The Secret Of Time

Chương 47: Xỏ khuyên

Ánh mắt của Mạnh Yên Nhiên đã đọng một tầng nước mỏng, hai người im lặng nhìn nhau nhất thời không biết nói gì.

“Tớ biết. Vậy nên chúng ta trốn học và xỏ khuyên, chuyện gì chưa kịp làm thì làm hết trong hôm nay đi.”

Để thanh xuân của bọn họ không còn gì nuối tiếc, để sau này khi có dịp gặp lại nhau chúng ta không phải nhìn nhau với cái nhìn xa lạ, chào hỏi nhau bằng những câu khách sáo lạnh nhạt.

Một buổi chiều mưa tầm tã, hai người con gái tắm mưa dưới sân trường cùng nhau chạy qua cổng bảo vệ. Kỉ niệm đẹp nhất trong lòng mỗi người là khi ta nhớ về nó luôn có cảm quá hoài niệm.

Con đường đến trường quen thuộc, bầu trời quen thuộc dường như trước mắt họ. Vẫn là con đường ấy, hôm nay Vương Nhược Quân không còn kiêu kỳ ngồi trên xe hơi, vẫn là con đường đấy, hôm nay Mạnh Yên Nhiên cũng không đi xe đạp.

Bọn họ dừng trước biển hiệu ‘Perfecting hoàn mỹ’. Thợ xỏ khuyên là một chị trông khá trẻ, chị ấy ngoài có khuyên tai thì còn đeo cả khuyên mũi và khuyên lưỡi. Chị ấy nhìn thấy bọn cô hai người con gái thân thể yếu đuối nhìn chẳng có vẻ gì là dân anh chị lại dám dũng cảm đi bấm khuyên thì hơi ngạc nhiên, còn hỏi đi hỏi lại cho chắc.

Chị gái thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng, còn chủ động giúp hai người hong khô tóc và người.

Trời mưa và hơi lạnh, bọn họ cởϊ áσ bên ngoài ra vắt lấy nước rồi ngồi đó cho chị chủ tiệm họng tóc, nhìn nhau cười. Vì trời mưa nên tiệm vắng khách.

“Các em là người ở đây sao?”

Vương Nhược Quân vẫn tương đối mạnh dạn hơn mỉm cười: “Trước thì ở đây, nhưng em sắp chuyển đi rồi.”

Chị chủ tiệm sau khi nghe xong cũng hiểu ra vài phần nguyên do bọn họ đến đây.

“Chị là Vương Tình, gọi chị là chị Vương. Các em lựa chọn bấm khuyên hay xỏ khuyên?”

Mạnh Yên Nhiên đương nhiên không hiểu lắm, lại nhìn sang Vương Nhược Quân. Cô ấy đáp một cách chắc nịch: “Em muốn xỏ khuyên.”

Sau khi hong tóc khô cho hai người thì chị Vương liền tiến hành công việc, người thử trước đường nhiên là Vương Nhược Quân.

Chị Vương đầu tiên lấy một cây kim y tế rất cứng, đầu được làm rất sắc, đâm qua lỗ tai của Vương Nhược Quân. Vết thương bị đâm có vết máu nhưng đến mày cô ấy còn chẳng nhíu, chỉ có một giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh lặng lẽ rơi xuống. Mạnh Yên Nhiên thấy trong lòng mình đau xót, Vương Nhược Quân bây giờ đã thay đổi, trở thành một người hiểu chuyện đến đau lòng. Mạnh Yên Nhiên ngồi ở bên cạnh bỗng nắm chặt tay cô ấy, ánh mắt hai người chạm nhau, mang theo tất cả những tin tưởng mà bọn họ gọi là ‘tình bạn’.

“Chị xỏ cho em liền ba lỗ luôn ạ, tai trái.”

Mạnh Yên Nhiên vô thức siết chặt tay, Vương Nhược Quân như muốn dùng nỗi đau do xỏ khuyên để tạm thời giải phóng đi nỗi đau đớn. Cô ấy chẳng kêu đau đến một câu nhưng nước mắt lại cứ thế lặng lẽ mà rơi xuống.

Cuối cùng cũng đến lượt của Mạnh Yên nhiên, dù sao trông cô cũng nhút nhát yếu đuối hơn so với Vương Nhược Quân nên chị chủ tiệm thật không nghĩ tới cô cũng sẽ tự đề nghị xỏ ba khuyên.

“Chị giúp em bấm giống như bạn ấy.”

Tay của Mạnh Yên nhiên vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Vương Nhược Quân. Vào lúc cây kim đâm xuyên qua da thịt, cô sợ hãi đến mức không dám mở mắt. Cô thừa nhận là bản thân mình rất sợ đau đớn, nhưng ở cái tuổi mười bảy mười tám, chung quy con người ta cũng chỉ là những đứa trẻ ấu trĩ. Cô chỉ muốn được chia sẻ cùng cô ấy, cho dù chỉ là cảm giác đau đớn nhỏ bé như xỏ khuyên đem lại.

Trên vành tai trắng ngần trào ra một giọt máu đỏ nở rộ như một bông hoa chu sa xinh đẹp.

