“Cô không biết chuyện thầy Mạnh có ý định chuyển công tác, nhưng mà quyết định của ba mẹ em nên tin tưởng và tôn trọng bọn họ.”
“Tuổi trẻ của bọn em, nhiệt huyết thì đúng là nhiệt huyết thiệt đó, nhưng đôi khi cũng có phần cố chấp và ích kỉ. Nếu em chịu đặt mình vào vị trí của ba mẹ, tự nhiên sẽ hiểu được nỗi khổ của họ. Còn có những thứ khi còn trẻ ta nhất mực coi trọng, khi lớn lên rồi lại thấy hóa ra nó cũng không quan trọng với ta đến thế. Các em còn trẻ, thời gian còn dài, cơ hội còn rất nhiều, nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại.”
Mạnh Yên Nhiên an tĩnh cúi gằm xuống đất, hai chân không ngừng di di mũi giày trên nền nhà. Cô có thể không hiểu cho tâm sự của ba mẹ sao? Nhưng cứ buông xuôi như thế thì tâm sự của cô, tình cảm của cô, tất cả sẽ bị chôn vùi nhẹ nhàng như gió. Cô không cam lòng, không muốn phải buông xuôi như thế, ít nhất cô cũng muốn chứng minh mình đã một lần hết mình vì thanh xuân.
Đổng Di vỗ nhẹ vào lưng cô, Mạnh Yên Nhiên dứt khoát đứng dậy, chào tạm biệt cô giáo rồi mở cửa ra khỏi phòng. Vừa lúc mở cửa ra lại bắt gặp ngay con ngươi đen láy, ngay ngắn của Lý Gia Tường, hai người nhất thờ đơ ra, có một vài cán sự lớp qua lại khu này, bọn họ đều nhìn hai người bằng ánh mắt khó diễn tả.
Lý Gia Tường và Mạnh Yên Nhiên không hẹn mà gặp ở hành lang ngoài cầu thang. Bọn họ ngồi xuống một cái ghế gỗ gần đó. Nơi này vào buổi tối thường rất vắng, bao trùm quanh họ là một màn đêm tĩnh lặng. Mạnh Yên Nhiên thở ra một hơi nhẹ, giọng nói của cô êm dịu như những phím đàn piano: “Câu trả lời của tớ, có thể không nói ra được không?”
“Lý Gia Tường, thanh xuân của tớ có cậu, chúng ta là bạn.”
Lý Gia Tường quay lại nhìn cô, ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ: “Nhưng đối với tớ từ lâu cậu đã vượt trên cương vị một người bạn rồi. Mạnh Yên Nhiên, tớ không thể… kiểm soát tình cảm của chính mình.”
Mạnh Yên Nhiên nhìn vào tròng mắt đen láy kia rồi mau chóng ngửa đôi mắt lên trời, lưng tựa vào thành ghế, cô không muốn, không muốn cậu ấy nhìn thấy tầng nước mỏng trên đôi mắt của cô. Thanh âm nhè nhẹ vang lên, mang theo sự bất lực và thỏa hiệp: “Tớ sẽ trả lời cậu, sau khi chúng ta tốt nghiệp xong. Chúng ta sẽ rời khỏi mái trường này mà không tiếc nuối."
Lý Gia Tường không muốn ép cô nữa, lần này tỏ tình chính bản thân cậu cũng không hy vọng gì nhiều chuyện cô sẽ đồng ý. Cậu chỉ mong cô sẽ biết được tình cảm của mình, để bản thân có thể đường đường chính chính quan tâm cô ấy. Yêu thầm, chính là cảm giác hạnh phúc và đau khổ đều thầm lặng. Cậu không muốn như thế nữa, cậu chỉ muốn cho cô biết được rằng, cho dù cô có lựa chọn cuối cùng như thế nào chỉ cần khi cô ngoảnh lại sẽ luôn có anh lặng lẽ chờ đợi cô.
Tình yêu của cậu vĩnh viêc bền chắc như một tấm thành trì, vì chỉ có cậu biết thôi, một bí mật của riêng cậu, là bí mật của thời gian. Cậu đã yêu cô ấy bao lâu rồi chứ?
Đã chờ lâu như thế, chờ thêm một năm nữa cũng chẳng mất mát gì.
Giữa bọn họ đã hình thành một giao ước vô hình như thế, khoảng thời gian thanh xuân cuối cùng của họ liệu có thể trải qua một cách trọn vẹn?
-----------------
Thời Yến Lãng hôm nay không tham gia tiệc với lớp, sắp tới cậu sẽ tham gia kì thi olympic toán nên thầy cô đặc biệt nghiêm túc yêu cầu cậu chú tâm cho việc học. Chuyện này hoàn toàn là điều dễ hiểu, vì kì thi này quan trọng bằng nửa năm lớp mười hai của cậu, nó quyết định xem cậu có được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay không.
