Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 48

Edit: Điềm Điềm

***********************

Những ngày vui vẻ của kỳ nghỉ mùa đông nhanh chóng trôi qua và cuộc sống học tập căng thẳng bắt đầu vào học kỳ tiếp theo của lớp 12.

Từ sau khi thành tích của Trác Duyên không ngừng tăng lên, danh tiếng của cậu ở trường càng lớn hơn. Vốn chỉ là giáo thảo, có người coi trọng học tập khinh thường cậu, nhưng hiện tại giáo thảo đột nhiên biến thành top 3, điều này không thể không khiến người ta sinh lòng hâm mộ, thậm chí còn có ghen tị.

Sau khi Trác Duyên sa thải Trác Tường khỏi công ty Viễn Phương, gia đình Trác Tường cũng không liên lạc với cậu nữa, hiển nhiên đã cắt đứt quan hệ với Trác Duyên trong hành động.

Trác Viễn Hàng cho dù gặp Trác Duyên ở trường cũng coi như không quen biết, một mặt quan hệ hai bên rất cứng ngắc, mặt khác là bởi vì thành tích của Trác Duyên đã vượt qua gã. Gã từ phương diện nào nhìn cũng kém Trác Duyên, đương nhiên không muốn làm bạn với Trác Duyên rồi.

Sau giờ học, Hàn Xương đến chỗ ngồi của Trác Duyên, nói với hai học sinh đang nghiêm túc dò bài thi: “Thứ bảy ngày mai, hai người đến nhà tớ ăn cơm nhé.”

Trác Duyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Làm gì vậy?”

Hàn Xương thần bí cười, ghé sát vào bên tai Trác Duyên, nhìn thoáng qua Đỗ Dần đang làm đề: “Tớ nói với các cậu nè, ba tớ thăng chức rồi!”

Trác Duyên sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được, chúng ta đi chúc mừng một chút.”

Hàn Minh có thể thăng chức là tất nhiên. Trong công tác đấu tranh chống tội phạm xã hội đen thành phố C, Hàn Minh đóng vai trò cực kỳ quan trọng, phân cục công an của bọn họ đã hoàn thành xuất sắc công việc. Nghe nói nguyên cục trưởng đã được điều chuyển đến cục thành phố, Hàn Minh trực tiếp được đề bạt làm phó cục trưởng, có thể qua hai năm nữa sẽ đảm nhiệm chức cục trưởng.

Còn nhớ kiếp trước trong quá trình Hàn Minh cùng đồng nghiệp chống lại tội phạm xã hội đen bị bắn trúng chân phải. Lúc ấy không có điều kiện kịp thời đi khám chữa bệnh, đợi đến lúc đi khám chữa bệnh, vết thương ở chân đã không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn. Chân phải của Hàn Minh bình thường còn có thể khống chế không bị người ta nhìn ra khác thường, nhưng không có cách nào vận động kịch liệt được. Điều này cũng dẫn đến sau này ông cũng không có cách nào đi làm, tiền đồ của ông cũng chỉ dừng lại ở đây, cục trưởng lúc ấy còn thay ông tiếc hận, nhưng cũng chỉ có thể điều ông vào văn chức.

Mà kiếp này, tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Công ty Viễn Phương rời đi một lượng lớn cổ đông và thành viên chủ chốt, nhưng nó cũng không ầm ầm ngã xuống như Trác Tường mong muốn, ngược lại dưới sự dẫn dắt của Chu Lâm dần dần nổi tiếng.

Phạm vi kinh doanh chính trước đây của công ty Viễn Phương là vật liệu xây dựng và trang trí. Rất nhiều nghiệp vụ này đều do Trác Tường phụ trách, cho nên sau khi Trác Tường rời đi, rất nhiều khách hàng của bọn họ cũng bị mất. Rất nhiều bạn cùng ngành đều đang chờ xem chuyện cười của công ty Viễn Phương, dù sao một học sinh trung học cộng thêm một thanh niên cà lơ phất phơ, làm sao có thể cứu vãn công ty đã bị tổn thất?

