Edit: Điềm Điềm
***********************
Không bao lâu sau, mấy người đàn anh đã bị triệu tập tới, vốn bọn họ còn cắn chết nói mình chưa từng đi qua Cầm Hoàng Hạm Vũ, nhưng khi cảnh sát đưa camera giám sát ra, bọn họ không thể không thừa nhận mình đã đi qua nơi đó.
“Vậy tại sao các người lại rời đi?”
“Bởi vì chúng tôi có chuyện khác đi trước, Trác Duyên nói cậu ấy còn muốn tiếp tục uống rượu ở đó, vừa lúc Lý, Lý Húc cũng tới, hai người bọn họ cũng biết nhau, cho nên chúng tôi liền rời đi.”
Mấy người rõ ràng là xâu chuỗi khai báo xong, nói đều không khác nhau lắm, cảnh sát lại không tìm được chứng cứ, đành phải thả người ra.
“Trác Duyên, phòng vệ chính đáng mà cậu nói không có chứng cứ chứng minh, nhưng cậu cố ý làm tổn thương Lý Húc quả thật đã xảy ra, chúng tôi vẫn khuyên cậu có thể lén thương lượng với Lý Húc, nếu thật sự làm lớn danh dự của cậu cũng không tốt lắm.” Cảnh sát chân thành đề nghị.
Trác Duyên cúi đầu, có chút do dự.
“Em cứ nói những gì muốn nói, đừng sợ.” Lục Kinh ở một bên đúng lúc mở miệng.
Trác Duyên ngẩng đầu nhìn anh một cái, dường như muốn nhận được sức mạnh ủng hộ từ anh, sau đó c0i đồng hồ đeo ở tay trái xuống, nói với cảnh sát: “Đây là một chiếc đồng hồ camera, bên trong có video.”
Cảnh sát kinh ngạc nhìn cậu một cái, đưa tay lấy, nhưng Trác Duyên lại lập tức cầm đồng hồ về, nắm chặt trong tay.
“Làm sao vậy?”
Trác Duyên nhanh chóng nhìn bọn họ một cái, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sau khi các anh xem xong có thể giữ bí mật không?”
Cảnh sát liếc nhau: “Nếu liên quan đến quyền riêng tư cá nhân của cậu, chúng tôi có nghĩa vụ bảo mật, huống chi, cậu còn là trẻ vị thành niên.”
Trác Duyên gật đầu, lúc này mới đưa đồng hồ cho bọn họ.
Nhưng trong lòng cảnh sát lại có chút kỳ quái: người bình thường có mang theo một cái đồng hồ camera không? Nhưng dù thế nào đi nữa, trước tiên xem video rồi nói sau.
Lục Kinh cũng đi theo xem tư liệu video kết nối với máy tính, đoạn video bắt đầu khi Trác Duyên đến Cầm Hoàng Hạm Vũ.
Đoạn video phía trước còn tương đối bình thường, chỉ là một đám sinh viên đại học hăng hái nói chuyện phiếm, nhưng dần dần, các cảnh sát có khứu giác nhạy bén liền cảm thấy không thích hợp, mấy đàn anh kia rõ ràng là đang rót rượu cho Trác Duyên, chờ Trác Duyên “say” ở trên sô pha, mấy đàn anh kia đối thoại rõ ràng đã bộc lộ ý đồ của bọn họ.
Thẳng đến khi Lý Húc vào phòng, sự tình cũng không khác lắm rõ ràng, thì ra mấy đàn anh này thật sự cấu kết với Lý Húc, chỉ là không biết Lý Húc này muốn làm cái gì.
Cảnh sát tiếp tục xem.
Bởi vì camera trên đồng hồ trên đồng hồ cơ bản là đối diện với Lý Húc, cho nên cảnh sát cùng Lục Kinh rất rõ ràng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lý Húc, thật sự là khó có thể nói thành lời, các cảnh sát trải qua nhiều chuyện trong nháy mắt liền nghĩ tới cái gì đó, trong lòng không khỏi cảm thấy có lẽ Lý Húc đáng bị dạy dỗ.
