The Secret Of Time

Chương 39: Bỏ lỡ

Tiểu Băng Băng lại tiếp tục kể: “Vưu Tĩnh vốn không có tố chất của các nam thần trong truyện ngôn tình. Đối với mình thì cậu ấy là một nam thần kinh chính hiệu, nhưng lại rất dễ thương.

Mình nói mình không thích học hành, học cũng không ra gì. Ước mơ của mình là nối nghiệp ba mẹ, trở thành thợ làm tóc chuyên nghiệp. Cậu ấy không những không chê bai mà còn khích lệ mình theo đuổi ước mơ, còn nói nếu chán rồi thì có thể về nhà tiếp quản cửa tiệm tạp hóa của mẹ cậu ấy.

Nửa đêm mình nói mình thèm uống trà sữa, cậu ấy chạy nguyên một con phố đem trà sữa tới chỗ của mình. Cũng không có được vào nhà, cậu ấy không ngại bất tiện đưa qua một sợi dây được dòng xuống chỗ của sổ.Từ đó về sau mình không bao giờ dám kêu thèm ăn linh tinh lúc nửa đêm nữa.

Có lần mình hỏi cậu ấy vì sao lại thích mình. Vưu Tĩnh cũng rất thản nhiên nói là từng thấy mình theo đuổi người khác, rất chân thành nhưng lại bị từ chối nên thấy mình đáng thương. Sau khi chia tay thì vẫn thường đến xem bóng rổ dù các trận đấu không có người đó nữa. Thỉnh thoảng còn giúp đỡ trợ lý câu lạc bộ chỗ bọn họ thu dọn mấy trái bóng.

Sau đó thì không còn kế hoạch tạm thời nào nữa, mình thích cậu ấy hơn những gì mình tưởng tượng. So với sự chân thành của cậu ấy, việc mình theo đuổi lớp trưởng đã là gì.

Nên mình muốn nói với các cậu, đôi khi thích một người chỉ cần đơn giản thế thôi. Thử quen một người khác biết đâu lại là cách tốt, rồi các cậu cũng sẽ tìm được người thật sự thương mình thôi.

Cho nên, Lý Gia Tường là một người rất tốt, đáng để thử. Tớ biết là cậu không giống tớ với Vương Nhược Quân, học hành chả ra sao, khoảng thời gian từ giờ cho tới khi lên lớp mười hai cũng xem như là những phút giây thoải mái cuối cùng, cũng không rảnh yêu đương. Vậy thì thử hoãn với cậu ấy cho đến khi lên đại học, bọn mình còn trẻ mà, thanh xuân của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.”

Vương Nhược Quân nằm không cũng trúng đạn, nhưng kì lạ là hôm nay cô ấy cũng không phản bác. Có thể những điều mà Băng Băng nói quá sâu sắc, những người bạn của chúng ta đều có những người trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa.

Bước qua cánh cổng đại học mỗi người bọn họ đều có những bước đi riêng. Có những người sẽ không chọn con đường đại học mà trực tiếp đi làm luôn, còn những người chưa rõ mục tiêu của mình là gì như Mạnh Yên Nhiên thì vẫn chọn con đường thi cử học hành.

Đám bạn bè trong phòng ngủ hôm ấy tâm sự cho đến khi trời hửng sáng mới mệt mỏi thϊếp đi. Mạnh Yên Nhiên hôm sau không kịp ngắm bình minh. Cảnh bình minh duy nhất trong chuyến đi hai ngày một đêm của bọn họ cứ đơn giản bị bỏ lỡ như thế. Nhưng điều cô bỏ lỡ không chỉ là cảnh bình minh mà cô mong chờ kia, cô đã bỏ lỡ cơ hội cùng chàng trai mình thích chứng kiến khoảnh khắc huyền diệu của sự sống.

Sáng hôm ấy Thời Yến Lãng ngồi đợi cô hai tiếng, từ lúc bốn giờ đến sáu giờ. Cuối cùng cô vẫn không xuất hiện, có khi ta cũng chỉ bỏ lỡ nhau bằng vài hành động ngu ngốc thế thôi. Giá như giữa bọn họ có thể có một cuộc đối thoại nhỏ, thậm chí là chỉ một cái tin nhắn thì có khi họ đã không lãng phí nhiều thời gian đến thế.

Phần còn lại của chuyến dã ngoại trôi qua đơn giản với lớp, Mạnh Yên Nhiên từ sau hôm nhận được ẩn ý của Lý Gia Tường thì đều trực tiếp né tránh. Ý của cô, chắc Lý Gia Tường cũng đại khái đoán ra được, cũng chỉ còn thiếu nước nói thẳng ra thôi. Nhưng điều khiến cô thực sự bất ngờ là người trầm ổn điềm đạm như Lý Gia Tường vậy mà theo đuổi cô.

