Trước khi Dịch Tư Nghiêm bị bắt thì đã có một cuộc chiến đẫm máu xảy ra trong nhà vệ sinh.
Sau khi anh phát hiện Châu Liên không có trong này thì thở vào nhẹ nhõm, ngón tay ra hiệu cho Trần Ngụy phía sau mình. Trần Ngụy hiểu ý vội chạy tới bấm chuông báo động, còn nhờ người gọi cảnh sát tới đây. Nhưng chuông báo động vừa kêu thì tiếng của tên cầm súng kia bỗng thét lên, trong lúc hắn hoảng loảng đã cầm súng bắt lung tung.
“Who is that? Out here for me? If you don’t come out, I’ll kill them one by one…”
(Dịch nghĩa: Là đứa nào? Ra đây cho tao? Nếu mày không ra, tao sẽ gϊếŧ từng người một…)
Nòng súng hướng về phía một bà bầu, cô ta bây giờ sợ tới nỗi khóc đỏ cả mắt. Nhìn nòng súng đen ngòm kia càng run rẩy hơn. Cũng may Dịch Tư Nghiêm vội đứng dậy giữ lấy tay hắn rồi bẻ ngược lên. Khẩu súng ngay tức khắc rơi xuống sàn. Trần Ngụy vội vàng chạy vào tiếp ứng. Anh ta vừa mới cầm khẩu súng lên thì…
Pằng!
Một phát súng trúng ngay giữa ngực, Trần Ngụy ngã xuống. Lúc ngã xuống cậu ta vẫn còn cố đẩy khẩu súng kia về phía Dịch Tư Nghiêm. Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy Trần Ngụy ngã xuống ngay lập tức bị mất tập trung. Tên ngoại quốc kia lợi dụng thời cơ phản công lại, hắn định lấy khẩu súng dưới đất nhưng cũng may Dịch Tư Nghiêm dùng chân thúc vào bụng hắn hai đòn rồi nhặt khẩu súng lên.
Anh còn chưa bắn thì tên ngoại quốc vừa rồi bắn Trần Ngụy và đồng bọn của chúng kéo tóc một người phụ nữ mang bầu rồi dí súng vào thét lên: “Put down the gunman!”
(Dịch nghĩa: Bỏ súng xuống!)
Dịch Tư Nghiêm nhìn bà bầu kia, cô ta lắc đầu, gương mặt giàn giụa nước mắt.
Dịch Tư Nghiêm chậm rãi bỏ khẩu súng xuống rồi nói với tên kia: “Don’t hurt innocent people, I’ll be her hostage.”
(Dịch nghĩa: Đừng làm hại người vô tội, tao sẽ làm con tin thay cô ấy.”
Tên kia cười một trận lớn, hắn đưa mắt nhìn đàn em của mình nằm co quắp dưới đất rồi nụ cười kia vụt tắt.
Pằng!
Phát súng kia bắn thẳng vào vùng bụng của anh.
Người ngoại quốc đó thổi tắt một chút khói còn sót lại trên đầu khẩu súng, hắn đẩy người phụ nữ kia vào bên trong rồi thẳng tay đi tới kéo cổ Dịch Tư Nghiêm lên.
“Don’t think I don’t know who you are, you and the guy I killed last night appeared on the RaiMa battlefield, right? Are you its commander?”
(Dịch nghĩa: Đừng tưởng tao không biết mày là ai, mày cùng với thằng đêm qua tao gϊếŧ đã từng xuất hiện trên chiến trường RaiMa đúng không? Mày là chỉ huy của nó?)
“I don’t know what you’re saying…”
(Dịch nghĩa: Tao không biết mày đang nói gì…)
Sau đó Dịch Tư Nghiêm im lặng. Sự im lặng này của anh làm cho tên ngoại quốc kia phát điên. Hắn cùng đàn em liên tục đánh rất nhiều vào người của anh rồi kéo anh ra ngoài.
Tới đây là khung cảnh vừa rồi mà Châu Liên đã nhìn thấy.
Bọn chúng cướp được xe rồi đẩy Dịch Tư Nghiêm vào bên trong. Châu Liên từ trong bốt điện thoại vội leo lên chiếc xe vừa rồi mà cô cùng Dịch Tư Nghiêm và Trần Ngụy lái tới. Châu Liên chưa từng lái xe, chỉ có thể đánh bạo mà làm bừa. Cô cứ thế vặn chìa khóa rồi đặt chân lên hết côn, tay đẩy cần gạt số.
Chiếc xe theo đó mà từ từ chuyển động. Dịch Tư Nghiêm từng nói với cô thông thường những loại xe cao cấp đều có chế độ tự lái. Nên bây giờ Châu Liên cố gắng tìm nút điều chỉnh. Cô mới mò mẫm một chút thì đã lần ra. Ngón tay cô ngay lập tức nhấn nút.
