The Secret Of Time

Chương 29: Cậu thấy Lý Gia Tường thế nào?

Hai người vẫn còn ngồi cười, Lý Gia tường từ xa chạy lại, cậu ta vừa mới thay áo vì chơi bóng rổ tốn nhiều thể lực đổ nhiều mồ hôi. Vương Nhược Quân lại đặc biệt hay phàn nàn nên cậu ta ngồi xuống cạnh Mạnh Yên Nhiên rồi đưa mỗi người một cây kem.

Mạnh Yên Nhiên đón lấy rồi cảm ơn, Vương Nhược Quân cũng cầm, vừa bóc vừa suy nghĩ đăm đăm chiêu chiêu nhưng lại không nói gì. Giờ cô mới phát hiện, hình như trước nay Lý Gia Tường thực sư rất quan tâm Mạnh Yên Nhiên.

Cái lần cô ấy đau chân cũng hỏi thăm Vương Nhược Quân mấy lần do bọn họ không học cùng lớp. Mỗi lần trả bài kiểm tra hay phát áo đồng phục, hình như Lý Gia Tường luôn âm thầm dành sự ưu ái cho cô ấy.

Đó giờ Vương Nhược Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là đi đường tắt: bạn thân. Nhưng dường như những hành động của cậu ta với tiểu tiên nữ, càng ngày càng khả nghi. Dù sao cậu ta cũng là người khá khó đoán, Vương Nhược Quân cũng không phải là người thích vòng vo. Chuyện này tốt hơn hết nên gặp mặt nói thẳng.

Lúc ra về Vương Nhược Quân cố ý không đi cùng Mạnh Yên Nhiên để tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lý Gia Tường. Giữa bạn bè có vài chuyện nhất định phải làm rõ.

Lý Gia Tường đi xe đạp còn chiếc xe ô tô đắt tiền của Vương Nhược Quân cứ chậm rì rì bám theo đằng sau. Vương Nhược Quân cứ đi theo, vì tốc độ của xe đạp siêu chậm nên đi được một chút lại dừng.

Chiếc xe đạp đi theo lộ trình bình thường, nhưng Lý Gia Tường đã sớm phát hiện chiếc xe kia từ lâu rồi. Cậu cố ý đi vặn vẹo quẹo ngang quẹo dọc để kiểm tra thử có thật là đang đi theo mình không.

Kết quả đúng như dự đoán, mà chiếc xe đen bóng kia xác thực rất quen mắt. Lý Gia Tường không tiếp tục giả bộ nữa, dừng xe rồi quay lại gõ cửa kính: “Vương Nhược Quân cậu thừa hơi rảnh rỗi sao? Bám theo tôi làm gì?”

Vương Nhược Quân mở cửa sổ, ngó ra nói: “Cậu có rảnh không, tôi muốn tìm cậu nói chuyện. Vừa hay gần đây có tiệm cafe, có phiền không?”

Lý Gia Tường ném cho cô một cái nhìn nghi hoặc, cũng không trả lời dài dòng mà trực tiếp dựng xe bên cửa tiệm cafe nhỏ. Vương nhược Quân hài lòng ngồi xuống bàn, đối diện cậu ta.

Cô đẩy menu ra trước mặt người kia, điềm tĩnh nói: “Cậu uống gì chọn đi, tôi mời.”

Lý Gia Tường thấy phục vụ chạy lại cũng mỉm cười lịch sự với nhân viên, nói: “Cho tôi một ly nước khoáng, cảm ơn.”

Vương Nhược Quân là công chúa trà sữa, nhưng hôm nay giải quyết chuyện khá nan giải nên cô quyết định chọn một cốc cafe để giữ mình luôn tỉnh táo. Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, giọng nói giống như thẩm vấn phạm nhân: “Cậu có muốn nói chuyện gì với tôi không? Về tiểu tiên nữ ấy.”

Lý Gia Tường nhíu mày, môi mím lại thành một đường thẳng, sau vài giây mới chậm chạp trả lời: “Sao lại thành tôi nói, không phải là cậu tìm tôi nói chuyện sao?”

Vương Nhược Quân đợi phục vụ mang cafe lên rồi uống một ngụm. Quả nhiên là rất đắng, cô gái vừa uống xong thì nhăn mặt, lại chất vấn lần nữa: “Cậu thích Mạnh Yên Nhiên có đúng không?”

Dường như Lý Gia Tường đã lờ mờ đoán ra chuyện mà cô muốn nói nên khi nghe câu hỏi nét mặt không có chút nào ngạc nhiên. Trong lòng Vương Nhược Quân trùng xuống, vậy là thích thật rồi. Hơn nữ phản ứng kiểu này, cũng không phải mới ngày một ngày hai.

Lý Gia Tường lại hỏi cô: “Cậu đã nói chuyện này với Mạnh Yên Nhiên chưa?”

Vương Nhược Quân nghe câu hỏi này xong thì lại đưa cốc cafe lên uống thêm một ngụm nữa. Kì lạ là lần này không còn khó uống như lúc đầu nữa, cậu ta thật sự thích cô ấy? Cô gái lạc quan thẳng thắn như Vương Nhược Quân mà cũng phải thở dài: “Cậu nghĩ tôi dám nói với cô ấy sao? Chuyện này tôi cũng chỉ đoán vậy thôi.”