Lý Húc tiến lên c0i quần áo của cậu, Lý Húc đặt tay lên thắt lưng Trác Duyên, biểu thị rõ ràng như vậy cảnh sát còn không rõ đó chính là ngốc thật.
Lục Kinh nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị đen sầm, hai tay nắm chặt, Lý Húc quả nhiên đáng chết!
Tay phải bị tay khác nhẹ nhàng nắm lại, Lục Kinh nghiêng đầu qua liền nhìn thấy Trác Duyên lộ ra nụ cười trấn an mình, trong lòng anh vừa chua xót vừa áy náy, trở tay gắt gao cầm tay Trác Duyên.
Video tiếp tục cho đến khi cảnh sát bước vào phòng riêng.
Nhìn toàn bộ quá trình quay lại, cảnh sát thấy nạn nhân trong video đang chôn toàn bộ khuôn mặt vào lòng người giám hộ, chỉ lộ ra một cái lỗ tai đỏ bừng, cũng không biết là đông lạnh hay xấu hổ.
Trong lòng các cảnh sát không khỏi đồng tình, vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, lại gặp phải bi3n thái, Lý Húc kia bị đánh một trận này thật sự không oan.
Cảnh sát trả lại đồng hồ cho Trác Duyên, suy nghĩ một chút, thắc mắc hỏi một câu hỏi: “Tại sao cậu đeo loại đồng hồ này?”
Trác Duyên rời khỏi Lục Kinh, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Bởi vì trước đó cũng đã phát sinh chuyện tương tự, cho nên…”
Cậu còn chưa dứt lời, nhưng cảnh sát trải qua một phen suy nghĩ, lại thấy tướng mạo cậu xuất sắc như vậy, tỏ vẻ hiểu rõ, gặp phải nhiều chuyện, trong lòng sinh phòng bị cũng là dễ hiểu.
Nếu video đã chứng minh Trác Duyên đúng là phòng vệ chính đáng, cảnh sát cũng không thể giữ Trác Duyên nữa: “Lý Húc bên kia chúng tôi sẽ đi xử lý, nhưng mà, bởi vì pháp luật quốc gia cũng không có quy định liên quan, cho nên nếu cậu muốn dùng tội da^ʍ ô để truy tố anh ta, cũng không có khả năng.” Cảnh sát đồng tình thì đồng tình, nhưng pháp luật không giúp được Trác Duyên.
Trác Duyên đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà pháp luật sẽ không ngừng hoàn thiện, kiếp trước pháp luật hình sự đã đưa đàn ông vào đối tượng bị da^ʍ ô, nói cách khác, da^ʍ ô đàn ông cũng sẽ là tội.
Cậu gật đầu: “Cảm ơn, ừm, các anh có thể không nói cho anh ta biết chuyện video này hay không, tôi lo lắng cho anh ta sau này…”
Cảnh sát đều là người hiểu rõ, nếu sau này Lý Húc có phòng bị, chiêu này của Trác Duyên sẽ vô dụng.
“Không cần sợ, chúng tôi sẽ giữ bí mật.”
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trác Duyên lên xe của Lục Kinh.
Lục Kinh đang định mở miệng nói chuyện, điện thoại di động của Trác Duyên lại vang lên. Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn thấy là Quý Tung gọi tới: “Quý Tung, có phải nghiên cứu lại có tiến triển hay không?”
Giọng nói bên kia mang theo nức nở: “Trác tổng, xong rồi, chúng ta xong rồi, làm sao bây giờ?”
Trác Duyên mặt mày nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quý Tung đã không làm chủ được tinh thần: “Trác tổng, thành quả nghiên cứu của chúng ta bị trộm rồi, đã có công ty khác bắt đầu lấy thiết bị sản xuất nghiên cứu này, hơn nữa còn đi xin cấp bằng sáng chế. Hiện tại chúng ta vô cùng bị động.” Chắc là được Trác Duyên bình tĩnh trấn an, Quý Tung khôi phục chút lý trí, nhưng trong lòng rất tuyệt vọng.