Nhưng loại chuyện làm bài một mình này kỳ thực là nhàm chán, mà nếu so với những ồn ào trong bữa tiệc thì thà rằng ở đây hoàn thành vai diễn con ngoan trò giỏi đối với cậu còn thoải mái hơn. Trước nay Thời Yến Lãng cũng không phải là người học chăm chỉ mà giỏi, cậu chính kiểu học thần chính hiệu. Mỗi cái nội dung mà Mạnh Yên nhiên phải căng não ra học thuộc thì cậu ta chỉ cần nhắm một mắt, mở một mắt làm đại là qua.
Hồi còn bé Thời yến Lãng học rất tốt, nhà trường cũng có ý định giúp cậu nhảy lớp nhưng ba mẹ Thời đều không muốn, bọn họ cho rằng trẻ con nên được hòa nhập đúng độ tuổi của mình. kiến thức ở trường tiểu học rất nhàm chán, không nhảy lớp một phần nguyên do còn là bạn cùng bàn đáng yêu.Mạnh Yên Nhiên và Thời Yến Lãng, thời gian bọn họ ở chung thực sự quá dài, mới chỉ một năm tách lớp thôi mà cậu đã có cảm giác không chân thực, cuộc sống của cậu dường như đã nhạt nhẽo đi nhiều rồi.
Trong phòng dụng cụ toán học bày đầy những khối hộp, Thời Yến lãng làm được vài bài liền thấy nhạt nhẽo, lấy điện thoại ra chơi game. Vừa hay nhóm bọn Trần Kahir và Tưởng Vũ liền mở cửa tiến vào.
Trần khải dùng chất giọng cực kì châm biếm: “Mẹ nó, tao biết ngay. Lão Vương nhìn thấy bọn tao đi vòng vòng cũng đau mắt không chịu được liền gọi lại giáo huấn. Còn nói cái gì mà học tập lớp trưởng, trong dịp lễ hội trường cũng đang ở đây chăm chỉ làm bài. Có ma mới tin.”
“Lần nào thi cuối kì tao cũng bị gọi xuống văn phòng nghe mấy bài thuyết giáo về mày, mày nói xem bản thân mày có thấy xấu hổ với cái vỏ bọc hình tượng lão Vương không. Nói chung mày cũng có học hành gì đàng hoàng đâu, lại còn ra vẻ.”
Trần khải không khách khí ngồi hẳn lên cái bàn đằng sau Thời Yến Lãng, Tưởng Vũ vứt bao thuốc lên bàn, châm một điếu rồi hút. Thời Yến Lãng mặc kệ bọn họ, con trai ở tuổi này tương đối có khát vọng nổi loạn.
Bọn họ đều là con trai lớp đầu cao khối tự nhiên, tư duy đều học hành không tệ, chỉ có điều hơi phá phách một chút. Trần Khải là trưởng hợp đặc biệt, cậu ta hoàn toàn không thích học. Đợt thi từ lớp mười một lên lớp mười hai hoàn toàn dựa vào gương mặt đại khái ưa nhìn mà chép được bài, lại chẳng ngờ cứ thế vào được lớp chọn, khó khăn đè khó khăn.
Tưởng Vũ nhả ra một hơi khói rồi mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ: “Thời ca cũng chỉ là mượn cái danh học thần, trốn trên đây để tránh xa mấy lời tỏ tính phiền phức của bọn con gái thôi. Có lễ hội đầu năm nào mà cậu ta thoát được mấy màn tỏ tình mùi mẫn ấy đâu.”
Thời Yến Lãng cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt ghét bỏ, ném liên tiếp mấy cuốn sách vào đầu bọn họ, giọng nói châm biếm lạnh nhạt: “Chúng mày để tâm vào việc học một chút thì cũng không bị gọi lên văn phòng nghe giáo huấn nhiều hơn cơm bữa thế đâu.”
Trong nhóm bọn họ còn có một người nữa, Hứa Hoằng, tương đối ít nói hơn hai người kia, cũng thuộc dạng khá lạnh đạm giống như Thời Yến Lãng. Cậu ta nghe thấy câu nói đầy châm biếm kia của anh Thời thì nhàn nhạt châm lửa: “Trần Khải với Tưởng Du đã có kế hoạch cả cuộc đời rồi đấy. Bọn họ sớm muộn cũng chuồn ra nước ngoài với cái mác du học sinh thôi, cậu còn chưa tính xa như bọn họ đâu.”
Trần Khải liếc mắt khinh thưởng, không phản bác mà lại khịt mũi nói sang chuyện khác: “À đúng rồi lão Thời, đang có tin bát quái trên diễn đàn trường đấy. Thanh mai của mày được người ta đàn hát tỏ tình còn phải lên tận chỗ ban giám hiệu nghe giáo huấn đấy.”