Sáng sớm hôm sau Châu Liên cũng thức dậy giống với thường ngày, cho nhóc con nhà cô ăn cơm rồi tới nhà trẻ. Có điều hôm nay khác hơn thường ngày chính là sự xuất hiện của Từ Lâm Thần.
Lúc Châu Liên mở cửa Từ Lâm Thần đã có mặt sẵn bên ngoài. Vừa thấy Châu Liên ra con người kia còn tiện miệng: “Nhanh lên, tôi chờ cô lâu lắm rồi đấy!”
Không chỉ cằn nhằn mà tay của Từ Lâm Thần cũng vỗ vào yên biểu thị cô nhanh chóng qua đó ngồi sau anh ta. Châu Liên có rất nhiều câu hỏi muốn rõ ràng với người đàn ông này một lần, chứ thực sự ngày nào anh ta cũng xuất hiện đột ngột thế này chắc có ngày cô bị bất ngờ tới chết.
Cô đi tới ngồi lên xe đạp của anh ta. Từ Lâm Thần vẫn còn rất nhớ đường, đi một đoạn tới chỗ cô giáo gửi trẻ thì anh ta dừng lại, chờ Châu Liên đi vào gửi con rồi lại tiếp tục đèo cô tới trạm xá làm việc.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường ngày có điều Từ Lâm Thần dường như rất hay để ý cô. Lúc thì nháy mắt, lúc thì nhoẻn miệng cười. Mà tất cả hành động này chỉ một mình Châu Liên thấy được.
Từ Lâm Thần vừa băng bó cho một bệnh nhân xong thì một y tá đi vào nói: “Bác sĩ Từ, bên ngoài có người muốn gặp anh.”
Từ Lâm Thần khẽ nhíu mày, anh ta tháo đôi gang tay cao su ra rồi rửa tay sạch sẽ mới ra ngoài. Từ Lâm Thần chưa từng nghĩ rằng anh trốn tới tận đây rồi vẫn có người phát hiện.
Trước mặt anh ta là một cô gái vô cùng trẻ tuổi, làn da trắng mịn cùng với gương mặt thanh tú trông rất trẻ, dường như chưa tới đôi mươi. Cô gái kia khi nhìn thấy Từ Lâm Thần ngay lập tức nở một nụ cười tỏa sáng, chạy lại gần.
“Anh Lâm Thần!”
Từ Lâm Thần đưa tay lên vỗ trán đánh ‘đốp’ một cái vẻ mặt bất lực.
“Sao em lại chạy tới đây?”
“Em là cái đuôi nhỏ của anh, bất kể anh đi đâu em cũng sẽ đi theo…” Cô gái kia vừa nói vừa háo hức nói.
Từ Lâm Thân gỡ đôi tay nhỏ bé đang kéo lấy ống tay anh rồi dắt Hà Hi Văn cách xa trạm xá một chút. Hai người đứng dưới một gốc cây dẻ lớn che hết cả ánh nắng nhè nhẹ của mùa xuân.
“Hà Hi Văn, em cũng đâu còn nhỏ tuổi nữa? Cứ suốt ngày bám theo anh em không thấy tốn thời gian à?” Từ Lâm Thần có hơi lớn tiếng nên Hà Hi Văn có chút giật mình.
Cô gái nhỏ khẽ đỏ mắt, mặt cúi gằm xuống không dám nhìn thẳng vào Từ Lâm Thần. Giọng cô lí nhí bên tai: “Ai mượn anh trốn em…”
Từ Lâm Thần cũng hết cách với cô nhóc này. Anh hơn cô tận tám tuổi, chơi thân với Hà Đông Hằng, anh trai của Hà Hi Văn. Hai người vốn dĩ đã được hứa hôn từ nhỏ, có điều Từ Lâm Thần luôn coi Hà Hi Văn là em gái ruột thịt, yêu thương thế nào được?
Mà nhà họ Từ thì cứ nhất quyết giữ cái hôn ước kia khiến anh vô cùng đau đầu. Lần trước anh đã cố tình yêu đương tìm hiểu với một cô gái khác. Thế nào ông Từ lại phát hiện bắt anh ngay lập tức tổ chức lễ đính hôn với Hà Hi Văn. Anh không chịu trốn đi bây giờ nhóc con lại tìm ra được anh, không sớm thì muộn nhà họ Từ cũng tìm ra được.
Từ gia cũng là một gia tộc lớn nổi tiếng với công việc kinh doanh mạng lưới lớn ở Bắc Thành, đúng như những gì Từ Lâm Thần giới thiệu, nhà anh thực sự rất giàu. Và cũng đúng là anh bất đắc dĩ mới phải leo lên tận đây để tình nguyện. Đâu ai ngờ cái đuôi nhỏ này lại sớm tìm ra anh như thế.
