biết rằng, ao cá này

đã

được em bao thầu rồi."



" Cái đấy

thật

ra lại

không

có."

Chương Tiếu Tiếu chọc chọc khuỷu tay vào

cô:" Chị đừng đánh trống lảng, rốt cuộc là sao hả?"

Giang Mạn:"

thì

chính là thuê trực thăng

đi

đón chúng tôi đó!"

" Ý em là hai người

đã

xảy ra chuyện gì kìa?

không

phải ly hôn rồi sao? Em tưởng thanh xuân phơi phới như chị cũng

đã

thành hạ đường thê(*) của nhà giàu rồi chứ?"

(*)Hạ đường thê: là từ ngữ thời xưa, ý chỉ vợ

đã

“ly hôn”.

Vì là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt, nên Giang Mạn cũng

không

muốn giấu diếm quá nhiều, suy nghĩ giây lát rồi

nói:" Lúc trước chị và

anh

ấy quả

thật

có chút vấn đề, chỉ là tách ra để bình tĩnh

một

chút."

"Ý của chị là vẫn có thể tình cũ lại cháy?"

" Nghiêm túc mà

nói

thì

tình cũ cũng chưa bao giờ tắt, vì thế

không

được tính là lại cháy."

Chương Tiếu Tiếu lườm

cô, cạn lời:" Người thành phố mấy người

thật

biết chơi mà, ly hôn hay kết hôn cứ như trò đùa ấy."

Giang Mạn cười cười:" Có

một

số chuyện

đã

sai ngay từ lúc bắt đầu, đương nhiên cần phải lập lại trật tự."

Chương Tiếu Tiếu khoát khoát tay:" Chị cứ tiếp tục nhây

đi

? Cẩn thận làm người ta lặn luôn đấy?

một

cao phú soái hàng

thật

giá

thật

như vậy, đốt đèn l*иg cũng khó mà tìm."

Giang Mạn bật cười, thở dài:"

nói

em cũng

không

hiểu đâu mà, em cứ xem như là chị ra vẻ

đi

!"



vốn muốn giải thích nghiêm túc cho Chương Tiếu Tiếu, nhưng nghĩ nghĩ, nhận thức và quan điểm về tình cảm của mỗi người là khác nhau, có

nói



ấy cũng

không

hiểu



được, biết đâu vẫn cho rằng hai người dây dưa vớ vẩn.

Dây dưa

thì

dây dưa

đi

!

Tuổi trẻ mà dây dưa

thì

lúc nào mới dây dưa?

Câu chuyện trực thăng Trình Khiên Bắc vừa lan truyền trong cơ quan,

thì

tổng giám còn cố ý gọi điện thoại cho

anh

nói

lời cảm ơn,

nói

cho cùng người

anh

đón cũng là nhóm

nhỏ

của cả

một

hạng mục. Vốn muốn dò la xem

anh

và cấp dưới rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ là đầu dây bên kia

nói

không



ràng,

một

câu

nói

thực cũng

không

hỏi ra được, đành phải tạm thời kìm nén trái tim hóng hớt của mình, yên lặng theo dõi diễn biến. May là công việc lần này mặc dù gian khổ, nhưng

đã

đến lúc cho ra thành quả, là

một

thành tựu thực

sự

của các thành viên trong tổ dự án.

Đến thời điểm tan tầm, Giang Mạn thu dọn túi xách

đi

xuống lầu. Xe của



đưa

đi

bảo dưỡng, hôm nay

đi

làm bằng taxi, ra khỏi tòa nhà

đang

định gọi xe

thì

chợt trông thấy

một

bóng dáng quen thuộc đứng ở ven đường.

Là Trình Khiên Bắc.

Nhưng cách ăn mặc của

anh

không

quá giống với nghiêm túc ngày thường, hôm nay

anh

mặc quần áo bình thường và thoải mái, cả người trẻ ra vài tuổi. Trong tay còn cầm

một

bó hoa hồng đỏ rực.

