Cô bỏ mảnh thủy tinh xuống, cầm tờ giấy ly hôn rời đi. Bàn tay dính máu buông thõng mỗi bước đi của cô đều làm người đàn ông kia tê tái.
Ra tới cửa phòng, cô ngoảnh mặt lại, giọng vô cảm: “Cậu bé ngày xưa …chết rồi!”
Anh giật mình sửng sốt, tại sao cô lại nói vậy? Chẳng lẽ cô bé năm đó chính là cô không phải Cố Nhân Tích.
Máu đỏ tươi theo bước chân cô in xuống sàn, từng giọt, từng giọt giống như đóa hoa mai đỏ thẫm nở rộ.
Anh túm lấy bàn tay dính đầy máu, những mảnh thủy tinh vụn nhỏ còn găm đầy trên da cô chạm vào tay anh, đau như vậy mà cô cứ thế rời đi, cô lỡ để như vậy sao?
“Cô nói như vậy là ý gì? Chẳng lẽ…”
Cố Nam Khê nở một nụ cười nhẹ, vừa lạnh nhạt vừa xa cách nói với anh: “Chẳng có gì cả… tạm biệt!”
Cô lạnh lùng như vậy sao? Anh cố níu cô lại: “Băng bó tay xong rồi đi!”
Đáp lại sự quan tâm kia chỉ là sự thờ ơ, xa lạ đến nỗi anh không thể tin đây là người phụ nữ đã sống với anh gần 4 năm qua.
“Anh với tôi là quan hệ gì? Tại sao tôi phải nghe?”
Cô giật bàn tay anh ra, tiếp tục đi ra khỏi cửa. Đôi chân trần đứng lặng giữa đường, váy màu trắng mỏng manh giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo, bàn tay rỉ máu khiến người đi đường trông cũng thấy tội nghiệp.
Cố Nam Khê, mày còn chỗ nào để đi nữa, nhà họ Cố đối với mày chỉ là lợi dụng, không một ai quan tâm mày sống chết ra sao, mày còn sống làm gì nữa?
Sự tổn thương cùng tuyệt vọng bám lấy cô, cô không cách nào thoát ra được.
Cô cứ lê cái thân xác gầy gò yếu đuối này lên trên một cây cầu gần đó. Nó được gọi là cầu tình yêu, trên những dây bám bằng sắt được treo đầy khóa tình yêu cùng những lời hứa hẹn yêu thương giữa những cặp đôi.
Cô đã từng ao ước, có thể cùng Hàng Cẩn treo khóa, thề non hẹn biển trên cây cầu này, cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.
Cô cứ tưởng rằng, chỉ cần cô cố gắng rồi sẽ có ngày người đàn ông ấy sẽ nắm lấy tay cô nói những lời yêu thương, nhưng sự thật không phải vậy, những gì cô trao đi không hề được đón nhận và những gì cô nhận lại chỉ toàn là đau thương, hiểu lầm xen lẫn hiểu lầm.
Rốt cuộc cô cũng hiểu ra, tình yêu đến từ một phía luôn là đau khổ, cô sẽ chấm dứt đau khổ này.
Cô bước lên tay vịn của cây cầu, nhắm mắt gieo mình xuống dòng nước lạnh ngắt kia.
Lạnh lắm, rất lạnh nhưng không phải là nước lạnh mà là trái tim cô lạnh.
“Có thể buông được sẽ không yêu.
Có thể bỏ được sẽ không hận!”
Giữa thời tiết lạnh giá, một người đàn ông điển trai chạy khắp các nẻo đường tìm một cô gái, không biết giờ này cô đang ở đâu. Anh nhận ra rồi, anh không thể thiếu cô được. Nhưng cô đâu rồi, đâu mất rồi.
-----------
Hai tháng sau.
Thời tiết chuyển sang mùa xuân, không còn những cơn gió lạnh buốt lòng người, những bông tuyết trắng nữa mà thay vào đó là tiết trời se se lạnh, thoải mái như chính mình được giải thoát khỏi sự lạnh giá bấy lâu.
Trong sân cỏ xanh mướt, một cô gái đang ngồi vẽ tranh. Bức tranh sống động như thế giới bên ngoài, chim thú như khẽ chuyển động.
Một chàng trai có mái tóc mà vàng nhạt bước vào xoa đầu cô gái. Cô ngẩng lên nhìn anh: “Anh, cuối tuần đi chơi được không? Em ở một chỗ rất chán!”
Người đàn ông kia vội dỗ dành: “Ngoan, em vừa mới khỏi bệnh, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều, khi nào khỏe hẳn anh sẽ đưa em đi, được không?”
“Đi dạo một chút cũng được,em muốn đón nhận không khí ngoài thành phố.”
Người đàn ông tóc vàng khẽ cười dịu dàng, đáy mặt đầy tình cảm nhẹ nhàng nói: “Chịu thua với em rồi, cuối tuần anh sẽ đi cùng em!”
Cô gái nhỏ kia đứng dậy ôm người đàn ông đó, gương mặt không giấu được sự vui vẻ.
