Hoặc ít nhất là đối với cô, người có bộ não phát triển không hoàn chỉnh.
Kết quả chứng minh là cô thực sự không hợp với môn học này, mười câu sai mất tám, quá phức tạp, còn lý thuyết thì cực kì khó hiểu. Những bài tập cơ bản chỉ cần thuộc công thức, Mạnh Yên Nhiên có thể giải được nhanh chóng, nhưng cứ hễ mở rộng một chút là cô lại giải không xong.
Thời Yến Lãng làm bài bên cạnh cô, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc. Mạnh Yên Nhiên không làm được bài bắt đầu lăn lộn, giở trò chọc phá.
Người đối diện cô lập tức buông bút, bắt đầu giảng lại căn bản cho cô. Thực ra Mạnh Yên Nhiên cảm thấy có lẽ Thời Yến Lãng giảng bài rất hay, với lại hắn lớn lên rất ưa nhìn nên cũng tạm xem như một thắng cảnh vui mắt. Chỉ là học lý vẫn luôn là quá sức với cô.
“Cậu đã hiểu chưa?”
Giọng nói của Thời Yến Lãng vang lên kéo cô khỏi dòng ảo tưởng.
Mạnh Yên Nhiên vội vàng điều chỉnh tư thế, bâng quơ hỏi: “Cậu giảng lại một lần nữa được không, vừa nãy tớ hơi buồn ngủ nên không nghe rõ.”
Khi trả lời cậu ta cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu, quả nhiên là làm chuyện xấu. Thời Yến Lãng nhíu mày, lấy cây bút gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói đột nhiên đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Bằng này sự tập trung thì thành tích của cậu lúc nào chẳng xếp top cao từ dưới đếm lên.”
Mạnh Yên Nhiên giả vờ xoa trán, nghe xong những lời dè bỉu này thì đột nhiên nâng cao sức chiến đấu như được uống tiết gà. Xắn ống tay áo, ngồi nghiêm chỉnh. Một loạt hành động cô đều làm lưu loát để thể hiện ý chí quyết tâm của mình.
Thời Yến Lãng lại kiên nhẫn giảng lại một hồi, cuối cùng trước khi kết thúc hắn lại còn hỏi một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chỉ đơn giản như vậy thôi, sau khi đã nghiêm túc thì cậu đã hiểu được bao nhiêu phần rồi.”
Mạnh Yên Nhiên vừa hiểu ra một chút, còn tính tự hào thì lại nghe thấy lời châm chọc này. Đã vậy, Thời Yến Lãng còn làm bộ giãn cơ như việc giảng bài cho cô tốn nhiều thể lực của hắn lắm.
Đương nhiên là Mạnh Yên Nhiên ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường, làm bộ không thấy mà tiếp tục chăm chú làm bài. Thời Yến Lãng chống cằm nhìn cô, lại trêu chọc: “Dạy cho cậu không chỉ là công việc hao tổn thể lực đâu, còn hao tổn thể trí siêu phàm của tôi nữa.”
Mạnh Yên Nhiên vẫn không chú ý tới cậu ta, chỉ ném lại một câu: “Cậu có thể khiêm tốn lại chút không? Đừng sống trong thế giới của một con ếch.”
Hai người ai lại làm việc người nấy. Cho đến khi vô tình quay mặt sang, cô mới biết là hắn đang nghich điện thoại. Mạnh Yên Nhiên sửng sốt: “Cậu không làm bài đấy sao?”
Thời Yến Lãng còn cố nốt ván, mấy câu tiếng anh cứ vang lên liên tục, cô có nghe cũng không hiểu. Xong xuôi cậu ta mới gật đầu trả lời: “Tôi đã làm xong hết bài tập hôm nay rồi.”
Mạnh Yên Nhiên thầm thán phục trong lòng, nhưng tuyệt đối không nói ra. Không thể để cậu ta đắc ý thêm được.
Sắp thi cuối kì rồi nên ba mẹ Mạnh rất bận chuyện đáng giá chất lượng học sinh. Trưa nay cũng không có về nhà, buổi sáng đã dặn dò Mạnh Yên Nhiên tự chuẩn bị bữa trưa.
Nhưng mà cô không ngờ đến tên đại ma đầu cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Mẹ Thời có việc nên về quê ngoại một ngày, hắn cũng không có ai nấu cơm cho. Đang lúc chuẩn bị đun nước nấu mì thì Mạnh Yên Nhiên nảy ra một ý tưởng. Hôm nay cô sẽ cho Thời Yến Lãng phải mở rộng tầm mắt.
Thế nên Mạnh Yên Nhiên đặc biệt chuẩn bị bữa trưa. Không thể nào có người tồi tệ trong mọi mặt được.
Mạnh Yên Nhiên mang một niềm tin mãnh liệt xuống dưới siêu thị tự chọn nguyên liệu. Đối với cô mà nói, đây chính là hành trình tìm ra ưu điểm của bản thân.
Lúc thấy Mạnh Yên Nhiên lệ kệ bưng nguyên liệu vào phòng bếp hắn còn không khỏi sửng sốt: “Mèo con nhỏ, không phải cậu muốn thử thách bản thân đấy chứ?”
Mạnh Yên Nhiên vẫn chú tâm làm việc, bỏ ngoài tai lời nói của cậu ta. Thực ra cứ thường vào ngày chủ nhật ba mẹ hay có việc trên trường là Mạnh Yên Nhiên lại có dịp tự trổ tài nấu nướng. Mấy món biết làm cũng chỉ loanh quanh mấy công thức đơn giản.
