Edit: Michellevn
Trình Khiên Bắc đương nhiên cũng chẳng phải người tốt lành gì, dù cho
cô
không
hề biết gì về ảnh hưởng của mình đối
sự
phát tài của
anh
tại nhà họ Diệp, nhưng chỉ cần nhớ đến lúc trước
anh
không
yêu
Ninh Nhiễm mà vẫn ở bên
cô
ấy, rồi cả trước khi chưa chính thức chia tay
đã
cùng
cô
đi
thuê phòng khách sạn, cũng
đã
đủ để
nói
rõ
người này
không
hề có dính dáng tí nào đến quang vĩ chính ( quang vinh, vĩ đại, đứng đắn)."
Đấy là còn chưa kể đến, vì muốn được chia tài sản,
anh
còn mời
cô
đóng kịch trước mặt ông cụ Diệp.
Đương nhiên là Giang Mạn
đã
qua lâu rồi cái độ tuổi dùng tam quan để đánh giá người ta, mặc dù
cô
không
tính là người ủng hộ thuyết xã hội Darwin và luật rừng, nhưng cũng hiểu trong thế giới
hiện
thực này, ngay thẳng lương thiện chưa bao giờ là phẩm chất cần thiết cho
một
người thành công.
trên
thực tế, trong số người thành công mà
cô
đã
tiếp xúc, rất ít trong số họ là người tốt đúng nghĩa của nó.
Bởi vì từ lâu
đã
hiểu được bản chất của xã hội, cho nên lời nhắc nhở của Hứa Thận Hành,
thật
sự
chẳng có liên quan gì cả.
Từ trung tâm mua sắm
đi
ra, vẫn chưa tới sáu giờ,
đã
đến giờ cơm. Vốn dự tính ăn cơm cùng Mạnh Vũ, nhưng kẻ này vừa lâm trận liền bỏ trốn,
đã
vậy
nói
chuyện với Hứa Thận Hành bao nhiêu là cái loạn xị cả lên, khiến
cô
hết sức khó chịu, chẳng còn thèm ăn gì nữa, chỉ muốn lái xe
đi
loăng quăng.
Bí mật vốn dĩ
không
có người biết, đột nhiên lại phơi bày toàn bộ trước
một
người, thậm chí còn đào hết cả chân tướng đến là rành mạch, quả
thật
có thể khiến tâm tình người ta chẳng thể mà vui vẻ được.
Đương nhiên Giang Mạn tin tưởng Hứa Thận Hành
không
phải người có thể
nói
lung tung khắp nơi, thực ra
cô
cũng
không
phải sợ quan hệ của mình và Trình Khiên Bắc bị người khác biết được,
cô
chì là sợ phiền phức mà thôi.
nói
cho cùng, mối quan hệ này, nếu
không
có gì xảy ra bất ngờ,
thì
sẽ
nhanh chóng kết thúc. Ý định trước kia của
cô
chính là lặng lẽ bắt đầu, lặng lẽ kết thúc, vì vậy
không
mong muốn bị phơi bày cũng như bị phá đám.
Lái xe lang thang
một
mình ở bên ngoài đến gần mười giờ, mới dứt bỏ được phần nào đó tâm trạng phiền loạn này.
Mở cửa bước vào nhà, đưa tay bật mở công tắc bóng điện bên sau cánh cửa, rồi lại nhìn thấy
một
người ngồi
trên
ghế sô pha,
cô
giật mình suýt nữa
thì
nhảy lên.
" Đến lúc nào vậy? Mà sao đèn cũng
không
mở nữa?" Sau khi Giang Mạn nhìn
rõ
là ai, thở ra
nhẹ
nhõm, túi mua sắm trong tay đặt lên tủ giày ở huyền quan, buột miệng hỏi.
