Edit: Michellevn
Giang Mạn trở về từ trong dòng hồi ức, dời ánh mắt khỏi bức tượng, phát giác đám đông nhốn nháo xung quanh
đã
tản
đi
từ lúc nào, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy sinh viên, thỉnh thoảng
đi
ngang qua người
cô.
cô
nhìn quyển sách tạc bằng đá kia, có chút buồn cười mà thở dài. Quả nhiên trở lại chốn cũ, chính là
sẽ
dẫn dắt người ta quay về với hồi ức. May mắn thay, hồi ức đối với
cô
mà
nói, nhiều nhất là ngoài có thể đổi lấy
một
tiếng cảm khái
không
đáng kể,
thì
không
còn gì có thể khiến
cô
dao động nỗi lòng được nữa.
Sức mạnh của
sự
trưởng thành cùng thời gian, quả thực là
không
có gì
không
làm được.
cô
đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới biết
đã
gần mười giờ rưỡi rồi, nhanh chóng xoay người hướng ra cửa để
đi
kêu xe.
Thế nhưng chỉ vửa mới cất bước,
đã
nghe có người gọi tên
cô
:"Tiểu Mạn!"
Xưng hô quen thuộc nhưng
đã
lâu
không
nghe thấy, khiến
cô
hơi sửng sốt.
Xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy cách đó mấy mét,
một
bóng dáng cao to quen thuộc.
trên
thực tế vẫn chưa đến ba năm, nhưng trong khoảnh khắc đó, Giang Mạn vậy mà lại có chút
không
dám thừa nhận, người đàn ông như trăng thanh gió mát dưới ánh đèn đêm kia là Hứa Thận Hành.
Dường như Hứa Thận Hành cũng là sau khi
cô
quay người lại, mới xác định mình
không
nhận nhầm người,
anh
ấy hít sâu
một
hơi, bước nhanh lên phía trước, mỉm cười với
cô
:"
thật
sự
là em hả?"
Vẻ mặt
anh
tự nhiên, như thể hai người chưa từng là
một
cặp tình nhân chia tay
không
vui vẻ.
Mà Giang Mạn, vừa trải qua khoảnh khắc trái tim loạn nhịp, cũng nhanh chóng hồi hồn.
cô
nhận ra rằng, sau gần ba năm, lại nhìn thấy người đàn ông chiếm vị trí quan trọng nhất trong thời kỳ niên thiếu của mình, vậy mà
đã
có chút
không
nhớ nổi năm đó cảm giác rung động vì
anh
là như thế nào.
Cho đến giờ phút này,
cô
mới thực
sự
xác định, rằng, tình
yêu
của mình dành cho Hứa Thận Hành,
đã
hoàn toàn bị bỏ lại trong quá khứ.
Giang Mạn của
hiện
tại, đối mặt người
đã
lâu
không
gặp là Hứa Thận Hành, ngay cả nhịp tim cũng
sẽ
không
tăng tốc.
cô
mỉm cười, giống như đối đáp
một
người bạn cũ thông thường, hỏi:"
anh
về lúc nào vậy? Là đặc biệt chạy về tham gia kỷ niệm thành lập học viện sao? "
"
thật
ra
không
phải, vừa trở về được mấy ngày thôi, đúng lúc gặp dịp kỷ niệm học viện
thì
tới." Hứa Thận Hành trả lời bằng giọng
nói
nhẹ
nhàng.
Năm đó ở trường
anh
học rất giỏi, rất được các thầy
cô
yêu
mến, lại vào hẳn Ivy League học tiến sĩ, cũng xem như cựu sinh viên xuất sắc,
không
có gì ngạc nhiên khi đến trường vào dịp này.
Giang Mạn gật gật đầu,
cô
nhận ra rằng gặp lại bạn trai cũ sau nhiều năm cách biệt, tuy rằng
không
có gì lúng túng, nhưng lại hoàn toàn
không
biết phải
nói
về cái gì, nghĩ nghĩ rồi hỏi:" Vậy
anh
lúc nào
thì
đi
nữa?"
Hứa Thận Hành đáp:" Khóa học của
anh
đã
hoàn thành, năm sau là thời gian làm luận án, đề tài luận án của
anh
là nền kinh tế trong nước, cho nên hầu hết thời gian đều ở trong nước."
" Ò!" Giang Mạn gật đầu.
Hứa Thận Hành
nói
tiếp:" Nếu
không
có gì xảy ra ngoài ý muốn
thì
năm tới
anh
sẽ
quay về giảng dạy ở trường."