Nhưng hôm nay, Mạnh Yên Nhiên đã mang món tủ của mình là thịt kho tàu ra để chứng minh năng lực nấu nướng masterchef thần sầu. Cô cẩn thận làm theo công thức bí truyền nhà họ Mạnh.
Vì chế biến quá lâu cuối cùng Thời Yến Lãng cũng phải tự tay vào bếp. Nhìn cô cẩn thận lúi húi vặn bếp, cậu ta lẩm bẩm: “Cậu nấu cơm lâu như vậy? Chắc nấu đợi cậu nấu cơm xong thì tôi chết đói mất rồi.”
Mạnh Yên Nhiên đang cho muối thì trừng mắt nhìn, giọng nói cũng chẳng vui vẻ: “Muốn ăn thì lăn vào bếp, tớ cũng không phải người hầu của cậu.”
Kết quả là cậu ta nấu thật, chiên trứng, làm rất thành thạo, hầm thêm một nồi canh đậu phụ rồi bưng ra, nhanh như chớp. Mạnh Yên Nhiên nhìn đến hoa cả mắt. Đợi món thịt kho tàu của cô chín thì hai người bắt đầu ăn.
Mạnh Yên nhiên nếm thử hai món kia của Thời Yến Lãng thì gật đầu khẽ, tán thưởng một cách khiêm tốn: “Cũng được.”
Cậu ta cũng nhìn cô, Mạnh Yên Nhiên nhìn chăm chăm vào món thịt kho tàu xem như mời khách. Cuối cùng thì cô cũng đợi được lời khen từ tên đại ma đầu đó: “Cậu cũng xem như còn chút năng khiếu nấu ăn .”
Mạnh Yên Nhiên khịt mũi, tự tán thưởng trong lòng: ‘Chuyện, chị đây có thể có nhiều điều thua kém so với người khác, nhưng nếu so về nấu nướng, chị còn tự tin chán.’
Nhưng mà đắc ý chưa được hai giây thì Thời Yến Lãng kinh ngạc phát hiện ra một cái thìa kim loại trong nồi. Hai người hết nhìn nhau lại nhìn nồi canh đến mức bật cười.
Câu chuyện nữ công gia chánh và hai chữ ‘nội hàm’ của Mạnh Yên Nhiên chấm dứt kể từ đây. Từ bữa cơm đó trở đi, trước mặt Thời Yến Lãng cô không bao giờ nói đến tài nấu nướng của mình nữa. Nếu nói về một thứ mà Mạnh Yên Nhiên có nhiều hơn Thời Yến Lãng, chắc chắn không phải là nội hàm.
Buổi chiều lại tiếp tục học các môn khác, kì thi sắp tới gần, Mạnh Yên Nhiên thật tình chẳng dám lơ là.
Cho đến lúc học anh ngữ, Mạnh Yên Nhiên thật tình không thôi phiền não. Cái máy mp3 của cô đã dùng được bốn năm tự dưng hôm nay không nghe được nữa, cô cứ ấn mãi mà nó chưa lên.
Thời Yến Lãng thấy cô loay hoay thì hỏi thăm nhẹ nhàng: “Sao vậy?”
Mạnh Yên Nhiên thở dài, phàn nàn: “Cái máy mp3 này đã dùng được bốn năm rồi, đến lúc phải thay mới rồi.”
Cậu ta cũng không nhiều lời, nói : “Cậu dùng đồ của tôi đi, cái quả cậu đưa tôi xem còn chữa nổi không?”
“Bài này làm như nào?”
“Đơn giản như vậy,…”
Buổi chiều của bọn họ, cứ trôi qua yên bình như thế.
------------------
Sau nhiều ngày ôn tập vất vả, chịu đựng việc phụ đạo của đại ma đầu ‘không rõ là sướиɠ hay khổ’, kết quả đúng là không làm cô thất vọng. Cô cảm thấy mình làm bài khá tốt, ước chừng sẽ tiến bộ, nhưng tới tận lúc nhận điểm mới thật sự là nỗi kinh hỷ.
Mạnh Yên Nhiên cảm thấy lần thi cuối kì này chắc cô đã dùng hết ba mươi phần trăm may mắn lần này. Cô quá may mắn đi mất, thành công xếp thứ mười năm trong lớp và thứ hai mươi hai trong khối. Niềm hạnh phúc trong phút chốc khiến Mạnh Yên Nhiên đưa ra những quyết định và phán đoán sai lầm. Vì để an ủi Vương Nhược Quân đã bị tụt một hạng so với kì thi trước và Hổ mập chính thức bị bạn học từ chối, cô đã hứa dẫn cả đám đi ăn thịt nướng.
Kết quả là một tháng tiền tiêu vặt của cô nhanh chóng bị bay màu. Chỉ cần nhìn họ ăn thôi là Mạnh Yên Nhiên đã đủ thấy no rồi, không cần ăn gì luôn. Mà hai bạn học nào đó xếp nhất khối rõ ràng được nhận tiền thưởng khuyến khích cũng không phải chịu trách nhiệm cho khoản chi nào. Quá không công bằng, cô quá thảm rồi.
Vương Nhược Quân người luôn miệng nói sẽ giảm cân để xinh đẹp hơn, lúc này lại không màng thế sự, say sưa ăn thịt nướng.