Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 19: Tỉnh lại

“Nghiêm nhi, được rồi! Chuyện này tạm thời ông sẽ cho người điều tra lại. Trước khi có kết quả chính xác thì tạm thời chúng ta cứ chăm thật tốt cho người phụ nữ kia. Sau này có kết quả rồi tính sau.” Ông cụ Dịch bình tĩnh khuyên ngăn.

Dù sao Dịch Tư Nghiêm cũng đoán trước được chuyện này nên cũng không phản ứng dữ dội lắm. Anh cười khẽ sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng về phía cô út của mình mà nhấn mạnh.

“Cô út suy cho cùng cũng là phận nữ đã gả đi. Cho dù Vận Chung Chi cũng là con cháu nhà họ Dịch nhưng về phần thừa kế tài sản thì hình như không có phần của anh ta. Cô cứ chăm lo cho nhà họ Vận đi còn Dịch gia không khiến cô phải bận tâm nhiều như thế…”

Dịch Tuyết Ái bị những lời nói kia làm cho càng tức giận. Bà ta hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi. Nhưng bước chân còn chưa đi được bao xa đã bị Dịch Tư Nghiêm lớn tiếng cảnh cáo: “Cô út có thể tham lam tài sản, tôi không quan tâm nhưng một khi đã đυ.ng tới người của Dịch Tư Nghiêm là tôi đây thì cho dù chỉ là một sợi tóc tôi cũng sẽ không bỏ qua, mong cô út có thể nhớ những lời tôi nói ngày hôm nay.”

Dứt lời bước chân của Dịch Tuyết Ái càng nhanh hơn, cuối cùng thì bóng dáng cũng không còn trong tầm mắt của Dịch Tư Nghiêm nữa. Tiếng cánh cổng mở ra như thông báo người phụ nữ kia đã rời khỏi biệt thự.

Ông cụ Dịch nhìn ánh mắt của Dịch Tư Nghiêm thầm nghĩ vài điều. Bọn họ suy cho cùng cũng chỉ nói thêm vài lời rồi cũng kết thúc. Ông cụ Dịch đi nghỉ ngơi còn Dịch Tư Nghiêm ngủ lại tại phòng của khách một chút. Sáng sớm hôm sau anh đã tỉnh dậy sớm để tới quân khu làm việc.

***

Châu Liên ngồi trên bàn ăn nhìn vô số món ăn được bày ra trước mắt nhưng lại không có tâm trạng lắm. Đáng lẽ cô mang thai phải thèm ăn mới đúng, vậy mà lại chẳng phải. So với trước kia cô còn biếng ăn hơn nhiều. Dì Hà ở bên cạnh đành thở dài khuyên nhủ Châu Liên vài câu.

Châu Liên cũng không mong muốn đứa nhỏ trong bụng không được hấp thụ đủ dinh dưỡng nên đã gắng ăn thật nhiều nhất có thể. Dù sao đi nữa cô cũng muốn con của mình được khỏe mạnh.

“Quản gia… quản gia…”

Từ trên tầng hai có tiếng hoảng hốt của người hầu vọng lại.

Quản gia ở phía dưới nhanh chóng ngước lên nhìn gương mặt của nữ hầu kia trắng bệch mà leo thẳng lên lầu. Giọng ông ta cố gắng nhỏ nhất rồi nhưng Châu Liên vẫn lờ mờ nghe được.

“Có chuyện gì?”

“Cậu hai… cậu hai hình như sắp tỉnh lại rồi…” Giọng nữ hầu kia nghe có vẻ như vui mừng tới nỗi nói ấp a ấp úng.

Tiếng bước chân của quản gia thêm vội vàng và hấp tấp. Sau đó thì một đám người đi tới đi lui. Bác sĩ Bạc cũng xuất hiện. Lần này không phải là khám cho Châu Liên nữa mà đi thẳng lên lầu hai.

Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới. Rốt cuộc sau rất nhiều năm ngủ say người đàn ông kia đột nhiên tỉnh lại. Vừa rồi khi người hầu đang lau tay giúp người đàn ông đó thì thấy tay ông ta chợt cử động. Mới đầu họ cũng không phát giác, cho tới khi cả bàn tay kia chợt nắm hờ lấy tay của người hầu khiến cô ta giật mình một hồi lâu. Sau đó mới là một loạt hành động tiếp theo đó.

Từ lúc hay tin người đàn ông kia tỉnh lại có rất nhiều người đã tới biệt thự. Và không thể nào thiếu được sự xuất hiện của Dịch phu nhân. Châu Liên tuy ở dưới không rõ ràng lắm nhưng khi nhìn thấy gương mặt sốt sắng và lo lắng của bà ta cũng cảm thấy thân phận người đàn ông kia không đơn giản lắm. Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi ăn xong cơm thì nhờ Dì Hà đưa về phòng nghỉ ngơi.

Chiều tối lại thêm một đoàn xe nữa di chuyển vào biệt thự. Châu Liên nằm trong phòng còn nghe được sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Lúc này Dịch Tư Nghiêm cũng trở về rồi. Đầu tiên anh vẫn vào phòng thay đồ tiện thể xem tình hình của Châu Liên trước.