Giang Mạn hơi hơi ngây người, theo
cô
được biết, lúc trước Hứa Thận Hành xuất ngoại, là có ý định phát triển ở nước ngoài, bởi vì nhà
anh
là dòng dõi thư thương thế gia, ở nước Mỹ có
không
ít người thân là các chuyên gia và học giả, nguồn tài nguyên rất phong phú. Cho nên
cô
không
nghĩ tới
anh
vậy mà lại có kế hoạch tốt nghiệp rồi cứ thế mà về nước luôn.
Ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể làm như lời
nói
đùa: " Học hành thành tài, báo đáp tổ quốc,
thật
là tốt."
Hứa Thận Hành khẽ cười:" Có lẽ là
không
quen lắm với cuộc sống ở nước ngoài, quan trọng nhất là
không
bỏ được người nhà bạn bè, và còn......" Câu
nói
phía sau còn chưa
nói
hết,
thì
dừng lại
một
chút rồi đột nhiên chuyển qua hỏi," Mấy năm nay em sống tốt chứ?"
Giang Mạn cười:" Rất tốt ạ."
" Vậy là tốt rồi" Hứa Thận Hành dường như có chút đăm chiêu gật gật đầu, qua
một
lát, hít
thật
sâu, khẽ
nói," Tiểu Mạn, mấy năm này
một
mình
anh
ở nước ngoài,
anh
đã
hiểu
rõ
được rất nhiều việc, hồi đó quả thực
anh
không
tốt,
không
suy nghĩ lắm về cảm thụ của em, khiến em chịu quá nhiều tủi thân. Thẳng thắn mà
nói, khi đó
anh
cũng
không
phân biệt được, tình cảm của
anh
dành cho Ninh Nhiễm,
nói
cho cùng có phải là tình
yêu
nam nữ hay
không
? Mãi cho đến hai năm nay, mọi người đều ở rất xa
anh,
anh
mới nhận thấy
rõ
rệt,
thì
ra tình cảm của
anh
dành cho
cô
ấy từ lâu
đã
không
còn giống với những gì
anh
tưởng tượng. Người ta sao có thể thích hai người cùng
một
lúc chứ? Kể từ giây phút
yêu
thích em,
thì
thực ra
anh
đã
không
còn gì với
cô
ấy nữa rồi. Chỉ tiếc là,
anh
hiểu được
thì
đã
quá muộn."
nói
tới đây,
anh
ấy dừng lại, bình tĩnh nhìn vào mắt Giang Mạn, hỏi từng chữ
một
:" Tiểu Mạn,
hiện
giờ
anh
có quá muộn hay
không
?"
Vừa nãy hai người vốn dĩ chỉ là chào hỏi khách khí, Giang Mạn
không
thể ngờ được, vị bạn trai cũ này của mình, đột nhiên lại dạt dào tình cảm mà buông ra lời như thổ lộ thế này.
Vì thế, bầu
không
khí tự nhiên lúc đầu cũng
đã
có chút lúng túng.
Giang Mạn
đang
định mở miệng, nhưng bên cạnh đột nhiên xuất
hiện
một
cơ thể ấm áp,
một
cánh tay mạnh mẽ vươn thẳng ra ôm lấy vòng eo của
cô.
Tuy rằng
không
chú ý người này nhảy ra từ đâu, nhưng bởi vì là hơi thở cực kỳ quen thuộc, nên ngược lại
không
làm
cô
giật mình.
cô
quay đầu nhìn Trình Khiên Bắc.
anh
nhướng mày cười lả lơi với
cô, rồi hướng qua Hứa Thận Hành
nói
bằng giọng
nhẹ
nhàng bâng quơ:" Nghe thầy Ngô
nói
cậu cũng
đã
đến, sao hồi nãy
không
nhìn thấy cậu?"
Thầy Ngô mà
anh
nói
chính là thầy giáo nghiên cứu sinh của cả
anh
và Hứa Thận Hành, hai người đều được xem như là môn sinh tâm đắc.
Hứa Thận Hành chú ý tới bàn tay
anh
đặt bên hông Giang Mạn, trong lòng dâng lên cảm giác
không
tốt, chân mày hơi hơi xoắn lại, cười cười trả lời:" Tôi
không
giống cựu sinh viên xuất sắc được học viện đặc biệt mời tới như Trình tổng đây, tôi chỉ là
một
lão học trưởng đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, ngồi ở phía sau, cậu
không
thấy tôi, đó là hết sức bình thường."
nói
xong, yết hầu hơi chuyển động, vẫn cứ hỏi tới," Hai người đây là?"
Giang Mạn lúc này mới phát giác nhận ra Trình Khiên Bắc lúc này
đang
ôm cả người mình.
cô
không
hiểu nổi Trình Khiên Bắc sao đột nhiên lại lên cơn động kinh? Nhưng giờ mà đẩy tay
anh
ra, hiển nhiên là
đã
có điểm giấu đầu hở đuôi.Vì vậy, cuối cùng kìm lại
không
lay động, định bụng cố gắng tùy tiện tìm lấy
một
lý do thoái thác xem như hợp lý.
