Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 10: Cô có hận tôi không?

Chiếc xe kia cuối cùng cũng dừng lại. Khi Châu Liên cùng với người hầu bước xuống xe cô đã rất ngạc nhiên vì căn biệt thự này còn to hơn cả biệt thự cũ cô vừa mới chuyển đi. Bên ngoài từ sớm đã có rất nhiều người hầu đứng đợi. Trong đó còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo khác biệt. Không khó để nhận ra người đó là quản gia tại căn biệt thự này.

Vừa thấy cô bọn họ đã cúi đầu chào như phu nhân vậy. Quản gia đi theo cô tiến lên phía trước nói với quản gia ở căn biệt thự mới này mấy lời. Sau cùng bọn họ đưa cô di chuyển tới một căn phòng ở tầng một. Nghe đâu là do Dịch phu nhân đã sắp xếp trước. Nếu sau này cô có thai thì ở tầng một cũng tiện đi lại hơn.

Những nội quy giờ giấc bọn họ đều dặn dò Châu Liên một cách cẩn thận. Cô cũng không có chút mâu thuẫn nào cả. Cứ tưởng xong xuôi rồi nhưng quản gia mới còn nói thêm: “Châu tiểu thư, căn biệt thự này cô có thể ra vào tùy ý nhưng căn phòng thứ nhất trên tầng hai tôi khuyên cô tốt nhất không lên tiến vào.”

Châu Liên có chút tò mò nhưng cô không hỏi gì cả mà chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Liễu quản gia nghe xong thì đáp lại: “Vậy tôi đi phân phó thêm người hầu cho Châu tiểu thư.”

Châu Liên nhíu mày một cái. Không phải là cô đem theo dì Hà rồi sao? Còn thêm nữa? Cô có phải phi tần của Hoàng đế đâu.

“Không cần đâu, tôi không quen người khác hầu hạ, có chuyện gì thì dì Hà giúp tôi là được rồi.”

Liễu quản gia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Vậy thì nghe theo ý của Châu tiểu thư vậy.”

Liễu quản gia đi rồi, mấy người hầu cũng dắt cô tới phòng đã chuẩn bị sẵn. Phòng của dì Hà cách chỗ cô khá xa, nghe đâu là phía dưới phòng bếp để tiện cho công việc. Dì Hà sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì cũng rời đi để lại Châu Liên trong một căn phòng yên tĩnh.

Căn phòng này so với phòng cũ của cô ở biệt thự kia lớn hơn rất nhiều. Nguyên tủ đồ đã phải bằng một căn phòng nhỏ dưới quê chưa kể tới trong căn phòng này cũng có cả phòng tắm riêng. Châu Liên đi lướt qua xem xét một lần. Từ bồn tắm cho tới bồn rửa mặt đều toát lên vẻ sang trọng mà tráng lệ.

Sau cùng cô cũng nằm trên giường mệt mỏi mà suy nghĩ về tương lai sau này. Cô ở trong biệt thự này nhìn thì có vẻ giống công chúa đấy nhưng thực chất lại chỉ là một người phụ nữ đẻ thuê không danh không phận. So với căn phòng lớn thì cô thích một căn phòng nhỏ hơn. Rộng như vậy càng khiến cho cô cảm thấy cô đơn.

Châu Liên ngủ thϊếp đi trên giường lúc nào cũng không hay. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã tối, dì Hà lúc này cũng vừa hay đứng trước cửa phòng gõ nhẹ.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Tiểu thư, tới giờ ăn tối rồi.”

Châu Liên nghe dì Hà gọi vội bật dậy. Bụng cô đúng là rất đói nên cô nhanh miệng đáp lại: “Cháu ra ngay đây!”

Dì Hà nghe xong liền rời đi.

Thực ra bữa trưa cô ngủ say quá, dì Hà đứng bên ngoài gọi mấy tiếng nhưng cô không nghe thấy nên đành thôi để cô ngủ tiếp.

Lúc Châu Liên ra ngoài sảnh đã thấy Dịch Tư Nghiêm ngồi trên bàn, anh đang rất chăm chú đọc một cuốn sách. Châu Liên bước nhẹ tới chỗ anh, vốn dĩ muốn hù anh giật mình nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì cánh tay cô đã bị anh nắm lấy. Anh chỉ cần kéo mạnh là cả người cô lộn nhào từ phía sau ngồi gọn trong lòng anh.

Quả thực là vóc dáng của Dịch Tư Nghiêm vô cùng lớn, tới cơ bắp cũng vô cùng săn chắc. Lúc ánh mắt hai người đối diện nhau Dịch Tư Nghiêm liền đưa tay cốc nhẹ vào đầu Châu Liên một cái.

