Dù khó chịu nhưng trên gương mặt của cô cũng chẳng bộc lộ nét khác thường nào, chỉ Thời Yến Lãng mới biết, ngón cái và ngón trỏ của cô đang bấu chặt vào nhau. Đây là thói quen từ bé của cô, mỗi khi phải nhẫn nhịn điều gì hay tức giận, cô đều vô thức làm như thế. Hắn lấy chiếc bút chì, khều nhẹ vào người cô. Mạnh Yên Nhiên nhăn mày hai cái nhưng không quay đầu lại, cô tưởng người trêu mình là Vương Nhược Quân: “Đừng nghịch mà.”
Giọng của cô mạng chút phụng phịu như gãi vào lòng hắn.
‘Mèo con nhỏ hôm nay tức giận sao?’ .
Thời Yến Lãng đắc ý, hắn lại khều tiếp vào lưng cô, nhưng lần này Mạnh Yên Nhiên nhanh chóng quay mặt lại. Hai người nhìn nhau mất vài giây, sau khi nhận ra đó là Thời Yến Lãng người thật việc thật, Mạnh Yên Nhiên quay lên luôn, không nói gì nữa.
Thời Yến Lãng lại kiên trì khều thêm lần nữa, lần nữa. Cho đến khi Mạnh Yên Nhiên thực sự bực mình quay người xuống trừng mắt với hắn thì anh mới thôi.
“Tớ không có nhận!”
Lúc nói câu nói này Thời Yến Lãng không dám nhìn thẳng vào Mạnh Yên Nhiên. Không biết vì lý do gì mà cậu lại đi giải thích chuyện này với cô ấy, chỉ biết là nếu không giải thích thì sẽ rất khó chịu, cả hai khó chịu.
Mạnh Yên Nhiên đơ ra luôn, vài giây sau mới hiểu được ý của Thời Yến Lãng, cô chỉ giả vờ hỏi lại: “Sao?”
Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, đúng lúc này thì Vương Nhược Quân quay trở lại. Mạnh Yên Nhiên vội vàng quay lên nhưng trong lòng lại thầm mừng rỡ. Vương Nhược Quân chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể ngửi được bầu không khí ám muội này, cô đặt bịch sữa dâu trên bàn của Mạnh Yên Nhiên, giọng nói giả bộ nhỏ nhẹ nhại lại giọng của Tiêu Tuyết: “Cho cậu.” Sau đó nhìn Thời Yến Lãng điệu bộ đắc ý.
Mọi người trong lớp cũng lần lượt vào hết, không ai đề cập đến chuyện vừa xảy ra ở sân thể dục. Nhưng từ đó trở về sau, ai cũng ngầm thừa nhận rằng: ‘Ủy ban văn nghệ của lớp thích lớp trưởng.’
***
Chiều nay đoàn trường tổ chức lễ chào mừng học sinh mới. Các lớp đều chuẩn bị một tiết mục để thể hiện. Hình như tiết mục lớp cô do Ủy ban văn nghệ Tiêu Tuyết chuẩn bị là hát. Ngoài ra một lý do khiến Mạnh Yên Nhiên kiên quyết bám trụ dưới sân khấu là vì tiết mục múa bale của Vương Nhược Quân. Tiểu tổ tông của cô đã dặn kĩ là phải đón xem tiết mục của cô ấy. Mạnh Yên Nhiên đứng cùng Thời Yến Lãng, xung quanh có rất nhiều người đang lặng lẽ bàn tán, có người ngưỡng mộ, có người ganh tỵ, có người nói xấu. Tất cả điều này Mạnh Yên Nhiên vốn đã quen, Thời Yến Lãng cảm thấy thật nhàm chán, lại hỏi cô: “Cậu tính xem mấy cái này đến bao giờ?”
Đúng lúc đấy là tiếng reo hò như vỡ trận của bọn con trai, đây là tiết mục của ủy ban văn nghệ lớp cô Tiêu Tuyết. Tiêu Tuyết chọn một bài hát sôi động, vừa hát vừa nhảy. Theo mỗi động tác, váy của cô ấy lại bị tốc lên một chút làm lộ ra đôi chân dài trắng trẻo khiến mọi người phải xuýt xoa. Tiêu Tuyết lớn lên không tồi, gương mặt xinh đẹp, đặc biệt là dáng người đẫy đà khiến bọn con gái trong lớp phải đỏ mắt ghen tị. Mạnh Yên Nhiên lặng lẽ nhìn xuống bản thân mình, chắc có lẽ cô phải bồi bổ nhiều rồi. Vì mải mê quan sát mà cô không chú ý Thời Yến Lãng nói gì, cô ngước lên tính hỏi lại: “Cậu nói…”
Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị xô ngã, Thời Yến Lãng vội vã kéo tay cô lại, tay kia không cẩn thận chạm vào eo cô, sau đó vội vã buông ra. Khi đứng vững rồi Mạnh Yên Nhiên mới buông nốt tay còn lại của hắn. Khi ngẩng lên nhìn đã thấy hắn quay mặt ra hướng khác. ‘Tốt lắm, tai cậu ấy đỏ lên rồi.’ Mạnh Yên Nhiên thầm nghĩ.
