Ơ, nhật báo nhân dân? Trong lòng cô có chút tiếc nuối, đang định gấp tờ báo vào.
Đột nhiên Tống Tri Thu tròn mắt nhìn:
Đợi đã, vì sao các nhân vật trong tờ báo này cô không nhận ra ai cả?
Lại chăm chú đọc nội dung tờ báo, Tống Tri Thu chỉ thấy ở giữa có một tiêu đề rất lớn viết tin tức mở lại kỳ thi đại học, lại nhìn thời gian, bây giờ đang là năm 1978!
Tống Tri Thu sững sờ cả người.
Cô tự nhận mình đã chuẩn bị tâm lý cho việc xuyên không này, vốn cảm thấy mình chỉ đến một khu nông thôn lạc hậu, khép kín, không ngờ cô lại xuyên không về 40 năm trước.
Thập niên 80 à? Mặc dù không cố ý đi tìm hiểu, nhưng Tống Tri Thu cũng đoán được đại khái cuộc sống thời kỳ này như thế nào!
Quả thực là muốn cái gì thì không có cái đó...
Tống Tri Thu khóc không ra nước mắt, ông trời thấy cô sống 18 năm quá thuận lợi à? Cho nên mới cố tình đẩy cô về nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này tự sinh tự diệt sao?
Hứa Chương Nam đến nhà bếp xử lý số thuốc đông y đã nấu, vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy con trai ngoan ngoãn ngồi trên ghế, con gái thì đứng cạnh bàn đọc báo, trong tay cầm tờ báo còn lớn hơn cả người cô bé, trong lòng không khỏi tan chảy.
Hứa Chương Nam rút tờ báo khỏi tay Tống Tri Thu, dịu dàng hỏi:
"Thu Thu, con muốn đọc sách à?"
Hứa Chương Nam vừa nói, vừa nhìn lên bàn sách, rút ra quyển "300 bài thơ Đường" đã rơi mất bìa.
"Nào, chúng ta ra ngồi bên cạnh chậu than, mẹ đọc thơ cho con và em trai nhé."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Không chờ Tống Tri Thu trả lời, Hứa Chương Nam đã ôm lấy cô, một tay đỡ đầu cô, đến ngồi bên cạnh Tống Tri Lễ.
Tống Tri Lễ vui vẻ vỗ tay:
"Mẹ ơi, đừng đọc thơ, con muốn nghe kể truyện cơ!"
"Thu Thu có muốn nghe kể truyện không?"
Tống Tri Thu vùi đâu trong lòng Hứa Chương Nam, gật đầu sao cũng được.
Hứa Chương Nam dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô:
"Được, vậy chúng ta kể chuyện nhé!"
Giọng của Hứa Chương Nam rất êm ái, mang đến cảm giác khiến người ta yên tâm.
Tống Tri Thu nghe một lúc, mí mắt dần sụp xuống.
Trước khi lại rơi vào mộng đẹp, cô mơ màng nghĩ:
Hình như có một người mẹ cũng không tệ?
Thực ra cũng không thể trách cô nghĩ như vậy.
Tống Tri Thu từ nhỏ đến lớn chưa từng được cảm nhận tình thương của cha mẹ, kiếp trước của cô, cha mẹ là vì gia tộc mới lấy nhau, bình thường ai làm việc người đấy.