Editor: Michellevn
Beta: B.Cat
Trận mưa đêm qua, khiến cả thành phố đều mát mẻ
không
ít.
Bởi vì là cuối tuần, mặc dù có hơi muộn, nhưng quán ăn sáng ở cổng tiểu khu vẫn khá đông người. Khẩu vị thức ăn sáng của quán nhà này
không
tệ lắm, chỉ có điều hai năm nay Giang Mạn công việc quá bận rộn, cuối tuần lại lười dậy sớm ra cửa,
đã
lâu rồi
không
ngồi bên lề đường chậm rãi tận hưởng loại mùi vị khói lửa nhân gian này.
cô
tìm
một
chỗ trống ngồi xuống, gọi
một
chén tàu hũ, hai cái bánh nướng. Tàu hũ vị mặn, rắc tôm lên, cải bẹ, chao, hành băm, thêm
một
thìa sa tế, nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng mùi vị lại tươi ngon
không
nói
rõ
được, kèm với bánh nướng ngọt phủ bên ngoài lớp mè(vừng) mỏng. Cơn gió sớm mai nhè
nhẹ
thổi qua, tiệc lớn tại Đào Nguyên Cư tối qua, cũng
không
hơn cái này là mấy.
Giang Mạn ăn chưa được mấy miếng, đối diện bàn
nhỏ
có
một
người ngồi xuống.
không
cần nhìn lên,
đã
có
một
cảm giác quen thuộc.
cô
ngẩng đầu, quả nhiên là Trình Khiên Bắc.
Người này
đã
tắm qua, mặc
một
bộ quần áo thoải mái. Cả người đều lộ ra hương vị
nhẹ
nhàng khoan khoái, so với cách ăn mặc trang trọng, nom lại trẻ trung rất nhiều. Chỉ là
trên
người vẫn mang theo khí chất ngạo mạn, người này cùng với quán xá khói lửa ven đường dù sao vẫn có hơi
không
thích hợp.
anh
nhìn bữa sáng của Giang Mạn, vẫy tay với ông chủ quán: "một
chén tàu hũ, hai cái bánh nướng."
"Có liền!"
Giang Mạn cười tủm tỉm nhìn
anh, chế nhạo
nói: "Đến chỗ này ăn sáng, hình như có chút
không
phù hợp với thân phận và phong cách của Trình tổng đó nha!”
Trình Khiên Bắc nhướn nhướn mày
không
nói
gì, chờ ông chủ đặt bữa sáng lên bàn,
anh
cầm lấy cái thìa dùng
một
lần
nhẹ
nhàng khuấy khuấy tàu hũ, mới ung dung mở miệng: "Hồi
nhỏ
nhà tôi cũng mở quán ăn sáng,
không
khác nơi này lắm."
Giang Mạn hơi sửng sốt,
cô
chỉ biết sơ sơ thân thế của
anh, cũng
không
biết chi tiết. Trước nay
anh
cũng chưa tự mình đề cập trước mặt
cô, đột nhiên bây giờ nghe
anh
nói
tới,
không
khỏi có chút bất ngờ.
Trình Khiên Bắc nhướng mắt nhìn
cô, cười
nói: "Sao hả? Kinh ngạc lắm sao?"
Giang Mạn nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Trình Khiên Bắc khẽ cười, cúi xuống nếm
một
miếng tàu hũ, rồi
nói: "Mùi vị này vẫn kém hơn
một
chút so với tay nghề của mẹ tôi."
Bởi vì chuyện thân thế, Giang Mạn vẫn luôn cảm thấy đối với
anh, từ mẹ này chắc là câu chuyện giấu kín. Cho tới bây giờ trước mặt
cô
anh
vẫn chưa từng nhắc tới,
cô
đương nhiên cũng
không
thể tò mò
đi
hỏi. Dù sao quan hệ của hai người cũng
không
thích hợp tìm hiểu riêng tư của nhau.
