The Secret Of Time

Chương 5: Bí mật của ánh trăng màu bạc

Hôm đó đi chơi trong khu vui chơi với nhóm của Thời Yến Lãng, mặc dù xe đã bị khóa cẩn thận nhưng vẫn bị lấy trộm, ngược lại chiếc xe đắt tiền của ai đó thì vẫn còn nguyên chưa bị ai động vào. Tính cách quái đản này của tên trộm khiến Mạnh Yên Nhiên buồn tủi muốn chết. Từ đó, Thời Yến Lãng trở thành tài xế bất đắc dĩ của cô.

Đây là chút ngọt ngào đáng yêu của riêng Mạnh Yên Nhiên, nghĩ lại hồi đó cô thấy mình thật sự rất ngốc, vì chuyện một chiếc xe đạp lại có thể mất ăn mất ngủ lâu như vậy, gầy đi mất vài cân thịt, làm mẹ Mạnh và mẹ Thời không thôi lo lắng.

Xe vừa về tới nhà, hai người dắt xe tới chỗ bãi đậu xe, Mạnh Yên Nhiên láy trong cặp sách ra hai cái, một cái dài một cái ngắn, là băng tay bóng rổ. Thời Yến Lãng hơi ngạc nhiên.

Cô không nhìn hắn, chỉ vui vẻ nói: “Hôm nay đi dạo phố vô tình nhìn thấy, tặng cậu đấy.”

Thời Yến Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cô, tự nhiên hôm nay anh thấy đôi mắt ấy còn đẹp hơn gấp nhiều lần mỗi ngày. Không thấy anh nói gì, Mạnh Yên Nhiên ngẩng lên. Vì Thời Yến Lãng phát triển không tệ mới nhất trung mà đã cao gần một mét tám, tư thế ngửa cổ của cô vừa kì lạ, vừa đáng yêu nhưng mà giọng nói lại mang chút phụng phịu làm nũng: “Cậu không thích sao? Nếu không thích thì thôi, tôi tặng cho Hổ mập cũng được, cậu ấy không phải cũng chơi bóng rổ…”

Đây quả nhiên chính là đòn trí mạng đối với đám con trai mới lớn. Còn chưa kịp nói hết thì ai đó đã giành lấy, giọng điệu đe dọa cô: “Cậu cứ thử tặng đi xem tôi xử trí cậu thế nào.”

Thời Yến Lãng vui vẻ, tranh thủ xoa đầu cô: “Mèo con nhỏ hôm nay chu đáo vậy sao?”

Hai người cùng nhau bước đi trong hầm gửi xe tối tăm, không ai nói lời nào, cũng không có cái nắm tay lãng mạn, nhưng trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.

***

Sau khi làm bài tập xong cũng đã khuya, Mạnh Yên Nhiên Nhiên lúc này mới đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ đáng yêu hình heo Peppa rồi yên lặng nằm trên giường.

Mười phút, hai mươi phút, nửa tiếng, Mạnh yên Nhiên không thể nào ngủ được, bèn cầm điện thoại lên vào wechat. Không ngờ được là nick của Thời Yến Lãng vẫn còn sáng, cái tên đại ma đầu nhấp nháy trên màn hình, hắn gửi tin nhắn cho cô: “Muộn vậy rồi mà cậu vẫn chưa đi ngủ sao?”

Mạnh Yên Nhiên gửi lại một icon gấu trúc: “Không ngủ được.”

Tin nhắn trả lời rất nhanh: “Cậu ra ngoài đây đi.”

Mạnh Yên Nhiên không ngờ là hắn sẽ trả lời như thế, phòng của cô và hắn rõ ràng chỉ cách một bức tường ngăn giữa hai ban công, cô là con gái, có phải nên bảo thủ chút không. Nhưng mà tay nhanh hơn não, Mạnh Yên Nhiên mở cửa thật khẽ, ngó đầu ra khỏi ban công, vừa hay nhìn thấy mặt của Thời Yến Lãng, ban đêm yên tĩnh. Ánh trăng màu bạc bao trùm lên cảnh vật, in mơ hồ lòe nhòe hình bóng họ trong mắt đối phương. Đây có tính là cuộc hẹn lén lút không nhỉ, ý nghĩ mới chỉ thoáng qua trong đầu, vành tai Mạnh Yên Nhiên không tự chủ mà nóng lên, dạo này cô đặc biệt hay suy nghĩ bậy bạ. Cô phải thầm cảm ơn ánh trăng, chắc cậu ấy sẽ không nhận ra đâu.

Mạnh Yên Nhiên rụt đầu vào, ngồi dựa lưng vào tường. Ban đêm yên tĩnh khiến cô có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của cậu ấy và nhịp đập trái tim mình. Cho đến khi Thời Yến Lãng cắt ngang bằng một giọng nói du dương: “Tôi cũng không ngủ được, nên tự nhiên muốn nói chuyện với cậu.”

