Giam Cầm Chiếm Hữu Đến Điên Cuồng

Chương 17:

Nói rồi Sơn Lâm đến khử trùng vết thương cho Mặc Hàn rồi đi ra ngoài lấy thuốc, gương mặt hắn chảy đầy mồ hôi Y Na luống cuống đi đến nói.

" Anh nằm xuống nghĩ ngơi đi "

Cô đỡ hắn nằm xuống vội vàng đi lấy một chậu nước và khăn đến lao cho hắn, Y Na tỉ mỉ lau hết mồi hôi trên mặt và cổ Mặc Hàn cũng chỉ vì cứu cô hắn mới bị rắn cắn nên cô cũng có vài phần ấy nấy và tội lỗi, Mặc Hàn nằm quan sát gương mặt xinh đẹp của Y Na đầy chăm chú, cô cảm khó chịu khi bị hắn nhìn như vậy lên tiếng nói.

" Đừng nhìn tôi như vậy mau nhắm mắt lại ngủ đi ".

Mặc Hàn nghe cô nói liền nhếch mép cười đểu.

" Tôi đang suy nghĩ tiếp theo nên hành hạ cô thế nào để trừng phạt vì tội giám bỏ trốn ".

Y Na tức giận liếc hắn cô ngừng tay lại nói.

" Uổng công tôi lo lắng cho anh ".

Cô giận dỗi bưng chậu nước đi ra ngoài, Sơn Lâm đi vào đắp thuốc và băng bó vết thương cho hắn, suốt cả một đêm Mặc Hàn sốt rất cao Y Na phải lau người cho hắn liên tục cô không thể nào chợp mắt mắt được lo lắng hắn sẽ trở nặng đến gần sáng cô mệt mỏi ngủ thϊếp đi trên sofa đến lúc ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt cô mở từ từ mở mắt Y Na giật mình đi đến bên giường đưa tay lên trán xem Mặc Hàn đã hạ sốt chưa, hắn đã đỡ đi vài phần cô thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên Y Na thấy dưới gối hắn có một sợi dây cô đưa tay kéo sợi dây ra đó là chìa khóa thuyền của hắn Y Na vui mừng lấy chiếc chìa khoá rồi vội vàng mở cửa đi ra ngoài đi được nữa đường cô đắn đo suy nghĩ nếu để hắn ở lại đó một mình không biết có ổn không dù gì hắn cũng đã cứu cô một mạng không nên bỏ mặt hắn lúc này, Y Na đi qua đi lại một hồi rồi cũng quyết định quay trở lại căn nhà gỗ, cô vừa đi vừa lầm bầm.

" Nếu anh chết tôi lại mang nghiệp nữa coi như là giúp người đi rồi mình sẽ tìm cách trốn khỏi đây ".

Y Na quay lại cô từ từ mở cửa ra bên trong một giọng nói vang lên.

" Tôi tưởng cô đã bỏ trốn rồi chứ ".

Y Na đanh đá nói.

" Nếu không sợ anh chết tôi sẽ không quay lại đâu ".

Mặc Hàn lòm khòm ngồi dậy nói với giọng mệt mỏi.

" Cô có lấy chìa khóa cũng vô ích, cô cũng không biết lái tàu đưa chìa khóa lại đây ".

Y Na hơi bất ngờ hắn biết cô đã lấy chìa khóa nhưng vẫn nằm im cho cô lấy, chắc hắn biết cô không thể nào thoát khỏi hòn đảo này, sinh mạng cô đang nằm trong tay hắn, nên mới bình tĩnh như vậy.

Y Na đi đến ném chìa khóa cho Mặc Hàn gương mặt hắn vẫn còn trắng bệch chắc vẫn còn đang sốt cô muốn để cho hắn nghĩ ngơi nên đi ra ngoài tình cờ gặp A Linh đang bưng cháu vào cho Mặc Hàn cô cười rồi chào hỏi A Linh.

" Chào chị ".

A Linh nhiệt tình chào lại.

" Chào cô Y Na cô cậu chủ sao rồi khoẻ hẳn chưa ?".

" Anh ấy đã đỡ hơn rồi ".

Y Na nhìn A Linh cô muốn tìm hiểu một số vấn đề liên quan đến hắn nên hỏi A Linh.

" Cậu chủ của chị là người như thế nào, tôi thấy hai vợ chồng chị rất kính trọng cậu ấy ".

A Linh nhiệt tình nói.

" Cậu chủ rất tốt rất thương vợ chồng tôi nhờ có cậu ấy vợ chồng tôi mới có được ngày hôm

nay ".

Y Na tiếp tục hỏi.

" Vậy Sơn Nhất con của chị không đi học à ?"

A Linh " Có chứ nó đi học trong thành phố vào dịp nghĩ hè chúng tôi mới đưa nó đến đây chơi, học phía của nó được cậu chủ chi trả hết nên chúng tôi lúc nào cũng biết ơn cậu ấy ".

Y Na gật gật đầu nói " Cậu chủ của chị cũng có mặt tốt ha ".

A Linh " nhìn cậu chủ bền ngoài hung dữ vậy thôi chứ cậu ấy là một người vô cùng tốt bụng, lại còn rất đẹp trai nữa ".

Y Na chỉ biết cười gượng cho qua cô phải công nhận một điều là hắn cũng đẹp trai mà tính khí nắng mưa thất thường khó mà hiểu được.

A Linh vội bưng cháu vào cho Mặc Hàn nhưng bị Y Na ngăn lại.

" Để tôi bưng vào cho anh ấy chị làm gì thì cứ làm đi ".

" Vậy nhờ cô Y Na nha tôi đi đây ".

A Linh đưa bát cháu cho Y Na rồi rời đi.