Châu Liên bị cốc đầu đau đớn cằn nhằn: “Sao anh cốc tôi đau thế? Sưng hết cả lên rồi đây này.”

Đáp lại lời cô chỉ là một nụ cười nhẹ của anh. Nụ cười này vừa hay lại làm dịu đi sự tức giận của cô. Không thể phủ nhận Dịch Tư Nghiêm quá đẹp trai rồi.

Cô vừa mới thả lỏng ra một tí thì anh lại bế phốc cô lên, ban đầu là kiểu công chúa nhưng không hiểu vì sao lại đổi thành vác. Châu Liên vùng vẫy, tay còn liên tục đập vào lưng anh: “Này, anh vác tôi lên làm gì? Thả tôi xuống mau.”

Cô luôn miệng hỏi còn anh lại cứ im lặng vác cô đến nhà ăn. Tới nhà ăn từ người hầu đến quản gia đều cúi đầu. Thức ăn đều đã được dọn lên, vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Dịch Tư Nghiêm thả Châu Liên xuống kèm theo chất giọng nghiêm lạnh ra lệnh: “Ăn cơm đi.”

Châu Liên đang đói thấy thức ăn liền trở nên vui mừng, sự tức giận vừa rồi cứ thế bị bỏ qua. Cô ngồi trên bàn ăn rất ngon miệng, còn Dịch Tư Nghiêm ngồi đối diện ăn rất ít, thi thoảng liếc qua quan sát cô rồi lại ăn tiếp.

Xong bữa tối Châu Liên có ra vườn hoa dạo chơi một chút. Vườn hoa trồng rất nhiều hoa cúc trắng. Mấy bông hoa này làm cô bất chợt nhớ mẹ. Mẹ cô rất thích hoa cúc trắng, tuy nó tang thương nhưng lại thuần khiết đến lạ thường. So với hoa hồng cao quý và kiêu sa thì càng đẹp hơn gấp bội lần.

Châu Liên ngồi trên xích đu một mình, thi thoảng những cơn gió lạnh chợt ùa ra khiến cơ thể gầy gò yếu đuối kia chợt run nhẹ lên một cái. Đôi mắt cay cay nhưng lại chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Trong lúc cô đang cảm thấy tủi thân nhất một bàn tay lạnh chợt đặt lên vai cô. Châu Liên khẽ giật mình rồi quay đầu sang. Còn ai vào đây ngoài Dịch Tư Nghiêm nữa. Anh nhìn gương mặt sắp khóc của cô lặng lẽ đi tới ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên anh nói với cô bằng một cái giọng nhẹ nhàng, không lạnh lùng và nghiêm túc.

“Cô buồn sao?”

Câu này của anh làm cho nước mắt vốn dĩ nuốt vào trong của cô lại chợt trào ra. Từ trên gương mặt của mình ướt đẫm thành hai hàng. Dịch Tư Nghiêm đưa ngón tay lạnh của mình lên lau cho cô.

“Đừng khóc, cô khóc xấu lắm biết chưa?”

Dịch Tư Nghiêm càng dỗ Châu Liên càng khóc lớn, sau cùng cô tựa đầu lên vai anh để khóc.

Dưới ánh đèn mờ ảo hai bóng hình ngồi bên cạnh nhau như một bức tranh tuyệt diệu ấm áp như mặt trời rọi chiếu. Cơn gió thổi nhẹ dần nhẹ dần, từng cánh hoa cúc trắng tung bay trong gió như những hạt tuyết nhỏ trắng xóa khẽ rơi xuống đất.

Chẳng biết ở một nơi cách xa lại có một đôi mắt dõi theo hai người.

Châu Liên khóc một lúc rồi lại thôi. Đến lúc cô đủ bình tĩnh lại thì chẳng biết nên nói chuyện gì với anh, bắt đầu từ đâu. Rõ ràng trời rất tối, ở chỗ xích đu này Dịch Tư Nghiêm chỉ có thể nhìn gương mặt Châu Liên một cách mờ nhạt nhưng chẳng hiểu sao anh lại có thể đoán được cô đang nghĩ gì.

“Vì sao cô khóc?”

Châu Liên chợt khựng lại trước câu hỏi này của anh, cô không muốn nói nhưng cuối cùng lại mở miệng: “Tôi nhớ mẹ mình, bà ấy rất thích hoa cúc trắng.”

Bây giờ thì Dịch Tư Nghiêm rõ rồi. Hoa cúc trắng ở căn biệt thự này như một bảo vật vậy. Cho dù không phải mùa nhưng cũng nở được. Từ vườn hoa cho tới lầu hai đều rất nhiều cúc trắng, làm Châu Liên không nhớ mẹ cũng lạ.

“Cô có hận tôi không?” Dịch Tư Nghiêm hỏi.