“Hà Hi Văn, anh luôn coi em là em gái. Đối với em ngoài tình cảm ruột thịt ra anh không còn bất cứ tình cảm nào khác, em hiểu anh nói gì không?” Từ Lâm Thần đang cố giải thích cho nhóc con này hiểu, để nó biết khó mà lui.
Nhưng bằng mấy lời kia làm sao có thể làm khó Hà Hi Văn được đây. Cô gái nhỏ tự đắc: “Vậy thì chờ em trưởng thành rồi, anh sẽ có cảm giác em là phụ nữ.”
Từ Lâm Thần thực sự hết cách với nhóc con bướng bỉnh này. Anh hít một hơi mạnh, tay bám vào vai cô rồi kiên nhẫn nói: “Như vậy thì không được. Anh có người phụ nữ của mình rồi, bọn anh cũng đã có con, em không thể độc ác chia rẽ một gia đình nhỏ chứ, đúng không?”
Sau khi nghe Từ Lâm Thần như thế sắc mặt Hà Hi Văn vô cùng kinh ngạc. Cô ngẩng gương mặt non nớt của mình lên, đôi mắt hơi ươn ướt, giọng run rẩy hỏi lại: “Anh… Từ khi nào?”
Từ Lâm thần đang nhẩm tính thời gian con của Châu Liên xem được bao nhiêu tháng để khai cho khớp thì bất ngờ lúc này bóng hình của Châu Liên phía xa xa. Anh mừng thầm, vội buông Hà Hi Văn ra hớt hải chạy tới chỗ Châu Liên kéo cô tới trước mặt cô nhóc giới thiệu.
“Đây là người yêu anh… À không, là vợ anh…” Từ Lâm Thần vừa nói vừa cười.
Còn Châu Liên thì quả thực bị dọa đến phát điên rồi. Cô là người yêu anh ta từ bao giờ? Lại còn vợ nữa, mới hôm qua thôi hai người mới có cuộc nói chuyện đầu tiên, bây giờ còn muốn nhận xằng nhận vơ.
Châu Liên ngay lập tức giải thích: “Không phải…”
Cô vừa mới nói được hai chữ thì Từ Lâm Thần đã đưa tay lên bịt miệng cô. Anh ta dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cô, Châu Liên nhớ lại chuyện anh ta giúp đỡ mình nên mới thôi không vạch trần.
Hà Hi Văn cảm thấy bầu không khí có gượng gạo, hỏi lại Châu Liên xem: “Chị nói không phải là sao ạ?”
Châu Liên nhìn sang Từ Lâm Thần, ánh mắt thầm đe dọa anh khiến anh ta sợ toát cả mồ hôi hột. Cũng may cô chỉ dọa thôi, cô vừa nói vừa ngượng ngùng: “À, tôi vẫn chưa phải là vợ anh ấy vì chúng tôi chưa đăng kí kết hôn, chỉ là… bạn gái thôi…”
Lần này Hà Hi Văn thực sự tin rồi, cô gái nhỏ khẽ rơi nước mắt khiến Châu Liên bối rối.
“A, cô đừng khóc…”
Hà Hi Văn không nói lời nào chạy vội đi. Châu Liên nhìn thấy cảnh đó cảm giác tội lỗi lại dâng lên, sau cùng cô đổ hết tội trạng cho Từ Lâm Thần.
“Sao anh lại lấy tôi ra làm bia chắn?” Châu Liên hỏi.
Từ Lâm Thần vẫn nhìn về hướng cô nhóc kia rời đi mà trả lời: “Chỉ có vậy mới khiến cô nhóc khờ khạo kia tập trung học hành, không đeo bám tôi nữa…”
Tới đoạn này thì Châu Liên hiểu hết tất cả mấy cái hành động bộc phát hôm qua rồi.
“Vậy nên anh không chỉ lấy tôi ra, còn mượn cả nhà tôi phòng trường hợp cô gái kia không tin sao?”
Từ Lâm Thần bây giờ mới quay mặt lại nhìn Châu Liên. Ngón tay anh gõ nhẹ lên đầu cô: “Cô thông minh rồi đấy, chứ đời nào một thiếu gia giàu có như tôi lại tốt bụng đến thế.”
“Thật đúng là… anh diễn cũng giỏi thật, còn đem xe đạp tới đón tôi cơ à?” Châu Liên vạch trần anh ta.
Từ Lâm Thần nhếch môi đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“À, cái đó là lòng tốt nhất thời của tôi mà thôi. Đợi qua mấy ngày nữa nếu như tôi thực sự bị phát hiện hành tung thì phải nhờ vào diễn xuất của cô Châu rồi…”
Châu Liên cảm thấy hơi có lỗi nhưng cũng đành vậy, ai bảo tên họ Từ này quá biết cách mua chuộc cô.
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dương muốn thông báo một tin vui với mọi người đây. Sắp có bão lớn rồi nheee