Dường như những âm thanh ồn ào xung quanh không làm ảnh hưởng cảm xúc giữa họ. Mạnh Yên Nhiên yên lặng xem lần lượt hết các bài trình diễn. Thời Yến Lãng đứng cạnh cô, nhưng cô không hề biết rằng hắn đang bảo vệ cho cô.
Cuối cùng thì màn trình diễn của Vương Nhược Quân cũng tới, thiếu nữ mặc trên mình bộ váy trắng tinh khôi, cô đứng giữa những nàng thiên nga khác, cực kì nổi bật. Móng tay đỏ chói của cô ấy hôm nay đã được triệt để xóa sạch. Xem ra Vương Nhược Quân thực sự xem trọng lần biểu diễn trên sân khấu này.
Không hổ danh là tiểu phú bà, đến chiếc váy cô ấy mặc cũng thật sự tinh xảo. Ở giữa vòng hai thắt lại tôn lên một vòng eo tinh tế. Những bước đi uyển chuyển và chính xác, Vương Nhược Quân thực sự đã làm Mạnh Yên Nhiên kinh ngạc. Một người thường ồn ào như cô ấy, lúc nghiêm túc hoàn thành một màn trình diễn cũng thật mê người.
Theo mạch buổi trình diễn, tất cả mọi người đều nín thở thưởng thức. Bài múa kết thúc bằng tiếng vỗ tay không ngớt.
Từ đó trở về sau, Vương Nhược Quân được mệnh danh là Thiên nga trắng, là cô gái xinh đẹp và được nhiều người theo đuổi nhất trong trường. Còn Tiêu Tuyết, là hoa hậu của khối nhất trung.
Sau khi xem trình diễn thì các lớp sẽ lần lượt đốt lửa trại. Hổ mập và Lý Gia tường trốn việc sang lớp cô ngồi chơi, mặc dù đã bị Vương Nhược Quân đuổi về nhưng vẫn mặt dày ở lại. Vương Nhược Quân lại bắt đầu bật chế độ dính người, cứ dính lấy Mạnh Yên Nhiên như keo dính chó, hỏi cô liên tục: “Màn trình diễn của tớ thế nào?”
Còn chưa đợi Mạnh Yên Nhiên trả lời đã tự đắc ý. Bốn người các cô quây vào một chỗ bắt đầu nướng đồ ăn, Thời Yến Lãng vẫn chưa trở lại, hắn có trách nhiệm quản lý lớp, cũng không biết hồi nãy theo thầy giáo đã nhận nhiệm vụ gì rồi.
Đúng lúc này thì Thời Yến Lãng xuất hiện trong tầm mắt của bọn cô, đi cạnh hắn còn là cái cô ủy ban văn nghệ.
“Thật chướng mắt.”
Mấy chữ này Mạnh Yên Nhiên để trong lòng, còn Vương Nhược Quân nói ra thành tiếng. Cô ngạc nhiên, quay ra hỏi: “Cậu ấy đắc tội gì với cậu sao?”
Vương Nhược Quân dùng dao cắt đôi quả dưa chuột trong tay một cách dứt khoát rồi đưa cho Mạnh Yên Nhiên một nửa, giọng điệu khá khó chịu: “Vừa nãy đáng lẽ bài biểu diễn của nhóm ballet không bị đẩy xuống cuối đâu, là cô ta nhờ người quen đổi phiên vị.”
Từng nhát cắn của cô ấy như cắn người mình ghét, hai ba miếng đã hết quả dưa, còn trừng trừng hai người họ. Tiêu Tuyết rất giỏi tạo tin đồn, bây giờ người trong lớp ai cũng biết được tình cảm của cô ta, thay nhau gán ghép. Cái điệu bộ ngượng nghịu nhỏ nhẹ nhờ Thời Yến Lãng mở chai nước khoáng của cô ta khiến Mạnh Yên Nhiên phát ớn, nuốt không trôi miếng dưa chuột.
Lý Gia Tường cũng thật nhanh tay đưa chai nước đã bóc cho cô ấy, Mạnh Yên Nhiên nhỏ nhẹ nói hai tiếng ‘cảm ơn’. Lại vào lúc này thì hắn quay ra chỗ bọn cô, hướng đến vị trí bên cạnh cô ngồi xuống, tách cô và Lý Gia Tường ra. Mạnh Yên Nhiên khó hiểu, thái độ này của hắn là ý gì. Cô mới không thèm giận đâu.
Vương Nhược Quân lại dựa trên cốt truyện có sẵn, diễn lại cảnh mở nước tình tứ của hai người vừa nãy với Lý Gia Tường khiến Hổ mập cười ha hả. Không chỉ nói bằng chất giọng the thé, biểu cảm ngượng ngùng hay vuốt tóc cũng được tiểu phú bà diễn lại y chang: “Cậu có thể mở nắp giúp mình được không? Cảm ơn.”
Các bạn trong lớp cũng chú ý thấy màn này. Đây cũng là trận chiến mở màn giữa hai kỳ phùng địch thủ trong lớp sau này. Thời Yến Lãng nhăn mày hai cái, giọng nói mang theo chút mất kiên nhẫn: “Vương Nhược Quân cậu có thôi đi không.”
‘Này là bênh vực cô ta sao?’ Mạnh Yên Nhiên khó chịu ngờ vực.