Ở chỗ này của
cô, Trình Khiên Bắc mà qua đêm hầu hết thời gian là vào thứ sáu, thỉnh thoảng
anh
sẽ
dậy muộn. Nếu
cô
có việc muốn ra ngoài,
thì
đợi
anh
cùng
đi, như vậy khá là phiền phức, vì thế đưa cho
anh
một
chìa khóa để lúc nào
anh
đi
thì
khóa trái cửa lại cho
cô.
Chỉ là chìa khóa này trước đây
anh
chỉ sử dụng nó khi
đi
ra ngoài. Đêm nay là lần đầu tiên
anh
đến khi
cô
không
ở nhà,
không
mời mà đến.
Do đó, Giang Mạn vẫn hơi ngạc nhiên khi trông thấy
anh.
Quan trọng nhất là,
một
người to lớn sống sờ sờ ngồi
trên
ghế sopha mà lại chẳng có bật đèn gì hết, cũng
không
biết là
đã
ngồi bao lâu rồi nữa, nghe thấy
cô
vào cửa mà cũng chẳng có phản ứng động tĩnh gì cả.
Mãi đến khi
cô
nói
chuyện, Trình Khiên Bắc mới vuốt vuốt cái trán, dường như có chút mệt mỏi:" Cũng
không
lâu lắm, đúng lúc
đi
qua chỗ này của em, gửi tin nhắn cho em mà
không
thấy trả lời, nên lên trước vậy."
Giang Mạn lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên là
anh
có gửi tin nhắn tới, hỏi
cô
lúc nào về.
cô
nói
:" Ở
trên
xe suốt,
không
để ý điện thoại di động."
cô
vừa
nói
vừa
đi
tới, mới nhận ra
trên
bàn trà có
một
chai rượu đỏ
đã
mở, bên cạnh chai rượu đặt hai cái ly, rượu trong chai
đã
vơi
đi
hơn nửa, mà ly rượu
thì
đã
cạn khô, có thể hình dung người này uống thế nào rồi.
Rượu này nhìn có hơi quen mắt, Giang Mạn nhớ ra là chai trong tủ của mình kia, cười hỏi:" Đây là
anh
Văn tặng cho tôi đấy, tôi còn
không
nỡ uống,
đã
bị
anh
mở ra như vậy rồi?"
Trình Khiên Bắc liếc nhìn
cô
một
cái:" Văn Hạo tốt với em quá nhỉ!"
Giang Mạn đáp:" Đúng vậy!
anh
ấy rất quan tâm tôi mà."
Trình Khiên Bắc khẽ cười lên:" Đàn ông quan tâm phụ nữ,
nói
chung là chẳng có ý tốt gì cả. Văn Hạo xem ra cũng
không
phải dạng người khiêm nhường quân tử đâu? Tôi
đã
nghe
nói
về chuyện của
anh
ta, em cũng đừng tiếp xúc quá."
Giang Mạn hơi sững người, tiếp đó bật cười:" Đàn ông quả nhiên là hiểu đàn ông nhất, lại còn thích suy bụng ta ra bụng người."
Trình Khiên Bắc bình tĩnh nhìn
cô, nét mặt
không
hề thay đổi, khó mà đoán ra cảm xúc, khiến
cô
đang
cười lại biến thành buồn bực, giống như giấu đầu hở đuôi mà ngồi xuống bên cạnh
anh, cầm chai rượu lên rót
một
ít vào cả hai ly, rồi đẩy
một
ly qua cho
anh,
nói:" Rượu ngon
thì
phải có người uống cùng,
một
mình
anh
uống
thì
có ý nghĩa gì hả?
không
biết còn cho rằng
anh
uống rượu giải sầu đấy?"
Trình Khiên Bắc đón lấy ly rượu, cười như
không
cười:" Tôi
không
thể uống giải sầu sao?"
Giang Mạn đáp:"
anh
có gì mà sầu não chứ?
sự
nghiệp thành công khi tuổi đời còn trẻ, toàn bộ tác phẩm và bản thảo của ông cụ Diệp đều trao lại cho
một
mình
anh. Tóm lại là
anh
muốn cái gì mà
không
có hả?"
