Giọng cô ta nhỏ nhẹ mềm mại giống như tiếng muỗi kêu, Thời Yến Lãng nhất thời đơ ra nhìn, Mạnh Yên Nhiên tay cầm sách ỉu xìu quay lên. Cô nằm bẹp xuống bàn, cùng Vương Nhược Quân mặt đối mặt. Mới sớm mà hai người đã nhìn nhau như thấy tiền đồ đen tối trước mắt họ.
Thời Yến Lãng không có giảng bài, tay cầm bút vẽ nguệch ngoạc vài đường lên tờ giấy. Mạnh Yên Nhiên không cam lòng, quay xuống lé mắt nhìn trộm, bắt gặp ánh mắt của Thời Yến Lãng. Hắn mỉm cười, tiếng cười trầm thấp, Mạnh Yên Nhiên càng bực mình quay lên. Hừ, vừa rồi quay xuống, chỉ cần liếc mắt là cô đã thấy cái đầu không thể cúi xuống thấp được hơn nữa của Tiêu Tuyết. Chỉ thiếu nỗi cô ta hận không thể bò hẳn ra bàn thôi.
Trong lòng bực bội như nhân thêm nhiều lần. Mạnh Yên Nhiên kéo ghế, không thèm gần với tên đại ma đầu này nữa.
Mãi đến giờ ăn thì Mạnh Yên Nhiên mới nói chuyện lại với hắn. Nhóm năm người của họ lại ngồi chung một chỗ. Hôm nay tiểu phú bà của bọn họ cạn túi nên không thể ăn uống lung tung được, đành ngoan ngoãn xếp hàng lấy đồ ăn.
Câu chuyện bi thương của cô ấy một lần nữa được thuyết minh lại bằng giọng bi tráng của Hổ mập cho Lý Gia Tường nghe. Cả nhóm bọn họ đang ăn thì Tiêu Tuyết bỗng dưng từ đâu đến ngồi xuống cạnh hổ mập, còn đối diện với Thời Yến Lãng. Hai mắt cô ta cong cong nhìn hắn: “Tớ ngồi chỗ này được không?”
Vương Nhược Quân đang đau đớn nằm trên bàn khi nghe thấy cũng nén đau thương vội vàng quật dậy, còn chưa kịp nghe Thời Yến Lãng trả lời đã phang ngay: “Cậu đang hỏi ai đó, chỗ đó là của mình cậu ta à?”
Sau đó lại còn nhỏ giọng làu bàu: “Lại còn bày đặt hỏi han, đã ngồi rồi…”
Mạnh Yên Nhiên huých tay cô ấy. Cô đây trong lòng còn khó chịu vạn lần. Vương Nhược Quân khó chịu nhìn Mạnh Yên Nhiên: “Cậu huých tớ làm cái gì.”
Hổ mập thấy không khí căng thẳng thì vội hòa giải: “À cậu ngồi đi, bọn tớ có bao giờ chê người đẹp đâu.”
Cuối cùng thì nét mặt căng cứng của cô ta cũng được khôi phục vẻ e lệ kiều diễm vốn có. Cậu ta còn dịu dàng vuốt tóc mai ra sau, ánh mắt nồng nàn nhìn Thời Yến Lãng nói hai tiếng ‘cảm ơn’.
Mạnh Yên Nhiên tức tới nỗi dậm nhẹ hai chân ‘Cảm ơn cái con khỉ, cũng có phải cậu ta khen cậu đẹp đâu, sao không cảm ơn Hổ mập của chúng tôi đi.’ Vương Nhược Quân thì méo mó ra mặt, vừa đợi Hổ mập nói ra một câu dại gái cô ấy đã trừng mắt với hắn cả bữa cơm.
Từ lúc Tiêu Tuyết ngồi xuống không khí gượng gạo đi hẳn. Cho đến khi Tiêu Tuyết chủ động mở lời, nhưng cô ta không phải bắt chuyện với Thời Yến Lãng mà là với Lý Gia Tường: “Cậu là Lý Gia Tường lớp ba đúng không?”
Lý Gia Tường đang thất thần nhìn Mạnh Yên Nhiên bới đồ ăn. Khi mọi người quay sang mới kịp hoàn hồn: “Cậu hỏi tôi cái gì cơ? Có thể hỏi lại được không?”
Vương Nhược Quân thấy vậy thì cười trộm, dưới bàn còn thầm bắt tay Lý Gia Tường, ánh mắt cảm kích hiện lên trên đôi mắt của cô ấy, vui vẻ gắp một miếng khổ qua cho vào miệng. Tâm tình vui vẻ còn qua sang Mạnh Yên Nhiên nói: “Sao hôm nay khổ qua lại ngọt thế nhỉ?”
Thái độ chọc ngoáy này của cậu ấy khiến Tiêu Tuyết ít nhiều mất tự nhiên. Cô ta vẫn kiên trì lặp lại: “Tớ hỏi cậu có Phải Lý Gia Tường lớp ba không. Kì thì vừa rồi nghe nói cậu xếp nhất ban xã hội.”