“Anh đúng là anh trai tốt của em, sau này chị dâu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Anh ta có chút không vui lắm!
Làm sao người đàn ông kia có thể nói với cô rằng anh đối với cô không phải như vậy.
Ban đầu, khi anh cứu cô dưới đáy hồ lạnh lẽo chỉ đơn thuần là một người cứu giúp một người. Chính vì vậy mà khi cô mất đi kí ức,không biết bản thân là ai, tên gì, ở đâu, chính anh đã lần nữa làm người tốt đón nhận cô như một người em gái.
Nhưng điều đó cũng khiến anh hối hận, anh chẳng biết rằng giữa hai người lại có sự ngăn cách bởi một thứ gọi là máu mủ mà vốn dĩ nó không hề tồn tại.
Cô luôn coi anh là một người anh trai ruột thịt còn anh đối với cô là tình cảm nam nữ, tuy rằng rất muốn nói ra để cô có thể đón nhận nhưng anh lại sợ rằng lỡ như hai người họ đến tình anh em cũng không còn thì biết phải làm sao.
Mọi đau khổ cứ để anh gánh, anh muốn cô một đời bình an, vui vẻ là được rồi.
Yêu chỉ đơn thuần là vậy, có thể thấy được người mình thương luôn vui vẻ là mãn nguyện rồi.
Cuối tuần, cô nhanh chóng cầm theo dụng cụ vẽ, ăn mặc đơn giản rồi cùng anh đi dạo.
Cô cứ tưởng anh trai sẽ đưa mình tới một nơi nào vui vẻ chút,không ngờ anh lại đưa cô tới một trại trẻ mồ côi.
Khi ánh nắng của bầu trời chiếu rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, cô đã nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng, cảm nhận nắng ngoài trời, dường như rất ấm áp.
Thực ra cô sống trong căn biệt thự rộng lớn kia cũng có nắng nhưng nắng không hề tươi mới và ấm áp như vậy.
Anh đưa cô tới trước mặt một người phụ nữ trung niên, giới thiệu với cô: “Đây là viện trưởng Hạ, người chăm sóc bọn trẻ.”
Anh chỉ vào cô, giới thiệu với người phụ nữ kia: “Còn đây là em gái tôi, Lena Rose Rothschild, người cứ gọi là Lena cũng được!”
Cô và viện trưởng Hạ mỉm cười bắt tay nhau.
Tay của cô rất lạnh còn của vị viện trưởng kia lại rất ấm, dù chỉ là một chút nhưng cô cũng cảm nhận được người phụ nữ này rất giàu tình cảm.
Sau khi đã chào hỏi nhau, viện trưởng Hạ dẫn cô và anh tới thăm một phòng bệnh.
Anh và cô nhìn qua cửa kính, căn phòng giản dị và đơn sơ. Trên bàn có cắm một bông hoa hướng dương, nó nghị lực giống như chính cô bé đang nằm thoi thóp trên chiếc giường kia.
Viện trưởng cất giọng trầm ấm: “Tâm Hướng là đứa trẻ mới được đưa đến hôm qua, cô bé còn khá yếu sau ca mổ tim, bác sĩ Từ có nói nếu cô bé qua được đêm nay thì có thể sẽ khỏi bệnh.”
Cô đẩy cửa vào, tiến gần tới giường, nói chuyện với cô bé: “Em thích hoa hướng dương đúng không?”
Dường như cô bé nghe được, đầu khẽ gật.
“Nếu em qua được lần này chị sẽ vẽ một bức hoa hướng dương tặng cho em!”
Tâm Hướng vui lắm, cô bé quả thực giống với bông hướng dương trên bàn kia, không từ bỏ bất kì một cơ hội nào để hướng tới ánh mặt trời .
Sau khi rời khỏi căn phòng, viện trưởng Hạ có gọi anh lại, nói chuyện gì đó, chỉ còn mình cô dạo chơi cùng lũ trẻ.
“David Rothschild, lâu lắm tôi không gọi cậu bằng cái tên này!” - viện trưởng Hạ cất giọng.
Anh chỉ mỉm cười, với anh mà nói viện trưởng Hạ giống như mẹ anh vậy, rất tình cảm, anh luôn kính trọng bà ấy.
“Dạo này con có chút bận, mọi việc ở đây đã có người lo, con rất yên tâm!”
“À, thì ra là bận bên cô em gái hờ kia!”
“Thực ra lúc đầu cứu cô ấy, con không nghĩ mình sẽ có loại tình cảm này, cô ấy bây giờ cũng rất tốt, con chỉ cần vậy thôi.”
“Thế con không nghĩ rằng người nhà cô ấy, người cô ấy yêu sẽ tìm đến cô ấy ư? Con cứ giữ cô ấy bên cạnh như vậy là tốt hay không? Rồi đến lúc cô ấy phát hiện ra, cô ấy có thể hiểu những gì con làm hay không?”
“Con…”
“Ta không có ý trách con, nhưng con nên nói thật với cô ấy một là vì phần tình cảm của con dành cho cô ấy, hai là vì chính bản thân cô ấy.”
“Một lúc nào đó, con sẽ nói nhưng không phải là lúc này.”