Trình Khiên Bắc cười:" Em đề cao tôi quá rồi đó, cái tôi muốn có mà
không
lấy được, nhiều lắm."
"
thật
vậy chăng?" Giang Mạn có chút hăng hái nghiêng đầu nhìn
anh
,"
nói
ra nghe thử coi, để tôi vui vẻ chút nào."
Trình Khiên Bắc bưng ly rượu lên nhấp
một
ngụm, ngẩng đầu nhìn
cô, chuyển qua đề tài khác,
nói
bằng giọng bâng quơ
nhẹ
nhàng:" Tối qua, thái độ của tôi
không
tốt lắm, em đừng để ý."
Giang Mạn hơi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra tối qua quả
thật
hai người có chút chiều hướng ra về chẳng vui, có điều
cô
cũng
không
để trong lòng, dù sao
thì
anh
nói
cho Hứa Thận Hành biết chuyện kết hôn của hai người, điểm xuất phát đúng là có thể khiến
cô
giảm bớt dây dưa phiền phức với bạn trai cũ, chỉ là
cô
không
ngờ Hứa Thận Hành
đã
điều tra
rõ
chân tướng nhanh như vậy.
Mà nguyên nhân chủ yếu
cô
không
để trong lòng chính là,
cô
cũng
không
có dự định lúc
đang
cùng
anh
duy trì mối quan hệ để xảy ra chuyện gì
không
vui. Dù sao đây là mối quan hệ mà
cô
cảm thấy
sự
thoải mái vừa tầm, có thể gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình là tốt nhất.
Giang Mạn dịch qua chút,
nói
bằng giọng
không
để ý lắm:"
anh
không
nói, tôi cũng
không
nhận ra được thái độ
anh
không
tốt, có thể để ý gì hả?"
nói
xong lại mỉm cười," Hứa Thận Hành là cháu bên ngoại của cha
anh, cho dù tối qua
anh
không
nói
cho
anh
ta,
thì
chẳng mấy chốc
anh
ta cũng biết nhanh thôi."
Trình Khiên Bắc trầm mặc giây lát, khẽ nhíu mày hỏi:" Cậu ta
nói
cho em?"
Giang Mạn gật đầu, buồn cười đáp:" Thậm chí chuyện chúng ta kết hôn giả, rồi vì sao kết hôn,
anh
ấy đều biết
rõ
mồn
một, tôi cũng phục
anh
ta luôn."
Trình Khiên Bắc hỏi:" Nguyên do cậu ta nắm
rõ
những cái này, là muốn hợp lại với em sao?"
Giang Mạn nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.
" Vậy còn em?"
Giang Mạn cười:" Tôi giống kiều người
sẽ
quay đầu ăn lại cỏ cũ sao?"
" Xác thực
không
giống."
Giang Mạn hít sâu
một
hơi,
nói
:" Giờ đây nhìn lại bản thân mình lúc trước, tôi vẫn cảm thấy rất buồn cười, đầu óc
yêu
đương gì mà có thể thích
một
người cả bảy năm trời, quả thực có thể xưng là tình thánh, cũng may là lạc đường mà biết quay về kịp lúc."
Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn
cô, nhưng chỉ cười mà
không
nói.
"
anh
cười gì chứ?"
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày:"
thì
tâm trạng tốt."
" Vừa rồi
không
phải còn
nói
uống rượu giải sầu sao?"
Trình Khiên Bắc đáp:" Đột nhiên tâm trạng trở nên tốt hơn rồi."
Giang Mạn cười:" Tôi
đã
nói
mà người như
anh
thì
có gì mà phiền não, vốn muốn nghe
anh
kể cho tôi chút chuyện
không
vui, để tôi vui vẻ
một
chút, xem ra là
không
được rồi."
Trình Khiên Bắc vươn tay ra nắm lấy eo
cô, bế
cô
ngồi lên đùi mình, đôi môi mang theo mùi rượu hôn hôn
cô, mờ ám
nói
:"
không
thể để em vui vẻ hay sao?"