Trải qua thời gian dài như vậy, thật vất vả mới nghiên cứu ra được kỹ thuật mới, nhưng trong nháy mắt, kỹ thuật này liền biến thành của người khác. Nói cách khác bọn họ ngày đêm vất vả đều uổng phí, có thể tưởng tượng được loại tâm tình trời sắp sụp đổ này.
“Có biết là ai trộm không?” Ngoài những người có thể tiếp xúc với công nghệ này và biết rõ tiến bộ trong nghiên cứu, cậu cảm thấy rằng không có ai khác, điều này chỉ có thể bị những người tham gia vào nghiên cứu làm.
“Hôm nay Uông Vận không tới.”
Uông Vận gia nhập nhóm nghiên cứu của bọn họ sau khi công ty Thanh Sơn triển khai kỹ thuật thanh lọc formaldehyde, Quý Tung nói những lời này chính là hoài nghi Uông Vận.
Trác Duyên trước kia làm luật sư cũng có công ty tới tư vấn chuyện tương tự, cho nên ngay từ đầu cậu đã chuẩn bị một chút. Trong hợp đồng lao động được ký kết giữa các nhà nghiên cứu và công ty, có thỏa thuận rằng các nhà nghiên cứu phải thực hiện nghĩa vụ bảo mật của họ và cũng quy định các điều khoản liên quan đến cạnh tranh. Nếu ai đó vi phạm thỏa thuận, sẽ phải chịu một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng lớn, và trong một số trường hợp, hành vi này có thể cấu thành tội vi phạm bí mật thương mại.
“Anh đừng nóng vội, các anh chờ ở công ty đi, tôi hiện tại sẽ đi qua.”
Trác Duyên cúp điện thoại, Lục Kinh liền lo lắng hỏi cậu: “Sao vậy? Công ty có gì không ổn hả?”
“Ừm, có người đánh cắp công nghệ của tụi em.” Trác Duyên nhìn như không hoảng hốt.
Lục Kinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Vừa rồi nghe nói đối phương đã đi xin cấp bằng sáng chế, hơn nữa còn đầu tư sản xuất, cái này quả thật có chút khó làm.”
“Ừm.” Trác Duyên nhắm tựa mắt vào lưng ghế.
Một lát sau, Lục Kinh mới thăm dò hỏi một câu: “Có cần hỗ trợ không?”
Trác Duyên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn gương mặt anh tuấn của anh, khẽ nở nụ cười: “Không cần, em có thể giải quyết.”
Cậu không phải là tâm địa sắt đá, đối với hành vi của Lục Kinh trong khoảng thời gian này, cậu không có khả năng một chút cảm giác cũng không có. Cậu có thể cảm nhận được, Lục Kinh không có buông tha chính mình, ngược lại, anh còn làm ra rất nhiều nỗ lực, bao gồm cả sự kiện lần trước.
Xe chạy đến dưới lầu công ty Thanh Sơn, Trác Duyên mở cửa xe đang muốn xuống xe, Lục Kinh lại hỏi một câu: “Trác Duyên, thật sự không cần hỗ trợ à, hay chỉ là không cần anh giúp đỡ?”
Trác Duyên quay đầu lại nhìn về phía anh, mắt cong lên, ý cười chậm rãi nở rộ trên mặt: “Em thật sự có thể giải quyết, không cần lo lắng, nếu như không giải quyết được, em sẽ nói cho anh biết.”
Lục Kinh lúc này mới gật đầu: “Trác Duyên, tập đoàn Kinh Cức sắp chuyển tới đây rồi.”
Trác Duyên sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên nhảy ra kinh hỉ, sau đó chính là cảm động: “Chúc mừng.”
Cậu hiện tại cho rằng tập đoàn Kinh Cức chỉ là muốn chuyển đến thành phố B, nhưng đợi đến khi tập đoàn Kinh Cức chuyển đến bên cạnh công ty Thanh Sơn, cậu thật sự bị kinh sợ, đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, việc cấp bách chính là phải xử lý chuyện kỹ thuật bị trộm.
