Tâm trạng Mạnh Yên Nhiên rất tệ, khi ngồi trên xe của Thời Yến Lãng cũng im lặng không nói gì. Đang đi thì hắn bỗng dừng xe lại bên một cửa hàng tạp hóa. Lúc hắn trở ra trên tay là một cây kẹo mυ'ŧ, vị dâu.
Hắn đưa cho cô, Thời Yến Lãng ấy mà, không giỏi nhất là chuyện an ủi người khác. Nhưng đối với Mạnh Yên Nhiên hắn là người an ủi giỏi nhất, không chọc cười, không khích lệ… Hành động thiết thực giống như con người hắn. Mạnh Yên Nhiên đưa tay nhận lấy cây kẹo, mặt vẫn không có chút biểu hiện vui vẻ: “Cảm ơn cậu.”
Cậu ta vẫn tiếp tục đạp xe, nhưng cái miệng thì không an phận như lúc trước nữa: “Cậu hôm nay vì sao phải nóng giận như vậy?”
Mạnh Yên Nhiên trừng lớn đôi mắt, giọng nói mang chút giận dỗi không thể hiểu nổi: “Đến cả cậu cũng thấy tớ nóng giận?”
Bây giờ nghĩ lại Mạnh Yên Nhiên cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, cô nhảy xuống khỏi xe của cậu ta, tức giận đi trước. Thời Yến Lãng lúc đầu còn ở trên xe đạp chậm rì rì ở phía sau cô dỗ dành: “Tớ sai rồi, Mạnh Yên Nhiên.”
“Mạnh Yên Nhiên, cậu lên xe tôi đèo cậu.”
Thời Yến Lãng vẫn gọi tên cô liên tục, nhưng Mạnh Yên Nhiên cố tình không chịu quay đầu lại.
“Mạnh Yên Nhiên!”
Sau một hồi không thuyết phục được cô, đến cả giọng nói cũng thập phần mất kiên nhẫn: “Tôi nói này, Mạnh Yên Nhiên sao cậu lại cứng đầu như thế.”
Thời Yến Lãng nhảy khỏi chiếc xe địa hình, dứt khoát dắt bộ đi song song với cô: “Tôi sai rồi, xin lỗi cậu, được chưa?”
Mạnh Yên Nhiên đi lại càng nhanh hơn. Thời Yến Lãng cũng tiến lên, giữ tay cô kéo giật lại: “Cậu đừng giận tôi nữa, có được không?”
Thời Yến Lãng cực kì sửng sốt khi nhìn thấy khóe mắt ửng đỏ của Mạnh Yên Nhiên. Hai hàng nước mắt lấp lánh trào xuống hai gò má trắng mịn của cô làm Thời Yến Lãng thấy lòng mình ngứa ngáy. Mạnh Yên Nhiên vùng vẫy hất tay của hắn ra, nhưng càng kéo thì lại càng chặt. Cô không cam lòng ngồi lên xe, giọng nói trách móc: “Đến cả cậu cũng muốn bắt nạt mình.”
Thời Yến Lãng lúc này mới buông cô ra, dụng chân chống xe ngồi xổm trước mặt cô. Mạnh Yên Nhiên mới không thèm nhìn hắn, hắn nhỏ giọng: “Xin lỗi cậu, Mạnh Yên Nhiên.”
Mạnh Yên Nhiên không nhìn hắn nhưng lòng cũng đã dễ chịu hơn nhiều. Đến khi cậu ta ngồi lên xe cô mới kéo đuôi áo hắn lí nhí: “Không muốn về nhà.”
Thời Yến Lãng nghe xong thì mỉm cười ‘Cuối cùng thì mèo con đã chịu nói chuyện với hắn, cái bản tính giận dỗi này không biết cô học ở đâu mà cực kỳ lợi hại.’
“Nếu không muốn về thì đừng về. Hôm nay bổn thiếu gia cho cậu đi giải tỏa tâm trạng chút, bám chắc vào.”
Hẫng đi một cái, cô thấy mình như đang bay vậy. Người con trai trước mặt cô đạp xe như tên bắn, mạnh Yên Nhiên cứ như thấy hai đôi cánh mọc ra trên lưng của thời Yến Lãng, hắn đang đạp gió. Những cơn gió cuối thu se lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể như truyền thêm cho Mạnh Yên Nhiên một động lực mới, một sức sống mới.
Thời Yến Lãng dừng chân ở một gốc cây sung dâu, mặt trời vẫn còn chưa lặn. Khung cảnh ở đây đẹp đến mức khiến Mạnh Yên Nhiên rung động: “Chỗ này thì có gì mới mẻ đâu, sao cậu lại nghĩ tôi sẽ thoải mái khi ở đây chứ?”
Mạnh Yên Nhiên nhìn cây sung dâu đã lớn, ngày bé hai người họ chẳng đi qua đây đến trăm ngàn lần đầy thôi. Không có gì bất ngờ cả, không có gì mới mẻ nhưng là sự yên bình. Khi còn nhỏ ai cũng mong mình lớn thật nhanh, lớn lên rồi lại hy vọng tìm được chính bản thân mình khi còn bé, tìm lại được sự vô âu vô lo ban đầu.