Tuy nhiên, họ không bao giờ nghĩ rằng, trong gần nửa năm, công ty Viễn Phương không chỉ không phá sản, hiệu suất cũng tăng lên, lý do là bởi vì công ty Viễn Phương giới thiệu công nghệ mới, giới thiệu vật liệu xây dựng và trang trí thân thiện với môi trường hơn.

Với sự phát triển của nền kinh tế, mọi người theo đuổi cuộc sống không còn dễ dàng như trước đây, họ ngày càng chú ý nhiều hơn đến sự thoải mái và sức khỏe của cuộc sống. Vật liệu xây dựng thông thường trong quá trình sản xuất và chế biến không xử lý tốt các chất độc hại và có hại trong đó, con người sống trong nhà, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng vật liệu xây dựng thân thiện với môi trường sẽ được kiểm soát các chất độc hại và có hại trong một phạm vi nhất định, mặc dù không có cách nào để loại bỏ hoàn toàn, nhưng điều này cũng đủ rồi.

Không có so sánh sẽ không có đau thương. Trong nhu cầu thị trường như vậy, hiệu suất của công ty Viễn Phương tự nhiên cũng phát triển mạnh. Trong một thời gian ngắn thu hút nhiều công ty thượng nguồn hơn, làm họ trở thành khách hàng trung thành của công ty Viễn Phương.

Ý tưởng này là của Trác Duyên đề xuất với Chu Lâm, Chu Lâm vốn còn chưa tin tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy thành quả, hắn không thể không bội phục Trác Duyên tuổi còn nhỏ đã có ánh mắt xa như vậy. Đương nhiên, hắn càng thêm kiêu ngạo với ánh mắt nhìn người khác của mình.

Hiện giờ, Trác Duyên là cổ đông lớn nhất của công ty Viễn Phương, Chu Lâm là cổ đông lớn thứ hai, những người khác đều là một số cổ đông nhỏ, cho nên trong công việc của công ty, ngoại trừ Trác Duyên, Chu Lâm có quyền lên tiếng nhất. Có thể làm bạn với Lục Kinh, năng lực cũng sẽ không làm cho người ta khinh thường. Chu Lâm cũng không thỏa mãn quy mô của công ty Viễn Phương trước mắt, hắn muốn công ty Viễn Phương tiến thêm một bậc.

Nhưng Trác Duyên không đồng ý.

Lý do không đồng ý rất đơn giản, bởi vì cuộc khủng hoảng tài chính sắp xảy ra, thị trường đã xuất hiện cảnh tượng tiêu điều, nhưng ngành công nghiệp bất động sản mang lại nền kinh tế bong bóng*, để nhiều người không nhìn thấy một cuộc khủng hoảng bên dưới bề mặt nó.

*Hiện tượng bong bóng kinh tế (đôi khi còn gọi là “bong bóng đầu cơ”, “bong bóng thị trường”, “bong bóng tài chính” hay “speculative mania”) là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững. Mức giá cao thái quá này của thị trường không hề phản ánh mức độ thỏa dụng hay sức mua của người tiêu dùng theo như các lý thuyết kinh tế thông thường.

Đợi đến khi nguy cơ chính thức đến, tất cả mọi người sẽ phát hiện, bọn họ không ngừng gia công nguyên liệu sản xuất căn bản là không có cách nào bán ra ngoài. Sức mua của dân chúng giảm xuống, ngành bất động sản cũng bị ảnh hưởng, rất nhiều vật liệu xây dựng đều bị trì hoãn tiêu thụ, chi phí sản xuất không có cách nào thu hồi, công ty cũng không có cách nào hoạt động bình thường.

Đương nhiên, nguyên nhân này cậu không có cách nào nói rõ ràng với Chu Lâm, chỉ là hy vọng Chu Lâm có thể tạm thời chậm lại, tập trung phần lớn tinh lực phát triển sản phẩm bảo vệ môi trường mới.

Chu Lâm không phải là một người cố chấp bảo thủ, hắn nếu đã lựa chọn Trác Duyên sẽ coi trọng lời nói của cậu, hắn sẽ không bởi vì tuổi của Trác Duyên mà xem thường đối phương.

Vào tháng 4, khủng hoảng tài chính đột nhiên bùng nổ, trong một thời gian ngắn quét qua toàn cầu, thị trường kinh tế thế giới một mảnh tang thương. Chính phủ Trung Quốc đã ngăn chặn sóng dữ và giảm thiểu thiệt hại cho nền kinh tế của mình càng nhiều càng tốt.