Lúc Trác Duyên vừa đến cửa liền nhận được điện thoại của Đỗ Dần.
“Đỗ Dần, ừm, không sao đâu, các người không cần đến cục cảnh sát nữa, hiện tại bên công ty xảy ra chút vấn đề, cậu đến thành phố B thì tới đây đi.”
Cậu một đường vào phòng làm việc của Chu Lâm, bọn Quý Tung đều ở đây, nhìn thấy cậu tới, biểu cảm trên mặt giống như muốn khóc.
“Trác tổng, Uông Vận là tôi giới thiệu vào, tôi có trách nhiệm rất lớn.” Quý Tung áy náy cúi đầu, y biết Trác Duyên tốn rất nhiều tâm tư ở hạng mục này, cũng đầu tư rất nhiều tiền, hiện tại bị người khác trộm kỹ thuật còn đưa vào sản xuất, vậy bọn họ thật sự là không có gì cả.
Trác Duyên nhìn bọn họ vẻ mặt tuyệt vọng, lại nhìn Chu Lâm sắc mặt như thường, không khỏi cười nói: “Mọi người không cần uể oải, kỹ thuật bị trộm chúng ta có thể đòi lại, có gì to tát?”
Chu Lâm sai người cho Trác Duyên một tách trà: “Trác Duyên nói không sai, là của chúng ta chính là của chúng ta, người khác coi chúng ta là kẻ ngốc, chúng ta cũng không phải ngốc thật.”
Trác Duyên gật đầu: “Trong khoảng thời gian này vất vả mọi người, không bằng nhân cơ hội này, mọi người nghỉ một tuần, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chúng tôi xử lý chuyện này, mọi người trở về tiếp tục đầu tư nghiên cứu.”
Đám người Quý Tung có chút không thể tin được: “Trác tổng, không phải cậu đang nói đùa chứ?”
Trác Duyên uống một ngụm trà: “Không nói đùa, các anh an tâm trở về nghỉ phép đi, nghỉ có lương, chuyện tốt như vậy tôi cũng muốn, các anh còn không biết đủ sao?”
Quý Tung thấy bộ dáng cậu và Chu Lâm bình tĩnh thong dong, trong lòng cũng dần dần ổn định lại: “Được, chúng tôi tin tưởng Trác tổng và Chu tổng, vậy chúng tôi sẽ trở về trước.”
Đi theo Trác Duyên thời gian dài như vậy, bọn họ cũng hiểu được Trác Duyên là người như thế nào, không có khả năng nói suông với bọn họ. Nếu cậu nói không thành vấn đề, chính là không thành vấn đề.
Sau khi bọn Quý Tung rời đi, Chu Lâm liền tựa vào trên ghế nở nụ cười: “May mà cậu dự đoán trước, bằng không lần này chúng ta thật đúng là ngã ngựa!”
“Ừm, lòng phòng người không thể không có. Kỹ thuật trọng yếu như vậy không thể chỉ dùng mấy tờ giấy là có thể bảo đảm an toàn, tôi không ngốc như vậy. Đối phương nếu đã dám liều lĩnh mà mạo hiểm, cũng đã chuẩn bị tốt cho người hy sinh, hơn nữa bọn họ nguyện ý vì Uông Vận trả tiền phạt vi phạm hợp đồng cao cũng chứng minh bọn họ bị bắt buộc.”
Chu Lâm không thể không hỏi: “Làm thế nào cậu biết sẽ có người làm chuyện này?” Hắn suy nghĩ mãi vẫn không giải thích được, thật giống như Trác Duyên có thể dự đoán rất nhiều chuyện vậy.
Trong lòng Trác Duyên bất đắc dĩ nở nụ cười, đây là bởi vì kiếp trước gặp qua rất nhiều vụ án, học được chút kinh nghiệm mà thôi.