“Xe đã vào chế độ tự lái.”
Châu Liên vui mừng tiếp tục theo dõi phía trước.
Cô dự đoán đám người bắt Dịch Tư Nghiêm kia không hề đơn giản bởi vì Dịch Tư Nghiêm theo cô biết thì vô cùng lới hại, anh không thể dễ dàng bị bắt như thế được.
Châu Liên sợ đám người kia sẽ đem theo Dịch Tư Nghiêm mà trốn thoát được nên cô đánh bạo đạp chân ga. Tốc độ xe lúc này nhanh hơn bình thường, nhưng chưa dừng lại ở đó cô lại tiếp tục đạp mạnh.
Chiếc xe lao về phía trước như một con mãnh thú.
Rầm!
Đầu xe đâm vào đuôi xe của đám người kia. Bọn chúng ngay tức khắc thò đầu ra khỏi xe, đôi mắt lạnh lùng liếc qua người cô. Châu Liên không bận tâm, cô tiếp tục tăng tốc lao thẳng về đuôi xe kia rồi lại đạp phanh dừng. Đây là xe của quân đội, thiết kế khác với bình thường. Cô đâm chiếc xe bảy chỗ kia mới hai lần mà đuôi xe đã méo lại.
Châu Liên vừa xem thành tích của mình vừa tán thưởng.
Đám người kia tức giận dừng xe lại, bọn chúng đem súng xuống đi thẳng về phía Châu Liên.
Châu Liên vụt tắt nụ cười, cô vội vàng luống cuống tìm nút khóa cửa. Cô ấn mấy cái nút liền, cái thì rắc đinh, cái thì tung bom khói khiến đám người kia tức phát điên. Bọn chúng đi tới kéo tay nắm cửa, vừa hay bị một nguồn điện xoẹt qua.
Cuối cùng sau khi nhấn rất nhiều loại nút linh tinh Châu Liên mới tìm được cái nút khóa toàn bộ cửa kính. Nhưng có vẻ hành động vừa rồi của cô thực sự chọc giận tụi kia. Bọn chúng nhìn cô với anh mắt hung tợn. Tay đưa khẩu súng lên, đầu súng đặt lên kính đối diện với ngực cô.
Pằng!
Xe của quân đội bên ngoài là lớp thép dày dặn chưa kể tới kính cũng là lớp kính chống đạn dày dặn. Vì thế lên khẩu súng kia vẫn không nhằm nhò gì cả.
“Damn it! You whore, get down here for me!”
(Dịch nghĩa: Mẹ kiếp! Con đ**m kia, cút xuống đây cho tao!)
Châu Liên chẳng hiểu bọn chúng nói gì, cô chỉ biết là chúng đang tức giận mà thôi. Bình thường lẽ ra cô lên sợ nhưng giờ phút này chẳng biết vì lý do gì mà các dây thần kinh của cô dường như đang cảm thấy rất hưng phấn. Cô đưa ngón giữa của mình lên trước mặt mấy người kia. Nói vào trong một câu chửi thề.
“Fuck!”
Lời này ngay lập tức được phát ra loa phía ngoài. Gương mặt bọn chúng ngay tức khắc phát điên. Tên cầm đầu giật lấy khẩu súng bắn liên tục vào kính chắn.
Pằng! Pằng! Pằng!
Sau ba phát bắn liên hồi cùng một chỗ kia, mặt kính hơn bị nứt một chút. Gương mặt Châu Liên ngay tức khắc lộ ra vẻ sợ sệt. Vừa rồi là cô tưởng rằng chiếc xe này ‘nội bất xuất, ngoại bất nhập’ nên mới có hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế. Bây giờ sau ba phát bắn liên tục kia cửa kính chống đạn có vẻ bị hư hại, chỉ sợ rằng mấy phát bắn nữa thì đạn sẽ lọt được vào bên trong.
Cô thì hoảng sợ còn đám người kia thì cười phá lên. Bọn chúng mỗi người rút một khẩu súng ra rồi chĩa vào Châu Liên ở bên trong.
“Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!”
Không biết bao nhiêu phát súng liên tục lã vào cửa kính. Mặt kính cũng nứt to hơn.
Nhưng cũng đúng lúc này tiếng còi của xe cảnh sát vang lên. Đám người kia nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Bọn chúng trở về xe rồi chuẩn bị tẩu thoát.
Châu Liên dùng hết sức lực đạp chân ga thêm một lần nữa. Chiếc xe lao nhanh tiếp tục đâm vào sau chiếc xe kia. Cú va chạm này vô cùng mạnh. Đầu Châu Liên bị đập vào thành cửa bên cạnh, từ trên trán cô máu bắt đầu chảy xuống. Trước khi mất đi ý thức cô vẫn luôn cố gắng nắm thật chặt vô lăng, miệng lẩm bẩm gọi tên Dịch Tư Nghiêm.