Từ Giai từ sau đêm đó liền trở nên điên dại luôn sợ hãi đàn ông. Ngay đến cả Châu Hiên cũng bị đẩy ra ngoài. Châu Hiên đau đớn nhìn người phụ nữ mình yêu nhất biến thành một người điên dại nhưng anh ta lại chẳng thể làm gì. Dịch gia quá lớn, một tên lái xe nhỏ bé như hắn chẳng thể làm gì cả. Cuối cùng thì hai người bọn họ lên kế hoạch bỏ trốn.
Đêm tối hôm ấy Châu Hiên đã nhân lúc Dịch Hoài Tự không có ở nhà mà đưa Từ Giai rời đi. Nhưng xe mới đi được nửa đường thì phía sau một chiếc xe hơi khác lao tới đâm mạnh vào phía đuôi xe. Tinh thần của Từ Giai vốn dĩ không được ổn định nên sự va chạm kia khiến cô run rẩy, bàn tay nắm lấy tay Châu Hiên toát mồ hôi lạnh.
Châu Hiên cũng biết chuyện bỏ trốn nếu không giải quyết ổn thỏa thì mãi mãi Dịch Hoài Tự sẽ không bỏ qua cho hai người. Nên lúc ấy Châu Hiên vội dừng xe lại. Quả nhiên xe vừa mới dừng thì Dịch Hoài Tự đã chạy tới tay đập mạnh vào cửa kính hét lớn: “Cút ra đây cho tao! Ai cho mày mang cô ấy đi?”
Tiếng hét đầy tức giận của hắn làm cho Từ Giai sợ hãi. Cô run rẩy nhắm mắt lại, tay cũng đưa lên bịt tai miệng lẩm bẩm: “Tôi sẽ không chết… tôi không sao đâu… tôi không sao…”
Châu Hiên nhìn Từ Giai như vậy anh cũng đau lòng theo. Hốc mắt anh hoe đỏ như sắp khóc tới nơi rồi. Cũng may ngay khi anh định mở cửa xe thì Dịch Hoài Thành xuất hiện, bên cạnh còn có Lưu Nhiên đi cùng.
“Tiểu Tự, tha cho bọn họ đi…” Dịch Hoài Thành kéo tay Dịch Hoài Tự nói.
“Tha sao? Là chính tên chó kia đã cướp người phụ nữ của em… hắn dám mang cô ấy đi…”
“Tôi không hề cướp người của anh, là cô ấy muốn rời đi cùng tôi…” Châu Hiên từ xong xe bước ra, ánh mắt đầy kiên định.
Bốp!
Dịch Hoài Tự lao tới đấm thẳng một cú vào mặt Châu Hiên. Cú đấm kia dường như dùng gần hết sức lực khiến cho miệng của Châu Hiên chảy máu đỏ tươi. Cũng may Dịch Hoài Thành cản Dịch Hoài Tự lại nếu không đêm hôm nay nhất định sẽ có án mạng xảy ra.
“Tiểu Tự, em hãy tha cho cô gái kia đi. Cô ta dù sao cũng điên điên dại dại rồi. Nếu còn ép nữa sợ rằng cô ta sẽ chết mất…”
“Nhưng… em yêu cô ấy… em không thể mất cô ấy… không thể được…” Dịch Hoài Tự nhìn về phía Từ Giai nói.
“Vậy bây giờ em muốn nhìn cô ấy chết hay muốn cô ấy sống tốt đây?”
Câu nói này quả thực làm Dịch Hoài Tự lưu tâm. Hắn trong chốc lát nở một nụ cười thương tâm nhìn Từ Giai. Từ Giai cũng bất chợt nhìn về phía hắn. Vốn dĩ Dịch Hoài Tự còn cho rằng có thể tìm được một gì đó từ sâu trong ánh mắt cô nhưng khi nhìn thấy sự sợ hãi đến run rẩy kia hắn lại cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng thì Dịch Hoài Tự cũng chịu buông tay.
“Được rồi, em sẽ để cô ấy đi…”
Câu này vừa dứt Dịch Hoài Thành đã đánh mắt về phía Lưu Nhiên bên cạnh. Bà ta hiểu ý ngay tức khắc lấy từ trong xe hơi của bọn họ ra một chiếc túi màu đen rồi đưa về phía Châu Hiên.
“Coi như là chút bồi thường Dịch gia chúng tôi dành cho hai người. Từ nay về sau hai người sẽ không có bất cứ liên quan gì tới Dịch gia. Tới một nơi nào đó sống thật tốt, chúc hai người hạnh phúc.”
“Tôi không cần…” Châu Hiên từ chối nhận tiền.
Nếu anh nhận những đồng tiền này có phải đồng nghĩa với việc anh bị coi thường? Dịch gia cho rằng chỉ cần những đồng tiền này là có thể giúp Dịch Hoài Tự che giấu được mọi tội lỗi? Nực cười…
Dịch Hoài Tự vốn dĩ đã không vừa mắt Châu Hiên, ngay khi nghe anh nói xong câu đấy ngay lập tức tiến tới định đánh cho Châu Hiên mấy phát nữa. Cũng may là Dịch Hoài Thành còn nhân tính ngăn cản hắn ta lại.