Nào biết còn chưa kịp mở miệng, Trình Khiên Bắc
đã
nở nụ cười trước, à
một
tiếng bâng quơ
nhẹ
nhàng, trả lời Hứa Thận Hành:"
hiện
giờ Giang Mạn là bà xã của tôi."
" Gì chứ?" Hứa Thận Hành kinh ngạc nhìn hai người.
Đâu chỉ làm Hứa Thận Hành bị kinh hãi, mà đến cả Giang Mạn cũng chấn kinh theo luôn, theo bản năng muốn phủ nhận, lại phát giác
không
biết phải mở miệng thế nào.
Ngoại trừ trước mặt người nhà Trình Khiên Bắc, đây là lần đầu tiên hai người thể
hiện
ra mối quan hệ bí mật này.
Nhìn
thì
không
phải như vậy, nhưng lại tồn tại
một
mối quan hệ như thế.
Vậy mà Trình Khiên Bắc vừa quăng xuống quả bom này lại chỉ cười nhàn nhạt, nhìn
cô
rồi
nói
:" Chúng tôi khá kín tiếng, cho nên đại đa số bạn học xung quanh đều
không
biết, cậu
không
nghe
nói
đến cũng là bình thường."
Hứa Thận Hành chuyển ánh mắt qua gương mặt Giang Mạn, hỏi bằng giọng
không
thể tin được:"Tiểu Mạn, là
thật
sao?"
Thế là Giang Mạn cuối cùng chỉ biết ừm
một
tiếng
không
được tự nhiên lắm. Có
một
số chuyện trong
một
hai câu
không
thể giải thích
rõ
ràng,
cô
không
có lý do cũng chẳng có hứng thú đến việc giải thích quá nhiều với Hứa Thận Hành, đặc biệt là mối quan hệ với Trình Khiên Bắc chắc chắn
sẽ
khiến người bình thường chỉ trích.
Trình Khiên Bắc nâng cổ tay nhìn đồng hồ,
nói
:" Thời gian
không
cón sớm nữa, vậy chúng tôi
đi
về trước đây."
Hứa Thận Hành nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Mạn, tựa như
không
có cách nào phục hồi tinh thần lại từ tin tức vừa rồi, trông thấy hai người
đi
được mấy mét, mới như bừng tỉnh cơn mơ định cất tiếng gọi Giang Mạn, nhưng khoảnh khắc há miệng ra lại trông theo hai bóng lưng dưới ánh đèn đêm kia, rốt cuộc cũng
không
thốt ra được tiếng nào.
anh
ấy vuốt vuốt trán có phần thất bại, thở dài buồn bã.
Vẫn là
anh
đã
đến muộn. Nhưng tại sao lại là Trình Khiên Bắc? Dù sao chăng nữa
anh
ấy vẫn
không
thể nào hiểu được.
*
"
anh
làm cái gì vậy hả? Trước đó còn làm ra vẻ
không
quen biết tôi cơ mà, sao trước mặt Hứa Thận Hành
thì
lại
nói
hươu
nói
vượn thế hà?" Lúc sắp đến bãi đỗ xe, Giang Mạn hất cái tay
đang
ôm mình ra, quay sang nhìn người đàn ông, cau mày hỏi.
" Tôi có
nói
bậy sao?" Trình Khiên Bắc mỉm cười cất giọng thờ ơ, dừng lại
một
chút rồi
nói
tiếp:" Nếu lúc đầu em vì chia tay Hứa Thận Hành mà lợi dụng tôi
thì
xem như tôi chính là
đang
giúp em đoạn tuyệt sạch sành sanh hơn
một
chút, triệt để cắt đứt hết suy nghĩ nhung nhớ của cậu ta, vậy là cũng đỡ phiền phức cho em."
Giang Mạn cười mà trong bụng mài dao xoèn xoẹt, ah
một
tiếng:" Tôi cảm tạ
anh
nha!"
Trình Khiên Bắc nhún nhún cai, cười:" Tiện tay thôi mà, khỏi cảm tạ!"
Giang Mạn hất mặt sang hướng khác
không
muốn nhìn
anh,
không
hiểu sao tâm tình có chút buồn bực.
thật
ra
không
phải vì
anh
nói
ra mối quan hệ như có như
không
giữa hai người trước mặt Hứa Thận Hành, mà là
cô
chợt nhận ra rằng,
cô
không
sẵn sàng phơi bày mối quan hệ này trước mặt bất kỳ ai khác ngoài gia đình
anh.