Tiêu Tuyết vừa nói xong câu này, tất cả bọn họ ngoài Thời Yến Lãng vẫn giữ gương mặt lãnh đạm thờ ơ thì đều há hốc mồm ngạc nhiên. Trước đây họ học chung cấp hai thành tích của cậu ấy rất bình thường, chỉ là tiếng anh có trội hơn các môn khác một chút. Gia đình cậu ấy cũng muốn hướng cậu ấy theo nghệ thuật nên vốn không đặt nặng mấy môn văn hóa thế này, thành tích lần này tốt như vậy, thế mà lại im lặng không nói.
Vương Nhược Quân phản ứng mới thực sự khoa trương, miếng mướp đắng gần trên miệng cô ấy lặng lẽ rơi xuống khay, miệng thì há to phải nhét vừa một quả trứng gà. Hổ mập là người hoàn hồn đầu tiên, cậu ta đưa tay ra khóac cái thân hình đầy thịt của mình lên người Lý Gia Tường: “Cậu, chuyện lớn như vậy mà không nói cho tụi này biết, có còn là bạn bè không chứ?
Mạnh Yên Nhiên và Vương Nhược Quân cũng đồng thanh: “Thật sao?”
Nhóm bọn họ có năm người thì hết hai người đứng đầu khối. Vương Nhược Quân cứ ngơ ngác như hồn bay khỏi xác: “Tôi chơi với cái nhóm trâu bò gì vậy?”
Lý Gia Tường ngược lại cực kỳ khiêm tốn trả lời: “Không có, chỉ là may mắn thôi, cũng không ngờ là thành tích lại tốt như vậy.”
Mạnh Yên Nhiên lặng lẽ ăn cơm, nỗi đau của cô ai hiểu thấu. Mới có vài tháng mà đã tiến bộ như vậy: “Cậu học giỏi như vậy từ bao giờ sao tôi lại không biết?”
Lý Gia Tường nhìn cô, ánh mắt thập phần ôn nhu: “Khi nào cậu rảnh tôi có thể kèm cậu tiếng anh, ban thi của cậu tôi cũng chỉ học tốt mỗi môn đó.”
Cô trúc trắc gật đầu, ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ: “Đâu có, đó giờ tiếng anh của cậu vẫn tốt vậy mà.”
Tiêu Tuyết lại bắt đầu lân la trò chuyện với Thời Yến Lãng. Mạnh Yên Nhiên cũng dựng thẳng tai nghe nhưng cũng không hiểu gì, dứt khoát cắm đầu vào ăn cơm. Toàn mấy chuyện trong đoàn đội, có nói cũng không biết.
Mạnh Yên Nhiên không thèm quan tâm bọn họ nữa, bắt đầu trò chuyện cùng với nhóm của Lý Gia Tường, cả cô và Vương Nhược Quân đều không tiếc lời khen cậu ấy. Thời Yến Lãng hiếm khi thấy Mạnh Yên Nhiên chủ động nói chuyện, lại còn dùng ánh mắt thế kia nhìn Lý gia Tường. Không hiểu sao trong lòng anh sinh ra cảm giác đố kỵ. Có lần nào anh xếp thứ hai đâu, nhưng chưa bao giờ Mạnh Yên Nhiên chịu khen hắn cả.
Bên cạnh Tiêu Tuyết cũng nói nhiều không kém. Cuối cùng Mạnh Yên Nhiên cũng không chịu nổi sự phiền phức này, dứt khoát đứng dậy, cắt đứt lời nói của Tiêu Tuyết, thực ra là cô cố ý: “Tớ ăn xong rồi, đi trước đây.”
Vương Nhược Quân thấy thế cũng vội đứng dậy đi theo cô: “Chờ tớ nữa tiểu tiên nữ.”
Hổ mập lại làu bàu: “Hai cậu ấy vội vã cái gì …”
Nhưng mà còn chưa nói hết câu đã đón được hai ánh mắt sắc lẹm từ hai phía khiến cậu ta im bặt.
Vương Nhược Quân đi theo sau Mạnh Yên Nhiên như cái đuôi nhỏ, lại còn năn nỉ cô mua cho một bịch sữa dâu. Mạnh Yên Nhiên cũng đang muốn hạ hỏa, hai người mang hai bịch sữa và vài gói snack lên tận sân thượng ăn.
Hiếm khi mới được ngắm bầu trời xanh thế này, cả hai người lại nhìn nhau cười. Mạnh Yên Nhiên mở một bịch sữa dâu, uống liền mạch hết bịch sữa cho hạ hỏa. Vương Nhược Quân vừa mở snack vừa lẩm bẩm: “Đừng nói với tớ là cậu không biết Tiêu Tuyết đang cua lớp trưởng đấy nhá?”
Không thấy cô nói gì nên Vương Nhược Quân lại tiếp tục: “Nhìn vào hành động của ả ta là đủ biết, hỏi bài, đưa nước, còn muốn ăn cơm cùng nhau. Hừ, thật đáng ghét.”
Mạnh Yên Nhiên vẫn bảo trì im lặng, nhưng khi mở miệng ra lại nói một chuyện khác: “Cậu thấy Lý Gia Tường yếm mình có lâu không? Cậu ta như vậy mà cũng hạng nhất, quá cao siêu rồi.”
Lại nói đến vấn đề này, Vương Nhược Quân vừa ăn vừa trả lời cô: “Bạn của cậu thời cấp hai ai cũng lợi hại nhỉ.”
Mạnh Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ấy, ánh mắt đầy nghi vấn: “Sao? Hổ mập có xếp nhất cái gì đâu?”