Giang Mạn lẳng lặng nhìn
anh, nhận ra gương mặt
anh
mang theo chút ý cười ấm áp hiếm thấy, như thể đó chỉ là
một
điều
nhỏ
nhặt trong cuộc sống, còn lẫn lộn mơ hồ khi hoài niệm về quá khứ tươi đẹp.
Xem ra cũng
không
giống như trong tưởng tượng của
cô
về cái gì mà bí mật danh môn
không
thể
nói.
cô
cười cười, dùng từ ngữ an toàn
nói: "Vậy chắc chắn dì là người phụ nữ rất khéo léo."
Trình Khiên Bắc gật đầu: "Dĩ nhiên."
nói
rồi lại nhìn
cô, như là thuận miệng
nói
ra, "Tiếc là bà ấy ra
đi
quá sớm,
không
thì
tôi có thể đưa em
đi
nếm thử tay nghề của bà ấy, nhất định đều phải ngon hơn so với tất cả các đầu bếp nhà hàng danh tiếng."
Giang Mạn khẽ cười: "Vậy
thì
rất lấy làm tiếc."
cô
vẫn luôn cho rằng người này là một
cỗ máy kiếm tiền chỉ mưu cầu lợi lộc, vì lợi ích cả ông nội cũng tính kế,
không
ngờ vẫn còn một mặt ôn nhu như vậy. Xem ra đó thực sự là một người mẹ tốt.
Một bữa ăn cả người đều dễ chịu, loại quán nhỏ lề đường này, Giang Mạn vừa
không
phải lo lắng bị ai nhìn thấy
cô
đang
ở cùng chỗ với Trình Khiên Bắc, lại càng
không
phải sợ quan hệ bí mật kia của hai người bị người ta biết được.
Lúc này hai người họ và thực khách bên cạnh
không
có gì khác biệt, chỉ là một đôi nam nữ đến ăn sáng bình thường mà thôi.
cô
ăn xong trước, cầm điện thoại di động thanh toán tiền,
đang
muốn nói tiếng tạm biệt với Trình Khiên Bắc hẵng còn ngồi tại bàn, bỗng dưng nhìn thấy tin tức nhảy ra trong điện thoại di động. Mở ra đọc, tiêu đề phía
trên
khiến miệng
cô
cong lên, cười đưa điện thoại đặt ở trước mặt
anh, nhỏ giọng nói: "Trình tổng giờ ngày càng nổi tiếng rồi, cũng lên hot search rồi này!"
Trình Khiên Bắc đưa mắt quét xuống màn hình điện thoại của
cô, là một tin sốt dẻo --------- Con gái ông trùm nước giải khát có tình mới, dùng bữa tối cùng người đàn ông
anh
tuấn thần bí.
cô
con gái của ông trùm nước giải khát này tên Du Hoan, là một danh viện(*) phú nhị đại kênh kiệu, tần xuất lên hot search còn nhiều hơn minh tinh. Tin này xuất hiện
không
bao lâu, thì lại có kẻ nhiều chuyện đào ra người đàn ông bí mật chính là nhà sáng lập quỹ số 7 Trình Khiên Bắc.
Vì thế Trình Khiên Bắc với tư cách "tình mới" của Du Hoan hôm nay đã lên hot search.
(*)Danh viện thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách ( nguồn: Tàng Thư Viện)
Thế nhưng, có lẽ
không
ai ngờ được, vị cao phú soái
hiện
giờ
trên
hot search lúc này lại
đang
ngồi quán lề đường ăn sáng.
(*) Cao phú soái: Cao ráo, giàu có, đẹp trai
Trình Khiên Bắc
không
xem nữa, chậm rãi ăn nốt miếng bánh nướng cuối cùng, rồi lại nhìn vẻ mặt
đang
xem kịch vui của Giang Mạn, khẽ cười, thờ ơ
nói: "Giới truyền thông còn rất biết dựng chuyện tưởng tượng. Nếu như em để ý, tôi kêu người ta hủy bỏ."