Trong khoảng thời gian cấp ba, ai chẳng có lần được tỏ tình. Chuyện tỏ tình này nếu đối phương là người mình thích thì là một chuyện tốt, nếu là người không thích thì có thể thẳng thừng từ chối. Nhưng trường hợp của Mạnh Yên Nhiên nan giải hơn thế nhiều, cô không phải không thích anh, ngược lại rất thích là đằng khác. Nhưng chữ thích ấy cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thích nhau, cậu ấy là người tốt đẹp đến mức cô không nỡ tổn thương.

Từ khi trở về từ chuyến đi dã ngoại, thái độ của Mạnh Yên Nhiên thế nào với Lý Gia Tường cả lớp đều thấy rõ. Không tính là lạnh nhạt nhưng cũng gần như là né tránh. Tin đồn Lý Gia Tường tuyên bố trước lớp thích Mạnh Yên Nhiên đã lan ra toàn trường cả rồi.

Mạnh Yên Nhiên đến đi vệ sinh ở trường cũng không muốn, sợ các bạn lớp khác sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ. Vì cả Mạnh Yên Nhiên và Lý Gia Tường đều là học sinh cưng của thầy cô nên tin đồn cũng chỉ là tin đồn. Giáo viên cũng nghe được loáng thoáng nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tối hôm ấy, ba Mạnh gọi cô vào trong phòng sách nói chuyện, Mạnh Yên Nhiên cũng lờ mờ linh cảm rồi, kết quả là nói về vấn đề yêu sớm thật. Cô ngồi nghe ba Mạnh giáo huấn đúng hai tiếng, từ việc kể lại các nạn nhân yêu sớm học hành sa sút đến cả giáo dục giới tính vân vân mây mây.

Rồi cuối cùng ba Mạnh cũng chốt lại một câu: “Cậu bé đó là người tử tế, nếu hai đứa thích nhau thì từ từ lên đại học rồi phát triển.”

Mạnh Yên Nhiên nghe câu này xong thì biến sắc, vội nói: “Không có đâu, con không thích cậu ấy.”

Ba Mạnh từ nhỏ tới lớn luôn là người thân với Mạnh Yên Nhiên hơn mẹ của nó, chút tâm tư của con bé, người đã sống qua một nửa cuộc đời có thế không rõ sao. Chắc có lẽ vẫn còn lưu luyến tên nhóc nhà hàng xóm.

“Con, tốt nhất là không nên dính dáng mấy chuyện yêu đương. Chúng ta có lẽ sắp chuyển nhà rồi.”

Mạnh Yên Nhiên nghe lời thông báo này từ phía ba Mạnh thì hốt hoảng hỏi: “Tại sao vậy ba? Chúng ta đã sống ở đây mười bảy năm rồi mà.”

Ba Mạnh Từ từ tiến lại gần, xoa đầu cô, nhìn vào ánh mắt mờ một của cô khẽ thở dài: “Chính vì chuyện chúng ta đã sống đây mười bảy năm rồi nên mới đáng nói. Ba làm giáo viên, cũng coi như là không có tiền đồ, không thể cho mẹ con con một cuộc sống thoải mái. Đến căn nhà cũng không mua được, căn nhà này chúng ta vốn dĩ chỉ hợp đồng thuê năm năm thôi. Nhưng sau đó cứ ra hạn mãi ra, chú Thời là người tốt, cũng không tăng giá phòng, chúng ta cũng ra hạn mãi cũng không thể cho con một ngôi nhà xem như trọn vẹn.”

Mạnh Yên Nhiên hai mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn ba mình, đến giọng nói cũng run run: “Con cảm thấy cuộc sống của con, gia đình mình đã quá đầy đủ trọn vẹn rồi, cũng không muốn đòi hỏi thêm nữa, sao nhất định phải chuyển đi ạ?”

Ba Mạnh không nỡ nhìn vào mắt con gái, kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta vốn dĩ là người nơi khác đến đây sinh sống, ba nghĩ cũng đến lúc đưa mẹ con trở về thành phố C quê hương của bà ấy rồi. Hơn nữa, gần đây một người bạn ở thành phố C cũng muốn giới thiệu cho ba vị trí giáo viên trường dân lập, lương giáo viên trường này chắc chắn sẽ tốt hơn. Nếu thuận lợi thì con có thể học đại học ở thành phố C, môi trường ở đây cũng khá tốt. Ba thấy cũng rất phù hợp với lực học hiện tại của con.”

Mạnh Yên Nhiên đương nhiên không chịu, thái độ cũng rất rõ ràng: “Nhưng mà bạn con đều ở đây, con không muốn xa ai cả. Ba có thể không đi được không?”

Lời yêu cầu này của cô xem như quá trẻ con, chuyện chuyển nhà vốn là chuyện của người lớn, không thể xen vào.