Châu Liên giúp anh cởi bỏ quân phục bên ngoài rồi tiện thể dò hỏi thân phận người kia.

“Bên ngoài có chuyện gì sao?”

Dịch Tư Nghiêm lúc đầu không trả lời, sau khi Châu Liên nhắc lại lần hai anh mới lên tiếng: “Cũng không có gì, chú của tôi vừa tỉnh lại thôi…”

Thấy anh nhắc tới mối quan hệ của anh và người đàn ông kia Châu Liên mới ngờ ngợ ra. Thảo nào cô lại thấy người đàn ông đó giống với Dịch Tư Nghiêm. Người ta là chú cơ mà, giống nhau là phải rồi.

Thỏa mãn được sự tò mò của bản thân cô mới không chăm chú suy nghĩ nhăng cuội gì nữa.

“Hôm nay ở nhà tốt chứ? Sức khỏe thế nào?”

Châu Liên có hơi bất ngờ khi Dịch Tư Nghiêm hỏi cô mấy lời này. Suy cho cùng thì anh cũng không cần phải quan tâm cô đến thế.

“Ở nhà thì bình thường, sức khỏe cũng thế!” Châu Liên đơn giản trả lời.

Dịch Tư Nghiêm khẽ gật nhẹ đầu một cái rồi đứng yên nhìn Châu Liên chăm chú nhìn cô cởi từng chiếc cúc áo trên người mình. Không hiểu vì sao càng ngày anh nhìn cô càng thuận mắt. Có lẽ là do cô đã mang dòng máu của mình chăng?

Rất nhiều lần anh tự mình đặt câu hỏi như thế nhưng lại chẳng thể trả lời được bởi vì đáp án của câu hỏi kia thực sự rất khó trả lời.

Châu Liên cuối cùng cũng cởi xong chiếc áo trên người anh. Mặc dù đã rất nhiều lần nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh nhưng lần này cô vẫn còn thấy xấu hổ nên đã vội quay mặt đi, tay cầm chiếc áo phông đưa cho Dịch Tư Nghiêm và nói: “Đây, anh tự mặc đi!”

Dịch Tư Nghiêm nhận lấy áo rồi mặc vào người. Thay đồ xong anh cũng dặn dò Châu Liên vài tiếng: “Cô cứ ở yên trong này, đừng quá bận tâm vào những chuyện khác, cứ sống tốt là được. Tôi cũng đã phân phó thêm một chuyên gia dinh dưỡng tới đây vào ngày mai. Từ giờ bữa ăn của cô sẽ được điều chỉnh lại…”

“Tôi biết rồi, anh còn chuyện gì nữa không?” Châu Liên ngồi trên giường nghiêng đầu hỏi anh.

Dịch Tư Nghiêm đứng cạnh cửa ra vào, tay đưa lên khẽ đẩy cửa chợt dừng lại.

“Cũng không có gì, cô sau này muốn ra ngoài cứ nói với quản gia một tiếng để bọn họ chuẩn bị xe… Tôi sẽ cho cô tự do tạm thời, chỉ cần cô không bỏ trốn là được…”

Châu Liên nghe anh nói xong thì hốc mắt chợt ửng lên. Cô hơi cảm thấy xúc động một chút. Đối với một con chim ngày ngày bị nhốt trong l*иg chờ đợi sự tự do, chờ đợi để sải đôi cánh bay lượn trên bầu trời cao mà nói hằng ngày cho dù chỉ được thả ra một chút đã là quá vui mừng rồi. Mà con chim đó chẳng khác gì tình cảnh của Châu Liên bây giờ.

Châu Liên chợt tiến tới chỗ của Dịch Tư Nghiêm ôm anh từ phía sau. Đôi tay nhỏ bé của cô chạm vào vòng eo rắn chắc của anh. Giọng cô thì thầm: “Cảm ơn anh, Dịch Tư Nghiêm!”

Đôi môi của Dịch Tư Nghiêm khẽ nhếch lên một chút. Vì cô ôm anh từ phía sau nên chẳng thể nào đoán được biểu cảm của anh bây giờ nên chỉ có thể chậm rãi chờ đợi phản ứng từ anh. Nhưng rồi một phút, rồi lại hai phút đến năm phút sau cũng không thấy Dịch Tư Nghiêm nói gì. Anh cứ đứng yên một chỗ để Châu Liên ôm.

Sau cùng Châu Liên tự mình bỏ tay ra khỏi eo anh, xấu hổ mà nói rằng: “Là tôi xúc động quá!”

“Ừ, nghỉ trước đi. Tôi hôm nay tiếp khách sẽ ngủ muộn…”

Bỏ lại câu đó Dịch Tư Nghiêm lặng lẽ rời đi. Châu Liên một mình nằm trên chiếc giường lớn, vừa nghĩ tới hành động bộc phát của mình vừa xấu hổ. Cô chui vào chăn chợt che mặt mặt mình lại.

“Đúng là xấu hổ quá đi mất!” Giọng cô khẽ vang lên.

Ở bên ngoài Dịch Tư Nghiêm nở một nụ cười rồi mới chậm rãi bước đi.