Giang Mạn ngẩn người, hơi buồn cười
nói: "Tôi để ý gì chứ? Đừng
nói
tôi biết
anh
xác định
không
có quan hệ với vị thiên kim này, cho dù có, cũng
không
liên quan đến tôi.
anh
chỉ cần
nói
tôi
một
tiếng, chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình là được."
Mặc dù
cô
không
quá quen thuộc với cuộc sống của
anh, nhưng về mặt sinh hoạt cá nhân này có lẽ hiểu rất
rõ. Đơn giản hơn
cô
tưởng tượng.
nói
theo cách riêng của
anh, bận rộn đến cả thời gian giao hợp còn
không
có, lấy đâu ra hơi sức
đi
quan hệ nam nữ bậy bạ.
Cũng chính vì vậy,
cô
mới yên tâm mà bắt đầu mối quan hệ
không
khống chế này.
nói
cho cùng
cô
không
có sở thích cùng người phụ nữ khác xài đồ chung.
Trình Khiên Bắc vẻ mặt khó đoán nhìn
cô, vô thức nhíu mày,
không
để ý lắm mà nhún nhún vai.
Giang Mạn cầm lại điện thoại di động: "Vậy
đi, tự
anh
bận bịu rồi, tôi
đã
hẹn đồng nghiệp
đi
uống cà phê rồi. Tôi vừa huấn luyện trở về, chắc
sẽ
bận rộn
một
thời gian, đợi rảnh rỗi lại liên lạc với
anh
sau."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, nhìn theo
cô
đi
đến bên đường lấy xe ô tô rời
đi, nghĩ nghĩ, rút điện thoại di động ra bấm
một
dãy số.
"Xóa hot search ngày hôm nay. Sau này hễ có loại chuyện này, cứ xử lý nhanh gọn ngay lập tức, tôi
không
muốn nhìn thấy tên tôi và bất luận phụ nữ hay chuyện xấu nào dính chùm với nhau."
*
Cuối tuần ngắn ngủi loáng cái
đã
qua, lại
đi
làm, quả nhiên Giang Mạn lại nghênh đón chuỗi ngày đau khổ
không
thuộc về mình. Công việc tại đài truyền hình áp lực vốn
đã
nặng, hơn nữa bọn họ vừa
một
tuần ba kỳ, còn phải theo sát thời
sự, mỗi ngày đảm nhiệm chọn lựa chủ đề, thu thập tư liệu, viết kịch bản, còn phải liên hệ với khách mời giao tiếp trước giờ nữa. Ngay cả thời gian để thở cũng
không
có.
Hầu hết người trong đài truyền hình
không
bấm thẻ chấm công, bề ngoài là thời gian làm việc thay đổi, nhưng
trên
thực tế bọn họ quanh năm suốt tháng vẫn
không
được mấy ngày thay đổi.
Giang Mạn cũng
không
cảm thấy khổ mấy,
cô
thích công việc này.
hiện
giờ vẫn là lão Vương tập chung đào tạo người kế thừa, công việc đem lại cho
cô
sự
hài lòng và cảm giác thành tựu, làm
cô
không
còn giống như thời thiếu nữ, tất thảy những ước ao chẳng qua là được ở cùng với người mình
yêu, ngây thơ nghĩ rằng điều quan trọng nhất
trên
thế giới này là tình
yêu.
Đây có lẽ chính là chín chắn.
Sau khi Trình Khiên Bắc xuất
hiện
lan truyền trong kỳ tiết mục kia, nhận được phản hồi rất tốt, tên
anh
và Lê Lạc, trở nên phổ biến
trên
internet. Nhưng đối với tất cả các loại tin đồn nhảm ở khắp mọi nơi, như Lê Lạc chỉ thiếu điều bị lột quần ra nữa thôi,
thì
tin tức lưu truyền
trên
mạng về Trình Khiên Bắc lại rất ít. Ngay cả hình ảnh trước đó bị chụp cùng với Du Hoan, cũng chỉ bị tên nhiều chuyện nào đó
không
cẩn thận nhắc qua,
nói
rằng hai người chỉ là có quan hệ hợp tác qua lại, cũng
không
có quan hệ cá nhân nào cả. Về phần tin tức riêng tư khác, càng cực kỳ ít, thậm chí hoàn cảnh gia đình cũng
không
có bị người ta bới móc ra.
