Đơn Phương

Chương 1

Tôi gặp anh vào một ngày nắng cuối hạ, khi những cánh phượng hồng vẫn còn đọng lại trên những tán cây trụi lá. Ngày đó, cậu là nam sinh mới của lớp tôi. Cậu có gương mặt điển trai, đôi mắt tinh nghịch, mái tóc đầu nấm cùng nụ cười tỏa nắng khiến trái tim của cô thiếu nữ mười mấy tuổi đầu như tôi bỗng chốc rung động.

Thanh xuân năm đó, tôi say trong đôi mắt tinh nghịch kia, say bởi nụ cười toả nắng, say đến hết những năm tháng học trò. Say, say đến đau lòng.

Tôi là Khánh Vy, cô học trò lớp bảy đang chập chững đi vào đời. Tôi cũng chỉ là một con nhóc bình thường, không có nhan sắc, không có gì nổi bật, chỉ trầm tĩnh đến nỗi khiến người khác quên đi sự tồn tại của mình. Vậy mà cái thời khắc đứng giữa ranh giới của trẻ con và người lớn, tôi lại vấp phải một cú ngã đau lòng.

Tôi nhớ mãi năm đó, đã từng có một người khiến tôi nhớ mãi không quên.

Cậu là Thành Quý, là một người mà tôi chẳng ưa gì từ lần gặp đầu tiên. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào, tôi và cậu lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau. Cũng bắt đầu từ giây phút đó, trái tim non nớt của tôi đã rung động lúc nào không hay.

"Vy! Cho tôi mượn tập, tôi không có chép bài."

"Vy! Cho tôi mượn bút, bút tôi hết mực rồi."

"Vy! Chép bài giùm tôi với, tay tôi đau."

"Vy! Sao hôm qua nghỉ vây?"

"Vy..."

"Vy..."

"Vy..."

Như một thói quen ngày nào đến lớp, cũng có một người đều đặn gọi tên tôi không biết chán. Mỗi một yêu cầu của cậu tôi đều đáp ứng. Mỗi khi tôi muốn từ chối, nhìn vào đôi mắt nâu ấy lời chưa nói đã vội nuốt vào trong. Ngày tháng vô tư như thế, trong lòng tôi liền đem hình ảnh ai đó đặt vào tim.

Rồi đến một ngày khi tôi không còn ngồi cùng bàn với cậu nữa, vài ba lần tôi bắt gặp ánh mắt cậu lén nhìn tôi. Rồi những ngày tôi đến trường, đều có cậu giúp tôi dắt chiếc xe đạp xếp vào hàng ngay ngắn. Rồi những lần tôi bị bọn con trai trong lớp bắt rắn hù doạ, lại có cậu đứng ra bảo vệ tôi. Và có những lúc tan trường muộn, lại có cậu đứng đợi rồi lặng lẽ đạp xe phía sau tôi. Những ngày tháng vô ưu cứ lặng lẽ trôi, trong trái tim non nớt lại len lỏi một sợi tơ tình. Tôi cứ nghĩ...Cứ nghĩ là cậu cũng thích tôi.

Cho đến một ngày khi cậu công khai hẹn hò với cô bạn cùng lớp thì tôi mới biết...Hoá ra là tôi tự mình đa tình. Những việc mà cậu làm cho tôi đều chỉ là trùng hợp. Cậu không hề nhìn tôi mà là nhìn cô bạn bên cạnh. Cậu dắt xe giúp tôi, chỉ đơn giản là sợ cô ấy đợi lâu. Cậu lên tiếng bảo vệ tôi vì cô ấy cũng sợ rắn, cậu sợ người tiếp theo bị doạ sẽ là cô ấy. Và...Cậu không hề đợi tôi mà là đang đợi cô bạn ấy mà thôi. Ha! Nực cười lắm nhỉ khi tự mình suy diễn mọi thứ để rồi nhận ra chỉ có mình đơn phương mà thôi.

Cậu và cô bạn hẹn hò được một tuần thì chia tay. Duyên phận như đang trêu đùa tôi vậy, lại một lần nữa mang tôi đến bên cậu. Cô chủ nhiệm cho tôi ngồi ngay phía sau lưng cậu thế có phải là làm khó tôi không!

Rồi lại một lần nữa, tôi quen với những chuyện phiền phức mà cậu mang đến cho tôi. Chúng tôi trở nên thân thiết với nhau hơn, có những giận hờn đầu tiên. Có những lần chạm mặt đầu tiên, cái nắm tay đầu tiên và...sự ghen tuông đầu tiên. Cứ như thế, tôi tự nhiên mà yêu cậu một cách mất kiểm soát.

Một năm học mới trôi qua nhanh chóng, thanh xuân năm mười bốn tuổi, tôi có cậu kề bên...

Một kì nghỉ hè lại đến, tôi xa cậu với những nỗi nhớ nhung. Chỉ mong sao thời gian trôi qua thật mau để tôi lại có thể bên cậu. Nhưng mà...Năm học mới, cậu lại không cùng lớp với tôi nữa. Kể từ ngày đó, tôi chỉ có thể quan sát cậu từ đằng xa.