Dịch Hoài Tự giằng lấy chiếc túi đựng tiền kia đi thẳng tới chiếc xe mà Từ Giai đang ngồi. Hắn vừa mở của xe là Từ Giai đã vội nép người sát lại một bên kia cửa, tay bịt tai lại, mắt nhắm tịt run rẩy sợ hãi.
Hắn nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất trở nên như vậy trong lòng chợt chua xót. Có những chuyện một khi đã làm sai sẽ mãi mãi không thể sửa lại được. Vì thế hắn không dám đυ.ng vào cô thêm nữa mà nhét bịch tiền kia vào phía sau xe. Xong xuôi hắn mới nhìn Châu Hiên nói: “Tiền là tao cho cô ấy chứ không phải cho mày… Nếu sau này tao phát hiện ra mày đối xử với cô ấy không tốt tới lúc đó Dịch Hoài Tự tao sẽ xé xác mày ra ném xuống biển cho cá mập cắn xé. Nhớ lấy những lời của tao nói…”
Cảnh cáo xong Dịch Hoài Tự cũng không còn tâm trạng mà ở lại, hắn cứ thế lái xe rời đi. Chiếc xe cứ thế vụt mất trong đêm tối. Dịch Hoài Tự đi rồi, Dịch Hoài Thành rút từ trong túi quần ra hai chiếc vé máy bay đưa cho Châu Hiên.
“Đưa người phụ nữ của cậu rời khỏi đây càng xa càng tốt. Xin lỗi cậu vì những chuyện đã xảy ra. Mong cậu hãy tha thứ cho chúng tôi.” Dịch Hoài Thành thành khẩn nhìn Châu Hiên.
Châu Hiên cũng không phải là người không biết phải trái. Người trong Dịch gia ai tốt ai xấu anh đều rõ hết. Chỉ có điều hiện tại anh cũng không biết phải nói thế nào. Sau cùng Châu Hiên nhận lấy vé máy bay từ trong tay Dịch Hoài Thành rồi lái xe rời đi. Chuyến xe này coi như chở hai người họ tới một thế giới mới. Ở đó hai người sẽ bắt đầu lại tất cả.
***
Một năm sau, tại Australia.
“Hiên Hiên, mau giúp em bê chậu cây này sang phía bên kia.”
“Được, anh tới đây!”
Châu Hiên vừa tưới cây trong vườn xong thì ngay lập tức chạy lại chỗ của Từ Giai giúp cô di chuyển chậu cây. Anh vừa bê xong thì Từ Giai đã đi tới lau mồ hôi còn xót lại trên má. Có điều cô mới chỉ đang lau thì điện thoại của Châu Hiên vang lên. Anh ta nhanh chóng nhấc máy nghe điện thoại.
“Tôi sẽ sớm giao đồ tới cho anh, chờ tôi khoảng 30 phút nữa… vâng vâng, tôi biết rồi…”
Sau đó Châu Hiên cúp máy.
“Khách hàng gọi anh sao?” Từ Giai hỏi.
Châu Hiên khẽ gật đầu: “Ừ, anh đi chuyển đồ cho người ta một lát rồi sẽ về. Em cứ ở trong nhà chờ anh về. Tối anh sẽ nấu cà ri cho em ăn…”
Từ Giai mỉm cười ngọt ngào: “Được rồi, anh mau đi đi…”
Lúc Châu Hiên bước ra cửa còn quay lại ôm cô một cái, anh cũng không quên xoa bụng Từ Giai chào đứa nhỏ trong bụng cô.
Từ sau cái ngày bọn họ rời khỏi Dịch gia thì cuộc sống của hai người trở nên tốt đẹp hơn. Bệnh tình của Từ Giai cũng dần khỏi, tuy không khỏi hẳn được nhưng bây giờ cô có thể tươi cười, ngày ngày vui vẻ bên Châu Hiên.
Cứ tưởng cuộc đời bọn họ sẽ khép lại trong hạnh phúc nhưng không ngờ ông trời lại vô cùng tàn nhẫn…
Tinh! Tinh! Tinh!
Tiếng chuông cửa liên tục reo lên, Từ Giai ở trong nhà thở dài, Châu Hiên hôm nay lại quên không đem theo chìa khóa rồi. Cô đi tới nóc tủ lấy chùm chìa khóa rồi đem ra mở cửa.
Lúc cửa mở Từ Giai thấy một bên chân mình đi lộn dép, vừa hay cũng đứng bên cạnh giá đựng giày nên cô cúi xuống lấy chiếc dép khác để thay, lúc thay giày Từ Giai cũng không quên trách móc: “Em nhắc anh bao nhiêu lần rồi, đi ra ngoài phải mang chìa khóa theo.”
Dép được thay cẩn thận rồi Từ Giai mới ngẩng mặt lên: “Sao lại không…”