Cô cẩn thận rót rượu ra hai cái ly, đưa cho cậu một ly, dùng ánh mắt mê mang nhìn cậu, nói: “Cậu cũng uống với mình đi, hôm nay mình làm bài rất tốt, đáng ăn mừng.”
Trong phút chốc hai người nhìn nhau, Thời Yến Lãng hôm nay uống không có nhiều nhưng lại cảm giác như mình đang say. Là say nụ cười của cô ấy, uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Nhiệt độ trong phòng cũng nóng lên không ít, cô thản nhiên cởϊ áσ khoác, hôm nay cô mặc một chiếc váy, là kiểu loại dễ thương, nhưng trong mắt Thời Yến Lãng, hôm nay cô đặc biệt quyến rũ. Trong người Thời Yến Lãng cũng nóng lên không ít.
Mạnh Yên Nhiên uống liền hai ly, còn khen ngợi: “Rượu này ngọt thật đấy, mình thích hơn bia ở quán bar.”
Lại còn đưa lên mũi khịt khịt ngửi, sau đó nghiêm túc bổ sung thêm: “Rất thơm nữa.”
Cô vừa uống vừa rót cho anh, đến hết ly thứ ba thì Thời Yến Lãng đưa tay dừng hành động của cô lại, nhiệt độ hai người đều tập trung lên tay đối phương. Nóng bỏng, mơ màng, đây không phải là những điều kiện thích hợp nhất cho câu câu chuyện tình một đêm trong tiểu thuyết hay sao? Ánh mắt Mạnh Yên Nhiên còn mơ màng hơn bội phần, cô đột nhiên dừng lại không rót rượu nữa, nghiêng mình đặt môi lên môi anh.
Một nụ hôn phớt nhẹ nhưng đủ để khiến máu của Thời Yến Lãng dồn hết lên đầu. Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhưng đôi mắt của Mạnh Yên Nhiên lại nhắm nghiền chỉ để lại trong tầm mắt anh một đôi hàng mi dài mảnh, lông mi cong vυ't và gò má trắng nõn.
Một cái chạm nhẹ của cô thế mà lại khiến anh phải tham luyến trầm luân. Vào lúc Mạnh Yên Nhiên định rời đi, Thời Yến lãng vô thức lại tiến tới, tay anh đặt sau gáy cô ôm nhẹ cô về phía mình. Bờ môi cô ẩm ướt mềm mại, có thêm chút mùi rượu vang mà hai người vừa uống.
Thân thể mạnh Yên Nhiên run lên một cái, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ đầu môi truyền đến khiến cô quên hết những khoảng cách những trở ngại lúc này, mà dường như cũng không còn muốn nhớ tới nó.
Môi và môi chạm vào nhau, một sự kết hợp nhẹ nhàng tinh tế, hai người dường như đều chìm trong nỗi tham luyến trần tục, không kiểm soát được.
Nụ hôn của Thời Yến Lãng cực kì dịu dàng, dường như anh không muốn cô phải chịu bất cứ đau đớn nào. Mạnh Yên nhiên buông bỏ ly rượu, hai tay khẽ vòng qua cổ anh, để cảm nhận giây phút này rõ ràng hơn, chân thật hơn. Bất kể cô đã từng thấy anh thân mật thế này với một cô gái khác, chỉ cách vài tiếng đây thôi.
Cô khẽ động mình, biết cô đã hoàn toàn thả lỏng, Thời Yến Lãng linh hoạt cạy mở cánh môi, môi lưỡi quấn lấy nhau, triền miên thật lâu, càng lúc càng mãnh liệt. Mạnh Yên Nhiên ỷ lại hơi men, không ngừng làm loạn trên cơ thể anh, không ngừng dẫn dắt anh phạm tội.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô đi tới đâu thì châm lửa tới đó, đến khi nụ hôn dừng lại, Mạnh Yên Nhiên dùng ánh mắt động tình nhìn anh, ghé vào tai thì thầm thật khẽ: “Có muốn thử không?”
Thời Yến Lãng thấy đầu óc mình choáng váng, hỏi bằng giọng mũi, khàn khàn mà trầm đυ.c: “Không có bao, không tốt cho cơ thể cậu.”
Mạnh Yên Nhiên chỉ chờ có thế, buông anh ra rồi đứng thẳng dậy. Trong lòng anh bỗng dưng tràn đầy hụt hẫng. Anh cũng đứng dậy theo cô, chuẩn bị thu dọn. Vừa khéo quay người lại Mạnh Yên Nhiên đã ôm chặt lấy eo anh, đôi tay nhỏ nhắn khẽ thò vào trong túi quần, nhét vào một cái gì đó.
Thời Yến Lãng thực sự máu dồn hết lên não, đến cái này mà cô cũng chuẩn bị. Anh quay người, lại mạnh mẽ cúi đầu hôn cô, chỉ là lần này không dịu dàng như lần trước mà mang theo sự bá đạo, mãnh liệt và hơi thở du͙© vọиɠ. Hơi thở của anh xâm chiếm cơ thể cô, môi lưỡi lần nữa triền miên, chỉ là cách hai người hôn nhau khá trúc trắc. Đôi tay nhỏ lần nữa châm lửa, Thời Yến Lãng đột ngột bế cô đi thẳng vào phòng ngủ của anh, không khí đột ngột tăng cao, dường như cơ thể của hai người giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.