Bởi vì đây là
một
mối quan hệ giả tạo,
cô
chỉ muốn lặng lẽ bắt đầu, rồi lặng lẽ kết thúc,
không
để lại bất kỳ
sự
ràng buộc và rắc rối nào.
Đây chính là
hiện
thực của người trưởng thành. Mọi thứ đều phân biệt biệt
rõ
ràng.
cô
nhìn Trình Khiên Bắc,
nói
:"
anh
không
cần đưa tôi
đi
, tôi ra ngoài gọi xe."
nói
xong xoay người tính
đi.
Trình Khiên Bắc ở phía sau gọi
cô
lại, cười như
không
cười mà
nói
:" Em
không
muốn để cho Hứa Thận Hành biết chúng ta có mối quan hệ này, vậy em muốn để cậu ta cho rằng chúng ta là quan hệ thế nào? Bạn tình à?"
May mắn là giọng
anh
không
quá lớn, bên cạnh cũng
không
có người,
không
thì
không
biết thu hút bao nhiêu là ánh mắt dòm ngó.
Giang Mạn quay đầu nhìn
anh, cau mày
nói
:" Hứa Thận Hành và người khác
thì
có gì khác nhau sao?Tôi
đã
từ bỏ
anh
ấy từ mấy năm trước, với tôi mà
nói
anh
ấy chỉ là quá khứ, là
một
học trưởng
không
có bất kỳ quan hệ gì. Nếu như ở trước mặt những người khác, trước giờ chúng ta đều xem như
không
hề có mối quan hệ,
thì
vì sao trước mặt
anh
ấy phải cố tình tạo mối quan hệ? "
cô
dừng lại
một
chút, có chút phiền muộn mà vuốt vuốt mái tóc," Tóm lại, tôi cảm ơn ý tốt của
anh, tôi biết
anh
cũng sợ rắc rối, sau này đừng
nói
với người khác những lời có thể đem lại rắc rối cho cả
anh
và tôi như thế này."
Sắc mặt Trình Khiên Bắc có chút lạnh lẽo, mỉm cười,
nói
:" Em
thật
đúng là sợ rắc rối đó!"
Giang Mạn nhún nhún vai:"
anh
là Trình Khiên Bắc, tôi dĩ nhiên là sợ."
nói
xong vẫy vẫy tay với
anh,lại lần nữa xoay người.
Trình Khiên Bắc lạnh lùng nhìn bóng lưng
cô
rời
đi, nét mặt lạnh như băng mà quay về xe của mình, nổ máy rồi lái xe chạy sát qua bên người Giang Mạn.
Giang Mạn co rút khóe miệng, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia biến mất trong màn đêm, chung quy vẫn cảm thấy dáng vẻ người này hình như
không
được vui vẻ cho lắm.
anh
có gì phải tức giận chứ? Nên tức giận
thì
cũng là
cô
mới đúng kìa?
Nhưng mà
cô
không
tức giận đó nha! Vì tính khí tốt của bản thân
cô
không
kìm được tự cho mình
một
like.
Gần mười
một
giờ ngoài cổng trường,
thật
không
dễ dàng để gọi xe, từng chiếc xe taxi chở người chạy ngang qua mặt Giang Mạn,
không
có xe nào trống.
cô
lấy điện thoại di động ra,
đang
định gọi xe từ phần mềm taxi,
thì
chiếc xe màu đen vốn
đã
đi
hồi nãy lại
không
biết
đã
quay trở lại từ lúc nào, dừng ở trước mặt
cô. Trình Khiên Bắc mở cửa xe ghế phụ từ bên trong, mà
không
hề dướn người qua, cũng
không
nói
năng gì, chỉ ngồi yên bên ghế lái, ngón tay gõ gõ
trên
vô lăng, nét mặt
không
đổi nhìn người đứng ven đường.
Sau
một
chút do dự, Giang Mạn vẫn là ngồi lên xe.
" Cảm ơn nhé!"
Trình Khiên Bắc
không
nói
gì.
Giang Mạn thắt dây an toàn xong, liếc nhìn
anh
:"
anh
sẽ
không
tức giận chứ?"
Trình Khiên Bắc vẫn chẳng
nói
năng gì.
Giang Mạn nở nụ cười:" Biết
anh
vì giúp tôi,
không
ngần ngại phơi bày mối quan hệ giả dối của chúng ta, tôi cảm ơn
anh
còn
không
được sao?"
Trình Khiên Bắc lườm
cô, ngoài cười mà trong
không
cười:" Quan hệ của chúng ta chính là được cục dân chính đóng dấu chứng nhận, hàng
thật
giá
thật."
Giang Mạn phá ra cười:" Cũng đúng há, hàng
thật
giá
thật. Chẳng qua là có thời hạn."