Chu Lâm thấy cậu không nói lời nào cũng không hỏi nữa: “Vậy kế tiếp cậu định làm như thế nào?”
Trác Duyên đứng dậy: “Chứng cứ đã lấy được rồi chứ?”
Chu Lâm gật đầu, lấy ra một cái usb từ trong ngăn kéo, đưa cho cậu: “Đều ở trong này.”
Trác Duyên nhận lấy usb: “Anh Chu, báo án đi.”
Không bao lâu sau, cảnh sát tới, thế nhưng vẫn là người vừa rồi trong đồn cảnh sát hỏi Trác Duyên, hắn nhìn thấy Trác Duyên cũng rất giật mình: “Là các người báo án sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Chu Lâm nói vụ án với bọn họ, cảnh sát hỏi ngược lại: “Các cậu nói kỹ thuật bị người ta trộm đi, hơn nữa kỹ thuật này bị người khác chiếm đoạt cơ hội, là ý tứ này phải không?”
“Đúng vậy.”
Cảnh sát nhíu mày: “Việc này không dễ làm, các cậu nhất định phải chứng minh kỹ thuật này đúng là do công ty các cậu nghiên cứu phát triển mới được. Nhưng mặc dù như vậy, cũng không thể loại trừ các công ty khác cũng có được kỹ thuật này, các cậu còn cần chứng minh đúng là bọn họ đã trộm cắp kỹ thuật. ”
Chu Lâm gật đầu: “Chúng tôi biết, chúng tôi có chứng cứ, chứng cứ nằm ngay trong máy tính của công ty.”
Trác Duyên kỳ thật lắp đặt camera giám sát ở trong công ty, không chỉ như thế, trên máy tính của công ty cũng lắp đặt camera giám sát, chuyện này bọn Quý Tung cũng không biết. Ai bảo cậu có một người bạn nhỏ đang học máy tính chứ! Bọn họ cũng không thông qua kỹ thuật viên bên ngoài, mà ủy thác cho Hiệp hội máy tính của Hàn Xương làm.
Công ty có quy định, tất cả các tài liệu kỹ thuật nghiên cứu, nhân viên không thể mang ra khỏi công ty, những tài liệu kỹ thuật này toàn bộ đều lưu lại trong phòng thí nghiệm cùng với máy tính của công ty. Cho nên một khi có người muốn trộm cắp, nhất định sẽ thu được từ trong phòng thí nghiệm hoặc máy tính, bất luận như thế nào cũng sẽ lưu lại dấu vết.
Uông Vận và công ty địch làm sao nghĩ được, công ty Thanh Sơn còn có một tay bài này.
Cảnh sát nhìn toàn bộ tư liệu hình ảnh trên máy tính cùng với toàn bộ quá trình người nọ trộm cắp tư liệu từ máy tính, không khỏi nhìn thoáng qua Trác Duyên im lặng ngồi ở một bên. Nghĩ đến chiếc đồng hồ có thể quay phim của cậu, không thể không suy nghĩ đây có phải là bút tích của thiếu niên này hay không.
“Những chứng cứ này chúng tôi cần mang về cục, sau khi giám định xác nhận sự thật, chúng tôi sẽ lập án.”
Chu Lâm lại lấy ra một cái usb, đưa cho hắn: “Tôi đã sao chép một phần, đều ở bên trong này.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Chu Lâm ngồi xuống uống một ngụm nước: “Cậu thật đúng là được hưởng thanh nhàn, cái gì cũng để cho tôi nói.”
Trác Duyên mỉm cười: “Bởi vì tôi còn chưa có năng lực hành vi dân sự hoàn toàn, lời tôi nói ở trong mắt bọn họ không có thuyết phục.”
Chu Lâm trừng mắt nhìn cậu một cái: “Cậu thật sự cho rằng tôi là người mù pháp luật à? Từ mười sáu tuổi trở lên lấy lao động của mình làm nguồn sống của mình, có thể coi là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ, tài khoản ngân hàng của cậu bây giờ có bao nhiêu tiền biết không? Lời nói của cậu mà không được tính, cậu nói xem người xung quanh cậu nghĩ gì?”