Mạnh Yên Nhiên hôm nay mặc váy, tà váy bị đẩy lên cao để cho người nọ mặc sức rong ruổi trên cơ thể cô. Cô nở nụ cười, một tiếng cười trầm thấp, cô lại nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh rồi. Chỉ khác là công việc khiến anh nghiêm túc bây giờ lại chính là làʍ t̠ìиɦ với cô, điên cuồng vì cô.
Như được tiếng cười quyến rũ động tình kia Thời Yến Lãng như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, động tác của anh càng càn rỡ hơn, mãnh liệt hơn. Nụ hôn càng trở lên cuồng dã như cắn xé môi cô. Đến khi Mạnh Yên Nhiên cảm thấy da thịt có chút lạnh cô mới biết quần áo trên người đã bị cởi sạch. Ngược lại, trên người của anh, như chưa từng có chút xộc xệch.
Mạnh Yên Nhiên không cam lòng đưa tay bắt đầu cởi cúc áo của anh. khi da kề da, thịt kề thịt cô mới bắt đầu cảm thấy thành tựu và thỏa mãn. Đây hoàn toàn là quyết định và chọn lựa của cô. Cô không thể là người thất bại sau cùng trong trò chơi tình cảm này. Sau ngày hôm nay cô ít nhất cũng sẽ giành được gì đó, kể cả cuộc sống hai người sẽ không còn liên quan, giống như hai đường thẳng song song vậy. Cô nhất định cũng sẽ không hối hận về quyết định của mình.
Khi anh tiến vào mang theo niềm kɧoáı ©ảʍ xa lạ cùng với nỗi đau đớn của người con gái gọi là lần đầu tiên. Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn qua khóe mi, rồi rơi xuống ga giường. Cô cuối cùng cũng trở thành phụ nữ, là người phụ nữ của anh.
Hơi thở mỗi lúc một nặng nề. Trong cơn hoan ái triền miên, giữa những tiếng thở dốc không ngừng hòa lẫn không biết là của ai vang lên tiếng gọi của cô, cô gọi tên anh: “Thời Yến Lãng.”
Cho đến khi kết thúc, Mạnh Yên Nhiên cũng nghe thấy tiếng của anh, là câu trả lời cho những xúc cảm bấy lâu của cô, dẫu cho anh chỉ nói ra trong niềm kɧoáı ©ảʍ, dẫu cho câu trả lời ấy cô hoàn toàn không xem là thật: “Yên Nhiên, anh yêu em.”
Mạnh Yên Nhiên không hề ngủ, cả đêm cô nằm cạnh người mình thích, lặng lẽ ghi nhớ đường nét gương mặt anh.
Ba, bốn giờ sáng thì cô rời giường, cơn kɧoáı ©ảʍ qua đi để lại những đau đớn, ê ẩm. Đôi chân cô mềm nhũn, lúc bước xuống giường cũng không nhịn được mà nhíu mày thật sâu. Cô lặng lẽ dọn dẹp những dấu vết còn đọng lại sau cuộc hoan ái tối qua rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành ở thành phố này lần cuối. Cô lặng lẽ rời đi, rời khỏi cuộc sống của anh một cách yên lặng.
Đến khi Thời Yến Lãng tỉnh lại thì cũng đã muộn. Cô đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh, không để lại một dấu vết.
Thời Yến Lãng hôm qua uống khá nhiều, lại phát sinh chuyện như vậy, đến khi tỉnh lại anh vẫn nghĩ tất cả chỉ là mơ. Nhưng giấc mộng đêm qua thực sự mờ ảo giống như một giấc mơ, vì khi anh tỉnh lại đã không còn người con gái ấy nữa.
Thời Yến Lãng thấy mình dường như phát điên, anh điên cuồng tìm kiếm cô nhưng ngay cả đến những người bạn của cô cũng chẳng ai biết cô ở đâu.
Thanh xuân của bọn họ cứ thế mà khép lại, người con gái tên Mạnh Yên Nhiên bằng một cách nào đó biến mất một cách triệt để khỏi tầm mắt của Thời Yến Lãng. Bất kể anh dùng rất nhiều cách để hỏi thăm, để truy tìm nhưng đều vẫn sẽ không thấy. Căn phòng bên cạnh cũng vì thế mà lạnh lẽo đi rất nhiều.
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
*Tui xin nhấn mạnh là đây chỉ là truyện đọc để giải trí và giảm stress thôi tuyệt đối đừng học tập và làm theo nhé! Nếu có học tập thì mọi người học bé Nhiên và bé Lãng chuyện chăm chỉ học hành í nha. Còn chi tiết 18+ này tuyệt đối không làm theo. *
Hãy là một cô gái thông minh, độc lập, vui vẻ và là chính mình không lẫn với ai cả. Khi đó người yêu bạn thật lòng sẽ vì bạn mà xuất hiện. Nhớ nghe lời tui dặn nhé độc giả.