Thanh xuân năm đó, cậu trở thành hot boy của khối, là tâm điểm chú ý của tất cả nữ sinh trong trường. Tôi nhìn cậu như thế lại cảm thấy có chút mất mát. Những nữ sinh đến gần cậu đều thuộc dạng hot girl trong khối hoặc là hoa khôi của lớp. Còn một người tầm thường như tôi thì lấy gì để theo đuổi cậu đây?

Một ngày đông se lạnh, tôi lại như mọi ngày đứng ở tầng hai nhìn xuống ngắm cậu. Con bạn thân của tôi nó lắc đầu thở dài, không mặn không nhạt mà hỏi tôi một câu.

"Mày thích nó vậy nó có biết không?"

"Không!"

"Con hâm! Mày không nói thì sao nó biết?"

"Tao không dám. Tao lấy gì để theo đuổi người ta!"

"Sao mày tiêu cực vậy! Cứ nói ra đi nhỡ đâu nó cũng thích mày thì sao?"

"Tao sợ..."

"Haizzz! Cái con điên này. Mày nói với nó nếu nó cũng thích mày thì hai đứa sẽ thành một cặp. Còn nếu ngược lại thì mày cũng không có gì để hối tiếc."

Tôi đã suy nghĩ rất lâu về lời nói của nhỏ bạn thân. Có lẽ nó nói đúng. Nếu như tôi không nói rõ tình cảm của mình thì có lẽ sau này tôi sẽ phải hối tiếc.

Ngày Noel năm đó, tôi viết thư tỏ tình với cậu...

Lá thư gửi đi, trong lòng tôi là bao nhiêu sư mong đợi, bao nhiêu sự lo lắng về đoạn tình cảm của mình.

Lá thư gửi đi, không có lời đáp trả. Chỉ có những ánh mắt soi mói lục tìm danh tính người gửi thư.

Tìm được tôi, họ cười nhạo, trêu chọc tôi.

Tôi đau lòng lắm nhưng lại chỉ có thể im lặng mà mỉm cười đối mặt với mọi thứ. Cũng từ ngày đó, chuyện này nổi lên ầm trường, tôi lại chỉ có thể dửng dưng mà vờ như không biết rồi cho qua. Ừ thì một thời gian thì nó sẽ ổn thôi. Cũng từ hôm đó, vài ba lần tôi bắt gặp ánh mắt cậu nhìn về hướng tôi. Nhưng có lẽ cậu không biết, thời khắc đó trái tim non nớt của tôi đã vỡ vụn mất rồi.

Ngày vui vẻ đến trường, đối diện với mấy lời xỉa xói và ánh mắt mỉa mai của đám nữ sinh trong trường. Đêm đến lại vùi đầu vào đống sách vở để rồi khi cả nhà tắt đèn đi ngủ, mới chui vào trong chăn len lén khóc một mình. Khoảng thời gian đó, tôi tự mình tách biệt với mọi thứ xung quanh. Có đôi lần vô tình nhìn thấy cậu, tôi tự hỏi cậu có từng thấy có lỗi vì đã tổn thương tôi không...

Rồi những ngày tháng đó cũng trôi qua, mọi thứ lại trở về với quỹ đạo vốn có. Tôi và cậu vô số lần lướt qua nhau hay thậm chí là đối diện nhau nhưng trái tim tôi lại tĩnh lặng đến lạ. Có lẽ tổn thương mà cậu mang đến đã khiến tôi mất đi cảm giác với cậu rồi chăng...

Không đâu! Chỉ là tôi đã mang tình cảm đó chôn chặt vào trái tim mình cùng với hình bóng của cậu mà thôi. Ở nơi sâu thẳm trong tim, sẽ luôn có một góc nhỏ dành riêng cho cậu, người tôi yêu năm mười lăm tuổi.

Thanh xuân năm đó, tôi cắt đi mái tóc dài của mình.

Thanh xuân năm đó, tôi lướt qua cậu, trong lòng có bao nhiêu là đổ vỡ...cậu không biết.

Thanh xuân năm đó, có một cô gái nhỏ đem lòng đơn phương một người.

Thanh xuân năm đó, tôi tự hỏi.

"Có bao giờ cậu thích tôi dù chỉ là một chút hay không...?

Mãi cho đến ngày hôm nay, tôi đã đủ trưởng thành, đủ chính chắn để làm chủ cảm xúc của mình thì có những khoảnh khắc, tôi vẫn vô tình nhớ tới cậu. Vài ba lần chúng tôi gặp nhau, chỉ có thể lắng lặng lướt qua nhau như hai người xa lạ. Chỉ là tôi không biết, trong một vài giây ngắn ngủi đó, cậu có thấy trái tim mình đột ngột nhói lên hay không? Còn tôi... Vẫn nhớ mãi đoạn tình cảm đơn phương năm đó.

Gặp được nhau có lẽ là do duyên phận.

Chỉ là gặp nhau không đúng lúc mà thôi.

Đơn phương một người... Đó là một loại tình cảm yếu đuối nhất. Nhưng trong thời điểm đó, tôi lại chọn cách nói ra để bản thân không cần phải nuối tiếc. Nếu có vô tình lướt qua nhau, tôi vẫn muốn gọi cậu ba tiếng...

NGƯỜI TỪNG THƯƠNG...

*Đem lời trong lòng nói ra hết thì có nhẹ lòng hơn không?