Giang Mạn ôm cổ
anh, cũng hôn trả lại
anh, cười bảo:" Cũng được, chỉ là tôi còn chưa tắm nữa,
anh
đợi
một
chút
đi."
Vừa dứt lời, cái bụng đột nhiên kêu vang lên rột rột, buổi chiều
cô
không
ăn cơm, lúc này cảm thấy đói bụng. Có điều
cô
cũng
không
quan tâm lắm, nhảy từ
trên
người
anh
xuống. Vừa chạy vào trong phòng vừa chỉ chỉ phía bàn trà:" Làm phiền Trình tổng uống xong
thì
thu dọn cái bàn
một
chút."
Trình Khiên Bắc nhìn
cô
khẽ cười ra tiếng, gật gật đầu.
Nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống cơ thể, gột rửa
đi
sự
mệt mỏi của
một
ngày.
Giang Mạn ngẫm nghĩ, rốt cuộc là khi nào
thì
mình và Trình Khiên Bắc biến thành mối quan hệ ngầm hiểu mập mờ thế này nhỉ?
À, là khoảng
một
năm trước, hoặc là sớm hơn
một
chút.
Khi đó
cô
đi
làm cũng được gần hai năm, thực ra ngay từ đầu
cô
chưa bao giờ nghĩ, có
một
mình mình
sẽ
giữ mối quan hệ mờ ám bí mật với
một
người đàn ông.
Mặc dù thất bại trong mối quan hệ
yêu
đương với Hứa Thận Hành khiến cho
cô
có cảm giác khó mà thoát ra khỏi
sự
thất vọng,nhưng
cô
cũng
không
phải loại con
gái
tiêu cực, thất bại
một
lần
thì
tâm như tro tàn liền cho rằng đời chỉ là hư ảo. Có thể trong
một
thời gian,
không
có nhiều hứng thú trong việc tạo dựng
một
mối quan hệ mới, nhưng sâu thẳm bên trong, lại vẫn ôm ấp chút nào đó ảo tưởng về tình
yêu.
Tuy nhiên vì công việc,
cô
xem như
đã
đưa nửa chân tiến bước vào trận chiến danh lợi, triệt để mở ra cánh cửa thế giới mới. Những chuyên gia ưu tú trong ngành kinh doanh thương nghiệp mà
cô
từng ngưỡng mộ kính trọng kia, bởi vì tiếp xúc gần gũi, hình tượng sụp đổ ầm ầm. Thậm chí ngay cả Văn Hạo
cô
từng sùng kính nhất, cũng
không
thể may mắn thoát khỏi.
Đối với
cô
mà
nói, Văn Hạo là người khiêm nhường quân tử, là đàn
anh
tốt, người
anh
lớn tài giỏi, quan tâm lớp đàn em. Thậm chí vì
anh
đối với
cô
vô cùng chăm sóc, khiến cho trái tim hư vinh của
cô
gái
trẻ khó tránh khỏi chộn rộn.
Vì vậy lúc nghe tin đồn Văn Hạo bao nuôi
một
sinh viên nữ,
cô
còn chưa tin. Suy cho cùng nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng,
thì
đều
không
thể xem đó là mối quan hệ bao nuôi được.
Mãi cho đến ngày đó, vô tình
cô
ngồi nhờ xe của Văn Hạo về nhà,
trên
đường
anh
ta nhận được
một
cuộc điện thoại, đầu kia là tiếng
một
cô
gái,
không
biết hai người
nói
gì đó,
anh
ta ngắt điện thoại
một
cách rất lạnh nhạt, rồi chuyển
đi
một
món tiền.
Giang Mạn
không
tò mò dò la, nhưng chính Văn Hạo lại tự mình
nói
với
cô:" Đây chính là nữ sinh viên mà mọi người đồn đại."
"Ah?" Giang Mạn đơ người giây lát mới phản ứng lại được
anh
ta
đang
nói
gì, nghĩ nghĩ
một
chút rồi hỏi thử:" Vì sao?"