Dĩ nhiên, Giang Mạn vẫn
không
để ý tới những điều này, chỉ thích thú lắng nghe các loại tin tức mà Chương Tiếu Tiếu tò mò sưu tầm được.
Từ lần cuối gặp Trình Khiên Bắc nháy mắt
đã
hơn mười ngày, hầu như
cô
ngày nào cũng tăng ca, thường là phải qua mười giờ mới có thể về đến nhà, ngay cả cuối tuần cũng
không
có may mắn tránh khỏi. Cuộc sống cứ ngả đầu liền ngủ, đừng
nói
có tâm tư suy nghĩ con mẹ nó
yêu
hay
không
yêu, căn bản ngay cả ham muốn giao hợp cũng
không
có.
Cũng may, Trình Khiên Bắc cũng giống
cô, hai chữ "đúng mực" giải quyết rất tốt.
cô
nói
lúc nào hết bận
sẽ
liên lạc
anh,
anh
cũng
sẽ
không
thình lình xuất
hiện
tới quấy rầy. Tất nhiên, bản thân
anh
cũng là
một
người vô cùng bận rộn, cả ngày bay khắp nơi từ nam ra bắc, còn nhiều việc hơn so với thời gian
cô
bận nhất.
Nhưng bất luận thế nào, loại cảm giác khoảng cách vừa đủ thế này, có lẽ cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà Giang Mạn để mối quan hệ này tiếp tục duy trì.
*
Cuối tháng trùng với dịp kỷ niệm 60 năm thành lập học viện quản lý Giang Đại, bọn họ làm tiết mục tài chính nổi tiếng, dĩ nhiên cũng được mời. Ngoại trừ đại MC Văn Hạo là vị khách quan trọng được mời phát biểu
trên
sân khấu, tổ tiết mục vẫn còn mấy tấm vé mời, Giang Mạn là cựu sinh viên, hiển nhiên cũng được lão Vương phái
đi
làm đại biểu.
Tiệc tối buổi lễ chúc mừng bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, bởi vì trước đó mấy vị lão đại trong tổ tiết mục muốn gặp mặt lãnh đạo học viện, hiếm khi buổi chiều được kết thúc công việc sớm rồi cứ thế phóng tới Giang Đại. Có điều loại gặp mặt này là chuyện của nhóm lão đại, chẳng liên quan gì đến nhân viên công tác bình thường như Giang Mạn. Sau khi tới trường,
cô
lấy cớ muốn
đi
dạo trường xưa, tạm thời thoát khỏi đội hình.
Tất nhiên, cũng
không
tính là lấy cớ đơn thuần. Từ sau khi tốt nghiệp,
cô
vẫn chưa từng quay lại trường học, dù cho vô tình chạy xe ngang qua, cũng
không
dừng xe lại.
Bấm ngón tay,
đã
ba năm.
Kỳ
thật
cuộc sống đại học của
cô
rất vui vẻ, chỉ là tình
yêu
chiếm quá nhiều trọng lượng. Dù cho cái gọi là tình
yêu
chủ yếu cũng chỉ là vở hài kịch của chính mình, nhưng đó cũng sắc màu chủ đạo trong những năm thanh xuân của
cô. Để rồi sau đó nhận lấy kết cục thất bại,
cô
đã
không
có nhiều dũng khí để mà trở về chốn cũ.