“Hay là cậu chỉ xỏ một lỗ thôi.”

Vương Nhược Quân siết chặt tay trái của mình, Mạnh Yên Nhiên là một người cố chấp, cô đương nhiên biết rõ điều này, nếu như cô ấy nhất định muốn đi xỏ khuyên thì cô cũng không thể cản được, nhưng xỏ đến ba cái khuyên, chỉ e rằng cô ấy chịu không nổi.

Mạnh Yên Nhiên lắc đầu nhất quyết không đồng ý. Sau khi xỏ khuyên xong gương mặt của Mạnh Yên Nhiên đã tái lại. Bọn họ nán lại chọn ba cái khuyên bằng kim loại, đều có màu sắc đơn giản, một cái ở dưới cùng hình con bướm, hai cái còn lại bên trên đều là hình tròn cơ bản.

Mạnh Yên Nhiên nhìn vành tai xinh đẹp vừa bấm có chút hài lòng. Con gái trong trường thời điểm này còn chưa thịnh hành đeo khuyên, những bạn đã đeo rồi thì cũng chỉ đeo một cái. Khuyên tai ấy à, vừa mang nét dịu dàng, vừa mang chút cá tính của tuổi nổi loạn.

Bọn họ xỏ khuyên xong thì chọn khuyên rồi đeo lên, hai người đều đeo khuyên ở một bên tai trái, chỉ cần vén chút tóc che đi là sẽ không ai để ý. Mạnh Yên Nhiên muốn hoàn thành một chuyến đi hoàn mỹ, nhưng tưởng tượng và thực tế luôn cách nhau một khoảng rất xa.

Sau khi ra khỏi tiệm xỏ khuyên hai người bọn họ liền mua vé, đi chơi ở mấy khu vui chơi. Cả buổi sáng, hết buổi chiều, ngày mưa nhờ thế mà không còn lạnh lẽo nữa. Mạnh Yên Nhiên gần như đã tiêu sạch số tiền tiết kiệm vài tháng nay, chỉ còn chút tiền liền dẫn Vương Nhược Quân tới quán karaoke.

Bọn họ đã chẳng ăn gì từ sáng rồi, lúc lê cái thân đến tiệm karaoke cũng đã không còn sức lực. Hai người bọn họ gọi hai cốc mỳ rồi sì sụp ăn. Lúc ngẩng đầu lên lại thấy dáng vẻ đang mặc sức ăn uống của đối phương liền bật cười. Thời gian này, cho dù là một giây bọn họ cũng không muốn bỏ lỡ.

Bọn họ ăn uống xong liền có lại năng lượng, thật sự là hát bằng tất cả không khí có trong phổi. Bằng một cách nào đó, hát karaoke thực sự có thể khiến bạn giải toả tâm trạng.

Hát được hai bài, Vương nhược Quân và Mạnh Yên Nhiên tựa đầu vào nhau mà thở.

“Chắc trong ngày mai hoặc ngày mốt là tớ sẽ rời khỏi thành phố A.”

Lời chia ly đến quá đột ngột, không giống như chia ly mà chỉ giống như một thông báo, không hề có sự mất mát, không hề có sự tiếc nuối.

Mạnh Yên Nhiên đương nhiên biết trước được kết quả này, cái cô lựa chọn chính là bình thản đối diện: “Cậu sẽ trở về chứ?”

Vương Nhược Quân mím chặt môi, nặng nề nói: “Không biết nữa, dù sao cũng không thể cho cậu giữ số được, chủ nợ sẽ tới tìm cậu.”

Ngoan trở của Mạnh Yên Nhiên khẽ run lên: “Vừa hay, tớ cùng không định ở lại thành phố này.”

Cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy nỗi ngạc nhiên của cô ấy, bình thản nói: “Ba mẹ tớ quyết định sẽ trở về quê ngoại, có thể… tớ sẽ học đại học ở đó, rời xa nơi này.”

Tuy gương mặt của Mạnh Yên nhiên không có chút gì rung động nhưng Vương Nhược Quân thì biết cô ấy nói ra lời này có bao nhiêu xót xa, khó khăn.

“Về thôi.”

“Chúng ta về nhà thôi, nếu có duyên sẽ gặp lại.”

‘Không một lời hứa hẹn, tình bạn tuyệt đẹp của tôi đã kết thúc như thế, hẹn gặp lại Vương nhược Quân.’ - Trích nhật kí Mạnh Yên Nhiên.

Cả việc hôm đó cô trốn học, ba mẹ cũng không trách móc cô. Đến cuối cũng ba Mạnh là người giúp cô đem cặp sách về. Dầm mưa, sau đó là vết thương do xỏ khuyên bị nhiễm trùng, Mạnh Yên Nhiên ốm li bì ba ngày không rõ ngày hay đêm.

Khi cô tình lại mang theo chút tỉnh táo thì có lẽ Vương Nhược Quân cũng đã rời khỏi thành phố này, còn cô? Cô cũng sắp rời khỏi đây, mấy đêm mơ tỉnh không rõ cô bỗng thấy mình được trở về năm lớp mười tươi đẹp.