Lý Gia Tường vẫn bình tĩnh nhìn cô nhưng lại im lặng không nói. Chính cậu cũng còn đang rối bời, không biết nên làm thế nào.

Vương Nhược Quân thở dài rồi lại thở dài, nói: “Vậy cậu định thế nào? Chúng ta đều là bạn bè tôi chỉ lo cậu, còn có cậu ấy bị tổn thương.”

Ngập ngừng một chút rồi lại nói: “Cậu ấy… tạm thời…”

Lý Gia Tường ngắt lời cô: “Cậu ấy thích người khác có đúng không?”

Vương Nhược Quân mở to mắt nhìn người đối diện, tay khuấy khuấy cốc cafe bối rối không biết nói gì. Dù sao cả hai người đều là bạn của cô, mắc kẹt giữa tình huống thế này cũng khó nói.

“Vương Nhược Quân, tôi cũng nên thử phải không? Chuyện này tốt hơn hết là đừng nói với cô ấy, tôi tự có cách giải quyết.”

Lý Gia Tường nói xong cũng đứng dậy rời đi, Vương Nhược Quân đưa tay ra kéo cặp sách người kia, giọng nói cũng dịu dàng hơn mọi ngày: “Cậu… đừng làm chuyện gì tổn thương cô ấy.”

Lý Gia Tường không đáp lại mau chóng rời đi, còn cô cứ ngồi đó quấy mãi cốc cafe. Nếu cậu ta đã thích thì Mạnh Yên Nhiên cũng không có lý do gì để ngăn cản. Con người cô trước nay luôn khuyến khích người khác hãy làm hết mình, bất kể là trong chuyện gì. Mà ngẫm lại thì quả thực Lý Gia Tường cũng không có điểm nào không thích hợp với tiểu tiên nữ.

Nếu nhất định phải chỉ ra một điểm không phù hợp thì có lẽ là vì Mạnh Yên Nhiên, tiểu tiên nữ nhỏ của cô, đã thích một người khác mất rồi.

-----------

Một buổi sáng Mạnh Yên Nhiên tới lớp sớm thì nghe các bạn nữ đang xúm xít buôn chuyện. Lại còn ngồi trên bàn cô nữa, những chuyện mà họ nói quả thực có sức hấp dẫn đối với cô. Vì đây là nơi bắt nguồn về tin đồn tình ái giữa hai người bạn thân của cô là Vương Nhược Quân và Lý Gia Tường.

Tôn Khả Khả nói chuyện xấu xa lén lút thì cực kì hay, thậm chí còn dùng giọng mờ mờ ám ám nói: “Các cậu có biết hôm qua đi học về tớ bắt gặp chuyện gì không?”

Cách nói chuyện thần thần bí bí, có bạn nữ tò mò nhịn không nổi nói: “Cậu kể chi tiết chính đi, cứ úp úp mở mở mãi.”

Tôn Khả Khả đánh vào tay cô ấy chê cô ấy không có tiền đồ, chút kiên nhẫn cũng không có. Thì ra là hôm qua đi học về cô ấy đã nhìn thấy Lý Gia Tường và Vương Nhược Quân đang uống cafe ở một tiệm gần đó. Hơn nữa sau đó còn có một màn níu níu kéo kéo mà sau khi được thêm mắm thêm muối trở nên cực kỳ bi đát.

Mấy người con gái trong lớp cứ to nhỏ với nhau, có người còn nói chen vào: “Hèn gì, trong giờ có khi thấy lớp trưởng nhìn xuống góc lớp. Mà hai người này quan hệ từ lúc nào, không phải trước đây Vương Nhược Quân vẫn luôn thích đàn anh nào đó sao?”

“Còn phải nghĩ sao? Lý Gia Tường ưu tú như vậy, đàn anh kia không gặp thì cũng sớm quên thôi.”

Lại có người phụ họa: “Phải đó, công chúa như Vương Nhược Quân hứng thú hẹn hò chỉ là nhất thời. Dù có chút ngang ngược nhưng xinh đẹp như vậy, ai chẳng thích.”

Mạnh Yên Nhiên nghe thấy những lời này thì nhăn mày. Đúng lúc Vương Nhược Quân bước vào, bọn con gái đang bàn tán hăng say cũng nhanh chóng đổi chủ đề. Dù cô ấy có là công chúa kiêu ngạo, đối với Mạnh Yên Nhiên, chuyện cô ấy thích Lý Gia Tường xem như hoàn toàn không có khả năng đi.

Vương Nhược Quân lúc nào cũng tự xưng là nữ trung hào kiệt không thẹn với lòng. chuyện đã hứa với Lý Gia Tường không nói cho Mạnh Yên Nhiên biết chuyện tình cảm kia thì sẽ không nói, im lặng tới cùng. Nhưng nhiều lúc cô lại buột miệng thăm dò cô ấy.