Vừa sợ phải sống lại
sự
ngây thơ và lố bịch của chính mình, vừa lo lắng lại
một
lần nữa nhận ra rằng cho đến bây giờ cảm giác thất bại chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Thế nhưng, khiến
cô
có hơi bất ngờ, chính là, ba năm xa cách kể từ lúc đó, rốt cuộc khi lần nữa bước vào vườn trường quen thuộc, những cảm giác
đã
từng dự liệu cũng
không
đến như mong đợi. Hơn nữa những mảnh ghép rời rạc mà đẹp đẽ chân thực cứ ùn ùn kéo tới. Ví như giày Converse
yêu
thích, miến chua cay trong căn tin,
đi
đến sân thể dục với bạn cùng phòng ngắm nhìn các trai đẹp đổ mồ hôi...
thì
ra màu sắc thanh xuân, cũng
không
đơn điệu giống như trong tưởng tượng của
cô,
không
phải chỉ có đoạn tình cảm thất bại kia, còn có rất nhiều rất nhiều nhưng cái khác nữa.
Hiểu được điểm này, tâm trạng Giang Mạn bỗng dưng trở nên tốt hơn, buông lỏng cả người, lang thang vô định
trên
các nẻo đường trong trường,
đi
sát bên cạnh đều là các sinh viên tuổi trẻ phơi phới, là bộ dạng
một
thời của
cô.
không
ý thức
đi
đến đường ven hồ của trường, lúc này hoàng hôn buông xuống, đèn đường bên cạnh
đã
sáng lên nhàn nhạt. Gió
nhẹ
bên hồ lướt qua khuôn viên trường học, ngoài tiếng
nói
cười nho
nhỏ
của học sinh
đi
ngang qua, cùng
âm
thanh xào xạc của gió thổi qua lớp lá cây,
không
có bất cứ hối hả nhộn nhịp nào của dân thành thị, đem đến cho người ta
một
loại cảm giác thanh bình và yên tĩnh.
một
hàng cây liễu được trồng dọc theo con đường
nhỏ
ven hồ,
đã
được mấy chục năm rồi, cây vừa cao vừa thô, mùa này đúng là thời điểm xanh um tươi tốt.
Giang Mạn
đi
một
lúc, bỗng dưng như nhớ ra cái gì, giữa những cây liễu dừng lại ở
một
thân cây.
trên
thân cây này bị học sinh khắc lên rất nhiều chữ
nhỏ, phần lớn đều là các loại biểu lộ tỏ tình. Có
một
số còn rất mới, thấy cực kỳ
rõ
ràng, có
một
số mà thời gian
đã
lâu,
thì
ngày ngày phơi trong nắng gió, trở nên mờ mờ, tựa như thanh xuân
một
đi
không
trở lại.
Giang Mạn tới gần thân cây, ngón tay khẽ sờ lên phía
trên, theo ký ức tìm lại những dòng chữ
không
thể thốt nên lời mà mình
đã
từng lưu lại ở đây.
Vốn cho rằng sắp qua bảy năm, bốn mùa thay đổi, nét chữ đó
đã
từ lâu biến mất
không
còn hình dạng, thế nhưng
không
nghĩ tới,
trên
lớp ngoài thân cây xù xì thô ráp, thế mà lại khiến
cô
mơ hồ tìm được
một
cái tên "Hành" quen thuộc. Nhưng cũng chỉ có
một
chữ này mà thôi.
Hành, Hứa Thận Hành.
Đây là ba chữ
cô
từng lưu
trên
thân cây này, cũng là cái tên quan trọng nhất trong tuổi thanh xuân của
cô.
Chỉ là, bây giờ thấy cái tên "Hành" trơ trọi mờ mờ kia,
cô
mới phát giác ra đoạn tình cảm
đã
từng thất bại đó,
thật
sự
đã
không
còn quan trọng lắm.
Người mà bản thân
đã
bắt đầu thích từ năm mười lăm tuổi, rốt cuộc hoàn toàn triệt để dừng lại trong tuổi thanh xuân
đã
trôi qua, trở thành
một
ký hiệu.
sẽ
không
làm
cô
đau nữa, cũng
sẽ
không
để
cô
yêu
lần nữa.
cô
rút tay lại, tựa người
trên
thân cây, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió lướt
nhẹ
qua mặt, tâm trạng đột nhiên có
một
sự
thư giãn và niềm vui mà lâu rồi
không
thấy.
Trưởng thành cùng thời gian,
thật
sự
là
một
điều tốt.