Bây giờ đối với Mạnh Yên Nhiên, giọng nói của Thời Yến Lãng mang sức cuốn hút lạ thường. Câu chuyện của hai người chỉ là những chủ đề đơn giản, nhưng cả hai người lại nghe rất nghiêm túc, rất chăm chú: “Ba cậu chiều nay đã về chưa?”

“Hình như có ca mổ đột xuất nên đã hoãn lại rồi, có lẽ là vài ngày tới sẽ về. Công việc này rất vất vả.”

“Nhưng mà công việc ba cậu làm rất có ý nghĩa. Bác Thời là người đàn ông rất có trách nhiệm, rất đáng ngưỡng mộ. Hơn nữa, cậu không thấy con trai mặc áo blouse rất đẹp trai sao?”

Đáp trả mạnh Yên Nhiên là màn đêm im lặng, cô quay người đối diện với bức tường kiên trì lặp lại: “Cậu có đang nghe tôi nói không?”

“Cậu ngủ rồi sao?”

Vẫn không có ai trả lời, cô lấy hết can đảm, thò đầu qua bức tường, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy đôi mắt đang mở to của Thời Yến Lãng, hai người mặt đối mặt.

‘Gần quá’ Mạnh Yên Nhiên thầm nghĩ, nếu cô tiến lên thêm chút nữa, chóp mũi hai người sẽ đυ.ng nhau mất, đôi mắt của Thời Yến Lãng rất đẹp, rất sáng, còn sáng hơn cả ánh trăng đêm nay, lông mi của hắn còn dài hơn cả con gái. Bầu không khí im lặng tĩnh mịch này khiến Mạnh Yên Nhiên quên cả thở, tim đột nhiên lỡ một nhịp, cô vội vàng quay mặt lại nói giọng hơi run run: “Sao cậu không trả lời, tôi còn tưởng cậu đi ngủ rồi.”

Cô đưa hai tay lên áp vào hai má của mình, nóng quá, suýt chút nữa thì hiện nguyên hình rồi.

Đợi một chút thì bên kia vang lên tiếng nói: “Sau này cậu muốn làm công việc gì?”

Mạnh Yên Nhiên hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại hỏi tôi vấn đề này?”

“Tôi thực sự vẫn chưa nghĩ đến, chắc sẽ làm giáo viên giống mẹ tôi, hoặc có thể trở thành nhà văn, mấy công việc này có lẽ phù hợp với tính cách của tôi”

Thời Yến Lãng cười, lạ lùng, tiếng cười trầm thấp này của hắn thật quá êm tai, Mạnh Yên Nhiên thấy mình u mê đến lạ.

Không được rồi, Mạnh Yên Nhiên đứng dậy phủi chân: “Không còn sớm nữa rồi, cậu đi ngủ đi tôi vào nhà trước.”

Mạnh Yên Nhiên đóng cửa lại, xoay người lấy hai tay áp chế đặt lên ngực trái của mình, đập nhanh quá. Cô nằm lên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, hai tay vẫn ôm ngực như cũ, trái tim của cô thực sự không còn đập vì cô nữa rồi.

Đêm hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Yên Nhiên vẫn không biết mình đã đi vào giấc ngủ bằng cách nào, dù sao cũng cảm thấy rất đã mắt. Cô vươn vai, đứng dậy soi gương một chút, sau đó đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng. Bên kia ban công tự dưng lại treo thêm một cái quần bốn cạnh…

Trong bữa cơm, Ba Mạnh và mẹ Mạnh có hỏi một chút về vấn đề học tập. Dù sao họ cũng là giáo viên, quan điểm về việc học tập của cô có tương đối nghiêm khắc hơn giá đình khác một chút.

Mạnh Yên Nhiên ăn vội vã, lúc đi xuống lầu lại gặp mẹ Thời, bà còn cho cô một cái bánh bao, là nhân đậu đỏ mà cô thích nhất, nhưng kỳ quái là đại ma đầu mọi ngày vẫn thường chờ cô giờ này lại vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lúc Thời Yến Lãng xuống thì mặt mày thật nhăn nhó, có vẻ khó chịu. Mạnh Yên Nhiên đang vội nên cũng không chú ý nhiều.

Cô còn lâu mới ngờ được là đêm qua hắn đã trải qua điều gì. Sau khi trở lại giường hắn trở mình liên tục. Trong giấc mơ của hắn có một hình bóng quen thuộc, là người mà hắn coi như người thân. Đôi mắt, đôi môi và mái tóc của cô cứ quyến luyến trong giấc mơ của hắn. Đến gần sáng hắn sực tỉnh dậy, sau khi phát hiện một đám dính ướt lành lạnh ở quần, hắn khẽ chửi thề. Hắn vội choàng dậy, len lén vào phòng tắm giặt sạch.

Sự việc xảy ra khiến hắn không thôi kích động, không ngủ được từ đó tới sáng.

Mạnh Yên Nhiên vẫn không hay biết chuyện xảy ra, trong lòng chàng thiếu niên đã có sự thay đổi mạnh mẽ.