“Nhưng không ai tin đâu.” Trác Duyên đọc tin nhắn điện thoại di động một chút: “Đỗ Dần sắp tới rồi.”
Chu Lâm gật đầu: “Tối hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Chỉ chốc lát sau, Đỗ Dần đã tới, phía sau còn có một người đàn ông cao lớn, chính là Lý Thừa Ký.
Đỗ Dần nhìn thấy Trác Duyên, ánh sáng trong mắt chớp động: “Cậu không sao chứ?”
Trác Duyên cười: “Không có việc gì, chủ yếu là công ty bên này xảy ra chút chuyện, vừa rồi cảnh sát cũng tới, chuyện tôi từng nói với cậu lúc trước thật sự đã xảy ra.”
Sắc mặt Đỗ Dần không thay đổi: “Vậy các người đã xử lý xong rồi?”
Trác Duyên gật đầu: “Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, không bằng chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu? Anh Lý có muốn đi cùng không?”
Lý Thừa Ký nhìn về phía Đỗ Dần, Đỗ Dần không có phản ứng gì, trong mắt Lý Thừa Ký, Đỗ Dần không tỏ thái độ chính là không phản đối, đó chính là có thể cùng đi, vì thế gật đầu: “Được, hai người ăn ở đâu? Tôi mời.”
Trác Duyên nhìn thoáng qua Đỗ Dần: “Không bằng đến chỗ chúng tôi ở đi, chúng ta tự mình làm.”
“Cái này được!” Lý Thừa Ký lập tức lộ ra nụ cười đồng ý.
Bốn người trở về phòng Trác Duyên và Đỗ Dần thuê. Đỗ Dần yên lặng đi vào phòng bếp, Trác Duyên đi cùng cậu ta, kết quả Lý Thừa Ký chạy vào, nhất định phải hỗ trợ, khiến Trác Duyên không còn chỗ đứng.
Đỗ Dần thấy vậy, đành phải mở miệng: “Trác Duyên cậu đi phòng khách chơi với anh Chu là được rồi, nơi này tôi làm là được.”
Trác Duyên cảm thấy không thể không biết xấu hổ, dù sao cũng là mình đề nghị ở nhà nấu cơm, kết quả bây giờ là Đỗ Dần đang làm: “Nếu không Đỗ Dần đi phòng khách bảo anh Chu nói với cậu một chút về chuyện của công ty đi, tôi làm là được rồi.”
Lý Thừa Ký không đồng ý: “Hôm nay Tiểu Duyên bị kinh hãi, mau ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi đi.”
Trác Duyên thấy hai người phối hợp chặt chẽ, mình căn bản không có biện pháp ra tay, đành phải ra khỏi phòng bếp.
Lúc ăn cơm, bọn Trác Duyên thảo luận một chút chuyện của công ty, Trác Duyên đột nhiên hỏi Lý Thừa Ký một câu hỏi: “Anh Lý, anh có biết chi tiết của công ty Phong Ảnh không?”
Lý Thừa Ký đang ăn uống thoải mái, nghe vậy hơi sửng sốt: “Cậu nói cái gì? Phong Ảnh?”
“Đúng, có vấn đề gì không?” Trác Duyên nhướng mày, cậu đúng là cố ý hỏi Lý Thừa Ký.
Khuôn mặt Lý Thừa Ký dần dần trầm xuống, hắn buông bát đũa xuống: “Phong Ảnh trước kia là một công ty của tập đoàn Lý thị, sau đó sau khi ba tôi qua đời, anh cả mặc dù kế thừa Lý thị, nhưng dưới trướng Lý thị có mấy công ty được anh hai kế thừa, Phong Ảnh này chính là một trong số đó.”
Lần này ngay cả Đỗ Dần cũng không ăn, sao liên tiếp chuyện nào cũng có quan hệ với nhà họ Lý vậy, đây chỉ sợ không phải là trùng hợp nhỉ?