Thời Yến Lãng dựng xe bên cạnh gốc cây mặt không đổi sắc nói một câu không biết đùa hay thật: “Dẫn cậu tới đây là để cậu khóc một trận, về nhà chỉ cần cậu giả bộ đáng thương một chút, chú Mạnh thương cậu vậy sẽ không nỡ trách cậu đâu.”
Cậu ta cởϊ áσ khoác, trải ra đất rồi ngồi xuống. Xong xuôi cậu ta còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống. Mạnh Yên Nhiên cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh hắn, lại không tự chủ được nghĩ về những chuyện không vui sáng nay. Cô lỡ gây ra chuyện, ba mẹ ở trường chắc chắn bị khiển trách, nhưng cứ để họ nói linh tinh như vậy cô cũng không cam lòng.
Nước mắt cứ thể chảy ra, Mạnh Yên Nhiên cũng không kìm nữa, khóc lớn. Thời Yến Lãng cũng không chê cô phiền yên lặng nghe cô khóc lóc kể lể, vừa nấc vừa nói rời rạc: “Tôi… ban đầu cũng… không định đánh …cậu ta.”
“Tại cậu ta phiền nhiễu nói… tôi… gian lận… còn có… nói ba mẹ tôi…”
“Cậu ta chê tôi ngu si… đần độn tôi …còn chịu được…”
Mạnh Yên Nhiên khóc liền mạch tới tối, càng khóc càng to, hai mắt cũng sưng đỏ hết lên, mà áo của Thời Yễn Lãng cũng ướt một mảng. Thời Yến Lãng đứng dậy, vươn vai một cái: “Mạnh Yên Nhiên cậu phải giặt cái áo này cho tớ đấy, dính toàn nước mắt nước mũi của cậu thôi.”
Mạnh yên Nhiên thấy hắn vẫn còn sức phàn nàn với cô thì bật cười: “Biết rồi, tối nay cậu đưa qua ban công cho tớ là được.” Cô cũng định đứng lên nhưng chân tê rần không nhúc nhích được: “Thời Yến Lãng, cậu có thể kéo tớ không, chân tớ tê chết mất.”
Thời gian cứ như quay ngược lại lúc hai người họ còn học cấp hai, cái lần cô bị xe đâm không tham gia được cuộc thi chạy bền cô cũng có tâm sự thế này, hắn cũng dùng cách im lặng mà hữu hiệu để an ủi cô. Giống như hai người họ vốn chưa hề thay đổi, giống như hai người họ đã như vậy ngay từ lúc bắt đầu.
Thời Yến Lãng dắt xe, cô đi bộ sau cậu ta, tay vẫn còn cầm áo khoác của hắn. Tâm trạng tồi tệ đã vơi đi ít nhiều, Mạnh Yên Nhiên ngâm nga một bài hát mới ra, sau đó lấy hết can đảm, chạy thật nhanh một đoạn rồi quay mặt lại đối diện với người con trai mà mình thầm mến hít một hơi thật sâu: “Thời Yến Lãng, tớ có phải bạn thân nhất của cậu không?”
Đường buổi tối đã lên đèn hết, người qua lại tuy thưa thớt nhưng cũng tạm tính trên đầu ngón tay. Trên đôi mắt họ, khi nhìn thấy một màn này tâm hồn lại như trở về với tuổi đôi mươi năm ấy. Trong đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của người con gái chứa đựng một thứ tình cảm thanh thuần mà nồng cháy.
Thời Yến Lãng xấu hổ, tự dưng làm trò con bò trước mặt người lạ, cậu ta leo hẳn lên xe, trong miệng lẩm bẩm: “Nói lung tung cái gì vậy” rồi đạp xe vụt qua cô, Mạnh yên Nhiên phải tất tưởi đuổi theo.
Khi họ về đến nhà cũng đã muộn, Mạnh Yên Nhiên phải lấy hết dũng khí, hít một hơi thật sâu mới dám bước vào. Bước được hai bước thì Thời Yến Lãng giữ tay cô lại, nhét vào trong tay cô thứ gì đó rồi đạp hẳn vào bãi đậu xe không đợi nghe cô nói.
Mạnh yên Nhiên tự mỉm cười trong lòng: ‘Kẹo dâu.’
Mạnh Yên Nhiên vừa mở cửa ra đã thấy mẹ và ba cô đang nghiêm nghị ngồi trên bàn uống nước. Giọng của ba Mạnh nghe không rõ là vui vẻ hay tức giận: “Con lại đây ngồi đi, ba mẹ muốn nói chuyện với con.”
Mạnh Yên Nhiên không dám cãi lại, yên lặng ngồi xuống đối diện ba mẹ mình. Tự nhiên hôm nay cô lại thấy ba mình tóc đã bạc đi nhiều, lặng lẽ đưa đôi mắt nhìn lên. Cả ba và mẹ đều đang nhìn mình, cô mím chặt môi, hai tay vô thức lại bấu chặt vào nhau.
“Hôm nay con biết mình phạm lỗi gì chưa?”