Vì sao
không
có
một
người bạn
gái
qua lại
thật
tốt, cứ nhất định phải tạo mối quan hệ theo cách này.
Dĩ nhiên Văn Hảo hiểu ý
cô, đáp lại bằng giọng hờ hững:" Ngại rắc rối, kiểu tiền trao cháo múc này đơn giản hơn nhiều."
nói
xong lại buồn cười bảo," Em xem, đàn ông đều
không
phải thứ tốt. Cho nên con
gái
cũng đừng quá dễ dàng mà trao
đi
trái tim, tận hưởng cuộc sống là tốt rồi."
Giang Mạn từng kính trọng người này nhất, vì
một
câu
nói
khiến
cô
hoàn toàn mất
đi
ảo tưởng về tình
yêu. Làm thế giới quan của
cô
vốn
đang
bấp bênh, cuối cùng sụp đổ.
Vài ngày sau,
cô
và đồng nghiệp
đi
quán bar uống rượu thư giãn, trông thấy những đồng nghiệp nam nữ độc thân hoặc cả
không
độc thân kia chẳng hề e dè mà quyến rũ lẫn nhau, khiến
cô
rơi vào cảnh mê man.
Chính là
đang
trong lúc mê man đó,
cô
đã
gặp được Trình Khiên Bắc đến uống rượu.
Mặc dù
đã
gần hai năm kể từ đêm hai người ở bên nhau, nhưng suy cho cùng,
đã
từng có
một
quan hệ thân mật như vậy,trong thời gian hơn
một
năm này, tháng nào cũng
trên
danh nghĩa là vợ chồng chơi trò đóng kịch trước mặt ông cụ Diệp,
thì
hai bên
không
tính là xa lạ.
không
xa lạ, liền có
một
số chuyện liền đơn giản hơn.
Vì thế,
cô
vô cùng bình tĩnh mời Trình Khiên Bắc về nhà cùng
cô.
Có lần thứ hai này, cũng
sẽ
có lần thứ ba, kiểu quan hệ ngầm hiểu lẫn nhau này, cứ thế mà duy trì như vậy.
Có đôi khi Giang Mạn cũng thực khinh bỉ chính mình, vì sao mà lại bị ảnh hưởng bởi môi trường sống,
rõ
ràng thế giới này thực ra cũng
không
quá tệ, ngay cả khi
cô
đã
qua lại trong cái vòng tròn đó, vẫn tồn tại những câu chuyện tình
yêu
---- mặc dù là
không
nhiều.
Nhưng niềm tin
một
khi sụp đổ,
thì
rất khó gầy dựng lại.
Đặc biệt là khi
cô
nhận ra rằng, kiểu quan hệ nam nữ
không
yêu
đương này, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy được sung sướиɠ và thoải mái,
cô
liền rất thản nhiên mà đối mặt.
*
Giang Mạn tắm xong sấy cho tóc khô luôn, từ trong phòng tắm
đi
ra,
đã
là nửa giờ sau, ly rượu
trên
bàn trà
đã
được thu dọn
đi, lại được thay bằng
một
cái tô, trong tô là mì nóng nổi
đang
tỏa hơi.
Trình Khiên Bắc ngồi bên cạnh xem điện thoại di động, nghe tiếng
cô
đi
ra, ngẩng đầu liếc nhìn
cô
một
cái, rồi
nói
:" Phòng bếp của em
không
có nhiều đồ lắm, tùy tiện nấu được chút mì, em ráng ăn
đi
."
Giọng
anh
nhẹ
nhàng bình thản,
nói
xong lại cúi đầu xem điện thoại, giống như đó chỉ là
một
chuyện vô cùng
nhỏ
nhặt
không
đáng kể.
Thế nhưng Giang Mạn
thì
đã
có chút hộn độn trong gió.
Tối muộn rồi Trình Khiên Bắc nấu cho
cô
tô mì, kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó sai sai!