Trác Duyên cười: “Nghe nói anh hai anh cũng không mặc kệ chuyện của công ty, mà ông ấy cũng chỉ có một người thừa kế, cho nên nói, chủ hiện tại của Phong Ảnh có phải là Lý Húc hay không?”
Hai chuyện này xâu chuỗi lại, chính là Lý Húc muốn trả thù mà thôi, không đúng, nói trả thù còn quá hời hợt, gã kỳ thật chỉ là muốn ph4t tiết ác niệm trong lòng mình, mà mình liền trở thành đối tượng ph4t tiết của gã.
Một mặt, tổn thương thể xác và tinh thần của cậu, mặt khác, phá hủy công ty của cậu, không thể không nói, nếu mình không có phòng bị, nói không chừng Lý Húc sẽ thực sự thành công. Mà Lý Húc sở dĩ dám làm những việc này chẳng qua là bởi vì mình sắp trưởng thành, gã cho rằng sau khi trưởng thành mình sẽ không hề liên quan gì đến nhà họ Lục, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy
Chuyện Trác Duyên có thể nghĩ thông suốt, ba người còn lại đương nhiên cũng có thể hiểu được. Lý Thừa Ký trong lòng hiểu rõ, Lý Húc thương tổn Trác Duyên, không chỉ Trác Duyên có thái độ với nhà họ Lý, Lục Kinh cùng Đỗ Dần cũng sẽ truy cứu.
Lục Kinh có lẽ sẽ triển khai tập kích nhà họ Lý, anh cả và anh hai của mình như vậy, bảo vệ Lý thị đã khó khăn, huống chi đối mặt với Lục Kinh. Được rồi, mặc dù Lý thị hiện tại không liên quan gì đến hắn, Lục Kinh đánh như thế nào hắn cũng không quản được, nhưng quan trọng là Đỗ Dần!
Đỗ Dần phải bởi vì những chuyện này sinh ra ý nghĩ cực kỳ không tốt với mình thì làm sao bây giờ?
“Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện để dạy dỗ thằng chó kia!” Lý Thừa Ký cơm cũng không ăn được, thầm nghĩ xông đến bệnh viện treo Lý Húc lên đánh vào chỗ chết!
Đỗ Dần mặt không chút thay đổi đặt bát đũa xuống: “Tôi đi cùng anh.” Cậu ta muốn tự mình xem Lý Húc vẫn luôn khi dễ Trác Duyên rốt cuộc là ai.
Trác Duyên thắc mắc: “Đỗ Dần?”
Đỗ Dần lộ ra một nụ cười cực nhẹ với cậu: “Tôi chỉ là muốn đi xem một chút, không có việc gì.”
“Vậy tôi cùng các người đi đi, anh Chu anh…”
Chu Lâm dường như cũng tương đối cảm thấy hứng thú: “Dù sao cơm cũng ăn đủ rồi, tôi cũng đi qua xem một chút.” Nếu thật sự là Lý Húc nhắm vào tập đoàn Thanh Sơn bọn họ, hắn với tư cách là người phụ trách cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
Bốn người lái xe đến bệnh viện.
Cánh tay Lý Húc bị Trác Duyên bẻ gãy, đầu cũng đập ra vết thương, gã vốn tưởng rằng cho dù Trác Duyên không vào nhà tù, cũng sẽ bị giam giữ vài ngày, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới, cảnh sát lại nói với gã, vụ án này không lập được, hóa ra vết thương của gã đều là vô ích? Đám người ăn đồ của dân đóng thuế mà không làm việc Hừ!
Gã tìm một hộ lý chăm sóc bản thân, sau khi ăn cơm tối tựa vào giường bệnh chơi điện thoại di động, cửa phòng bệnh đã bị người mở ra.
Gã nhìn thấy người tới, điện thoại di động lập tức trượt xuống đất, mặt lộ vẻ kinh hãi: “Chú, sao chú lại tới đây?”