Giang Mạn:"................."



có hơi hơi hối hận rồi, cái gì mà hết thảy quay về số

không

dây dưa lại từ đầu đây.

Thực thi và hành động của người này có bao nhiêu mạnh mẽ,



biết mà.

Trình Khiên Bắc vốn

đang

cúi đầu xem điện thoại, giống như có linh cảm, nhanh chóng ngước lên nhìn qua, sau đó nhếch khóe môi khẽ mỉm cười,

đi

về phía

cô, đưa cho



bó hoa

trên

tay:"

không

biết em thích hoa gì, mua luôn hoa hồng đỏ phổ biến."

Giang Mạn nhận lấy hoa, tuy rằng

hiện

giờ hai người có chút buồn cười, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nhận được hoa của

anh,



vẫn rất vui vẻ, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi

nói

:" Phụ nữ đều thích hoa hồng đỏ."

Trình Khiên Bắc mỉm cười:" Buổi tối em

không

bận gì chứ?"

Giang Mạn lắc đầu:"

không

có gì."

" Em có thích ăn lẩu kem Haagen-Dazs

không? Chúng ta

đi

ăn trước, sau đó lại

đi

xem phim, thấy sao?"Giang Mạn nghĩ đến hôm nay lúc ra cửa xem dự báo thời tiết, nhiệt độ hôm nay tối đa

không

vượt quá mười độ. Có điều

anh

có tâm,



cũng

không

giỏi trong việc đánh bại hào hứng của người ta, vì thế cười tủm tỉm gật đầu:" Được ạ!"

Hôm nay Trình Khiên Bắc lái

một

chiếc xe hiệu Mitsubishi

không

quá nổi bật. Giang Mạn nhớ

anh

hẳn là có mấy chiếc xe. Lúc trước từng hỏi

anh,

anh

nói, ngay từ đầu tâm lý quả

thật

có chút nghèo khó chật vật làm giàu, kiếm được tiền liền mua xe, thời điểm nhiều nhất

đã

có hơn hai mươi chiếc lận, về sau cảm thấy tâm tính mình

không

đúng, mới dần dần giảm bớt lại.

Khi





anh

bên nhau, đa số thời gian

anh

đều tự lái

một

chiếc Phaeton khiêm nhường, sau này bị Diệp Nhã Ý kiếm người tông cho tan tành, hình như

không

còn chiếc xe nào quá khiêm nhường nữa. Chiếc xe này nhìn

không

mới lắm, chắc là

đã

bỏ

không

trong gara xe

một

thời gian dài.

Giữa tháng ba, nhiệt độ vẫn chưa ấm lên. Nhưng người ta vẫn

nói

mùa đông ăn kem, mùa hè ăn lẩu, xem ra hai người cũng đu trend được chứ bộ.

Mặc dù trong phòng mở máy điều hòa, nhưng sau khi ăn xong

một

lẩu kem, Giang Mạn cũng

đã

được

một

lần trải nghiệm cái lạnh thấu tim. Cũng may hoạt động kế tiếp là

đi

rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.

Xem phim xong, Giang Mạn thấy thời gian

đã

không

còn sớm, vốn cho rằng Trình Khiên Bắc

sẽ

đưa



về nhà,

không

nghĩ tới

anh

lại lái xe ra bờ sông, sau đó kéo



xuống xe.

"Hôm nay là tiết xuân phân, vừa lúc thời tiết đẹp, đêm nay

sẽ

có tinh tượng (sao chiếu mệnh) xuân phân rất đặc biệt. Đài quan sát chỗ này rất thích hợp ngắm sao. Tối nay có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu, chút nữa khoảng mười

một

giờ, phần đuôi của chùm sao bắc đẩu vừa vặn chỉ về hướng đông, chính là dấu hiệu thiên văn của màu xuân bắt đầu."

Còn lãng mạn thế cơ đây,

trên

đài quan sát cũng có

không

ít cặp đôi.

Chỉ là..... khi

một

cơn gió lạnh thổi qua, Giang Mạn

không

kìm được mà hắt xì

một

cái.