Sau khi Lý Thừa Ký tiến vào, bọn Trác Duyên cũng vào phòng bệnh, Lý Húc nhìn thấy Trác Duyên, lập tức chỉ vào Trác Duyên cáo trạng với Lý Thừa Ký: “Chú, chú nhìn xem con bây giờ thảm như vậy đều là Trác Duyên hại! Cậu cũng muốn…”
Hôm nay Lý Thừa Ký không có ý định động thủ, đôi mắt hắn đầy tức giận, khí tràng từng làm lính hoàn toàn nghiền ép Lý Húc, làm cho Lý Húc cảm thấy sắp không thở nổi.
“Lý Húc, Phong Ảnh bây giờ có phải do mày quản không?”
Trên mặt Lý Húc hiện ra ý cười khó hiểu: “Vì sao chú lại hỏi như vậy?” Gã nhìn lướt qua Trác Duyên và Đỗ Dần, lúc nhìn thấy Đỗ Dần hơi dừng một chút, nhưng Lý Thừa Ký ở đây, gã cũng không dám làm càn: “Ba còn chưa già, hiện tại làm sao có thể giao Phong Ảnh cho con?”
Lý Thừa Ký còn định hỏi, liền nghe Trác Duyên phía sau kinh hô: “Đỗ Dần, cậu làm sao vậy?”
Hắn quay đầu lại nhìn lại, thấy được một Đỗ Dần hoàn toàn không giống trước kia.
Giờ phút này, hai mắt Đỗ Dần đang đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Húc, giống như đang nhìn một kẻ thù có thâm cừu đại hận với cậu ta, nhưng đồng thời, thân thể cậu ta lại run rẩy, run rẩy rất lợi hại, sắc mặt trắng bệch, giống như nhìn thấy một con quái vật cực kỳ đáng sợ.
“Đỗ Dần, em sao…” Hắn còn chưa nói hết, Đỗ Dần đã lấy tay che miệng xông thẳng vào trong nhà vệ sinh nam bên ngoài phòng bệnh, quỳ trên mặt đất, nằm sấp trên bồn cầu nôn mửa.
Trác Duyên vỗ lưng cậu ta: “Đỗ Dần, Đỗ Dần, cậu không sao chứ?”
Mặt Đỗ Dần vẫn trắng bệch, nôn đến khi không thể nôn nữa, Trác Duyên ôm lấy cậu ta: “Đỗ Dần, chúng ta đi khám bác sĩ đi.”
Lý Thừa Ký đứng ở một bên gấp vô cùng: “Có phải ăn đồ hư không?”
Chu Lâm cũng gật đầu: “Nếu không đi gặp bác sĩ đi?”
Đỗ Dần ngẩng đầu, nắm chặt quần áo trên người Trác Duyên, trong mắt đều là tơ máu đỏ, cậu ta nhìn ánh mắt lo lắng của Trác Duyên, không biết vì sao, đột nhiên nói một câu: “Tôi muốn gϊếŧ hắn.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Lý Húc, cậu ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, một luồng cảm xúc xen lẫn thống khổ, ghê tởm, khuất nhục, phẫn nộ, sợ hãi, tuyệt vọng v.v từ sâu trong linh hồn truyền đến trong đầu, cậu ta vừa rồi, thật sự có ý muốn gϊếŧ Lý Húc.
Những lời này của cậu ta, Lý Thừa Ký tự nhiên cũng nghe được, hắn có chút khó hiểu: “Đỗ Dần, Lý Húc tuy nói khi dễ Trác Duyên, nhưng em cũng không cần tức giận như vậy chứ?”
Đỗ Dần lại nhắm mắt lại, hiếm khi toát ra cảm xúc yếu ớt, tựa vào người Trác Duyên: “Trác Duyên, tôi muốn trở về, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Lý.”
Trác Duyên giống như là nghĩ tới cái gì đó, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Dần, trong lòng vừa bi ai vừa phẫn nộ, lại không cách nào nói ra.
“Được, chúng ta trở về.”
***********************
- -----oOo------