Mặc dù vậy, nhiều doanh nghiệp vẫn không thể duy trì và phá sản.

Công ty vật liệu xây dựng mới do Trác Tường thành lập cũng bị cuốn trôi trong trận lụt này, không còn gì nữa. Nhưng công ty Viễn Phương vẫn yên lặng như cũ, không bị sóng lớn vô tình tập kích, Chu Lâm thấy vậy, chỉ cảm thấy ánh mắt của mình thật sự là mẹ nó quá tốt rồi!

Bên cạnh Trác Duyên thay đổi lớn nhất chính là Chương Mân.

Công ty nhà Chương Mân đang tiến hành thanh lý, bởi vì chuyện này, bầu không khí của nhà họ Chương vẫn cực kỳ áp lực. Chương Mân biết công ty mình đóng cửa, nhưng cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa có một nhận thức trực quan, hắn ta vẫn chưa cảm nhận được vì những thay đổi này mà người và mọi chuyện bên cạnh hắn ta đều đang dần thay đổi.

Trước kia đám cặn bã chơi với hắn ta hình như dần dần không chơi với hắn ta nữa. Hắn ta vốn tưởng rằng là bởi vì thi đại học sắp tới, đám cặn bã cũng phải cố gắng lần cuối cùng một phen, nhưng hắn ta không nghĩ tới có một lần ở phòng vệ sinh nghe được bọn họ đang nói xấu hắn ta.

Thì ra trước kia là bởi vì nhà hắn ta có tiền, bọn họ mới có thể nghe lời hắn ta, hiện tại công ty của nhà hắn ta không còn, bọn họ không để ý tới hắn ta nữa.

Chương Mân kỳ thật đối với loại chuyện này cũng thấy không ít, chỉ là khi sự việc xảy ra trên người mình, hắn ta khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Lúc trước còn có thể cùng bọn Trác Duyên chơi đùa, hiện tại lại có chút ngượng ngùng tiến về phía bọn họ.

Trác Duyên gần đây vội vàng chuẩn bị thi, vội vàng vớt tiền trong thị trường chứng khoán ra, căn bản không chú ý đến Chương Mân. Hàn Xương ngồi ở phía sau Chương Mân, phát hiện Chương Mân có chút không thích hợp, trước kia người này còn rất thích đi chơi, hiện tại trên cơ bản đều là ngồi ở chỗ của mình yên lặng xem đề thi viết.

Hàn Xương tâm địa thiện lương, hắn biết chuyện xảy ra ở nhà Chương Mân, trong lòng cảm thấy đồng tình, nhưng xưa nay hắn cùng Chương Mân quan hệ bình thường, cũng không có tiến lên an ủi hắn ta cái gì. Dù sao ba Chương Mân vẫn còn, muốn quan tâm cũng không tới phiên mình.

Thế nhưng, một chuyện xảy ra vào tháng 5 đã đả kích Chương Mân đang chuẩn bị thi đại học.

Ba của Chương Mân vì không chịu nổi sự phá sản của công ty và nợ nần chồng chất, nhảy lầu tự tử.

Đối với một học sinh như Chương Mân còn đang chuẩn bị thi đại học mà nói, đúng là trời sụp đất nứt. Hắn ta suốt một tuần không đến trường học, chủ nhiệm Lý Như đến nhà hắn ta kéo hắn ta ra khỏi phòng tối u ám, Chương Mân một thân lộn xộn sụp đổ ôm Lý Như khóc lớn.

Lý Như không ngừng khuyên hắn ta, dù sao hắn ta hiện tại một mình, tương lai chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu như không tham gia thi đại học, hắn ta cũng chỉ có thể đi làm công, tiền đồ ảm đạm.

Chương Mân khóc một hồi rồi theo Lý Như trở lại trường học. Ba hắn ta qua đời, mẹ hắn ta đã sớm ly hôn với ba, gả đi rất xa. Hơn nữa bởi vì muốn trả nợ, biệt thự của gia đình hắn ta cũng bị tòa án bán đấu giá, hắn ta không có chỗ để đi, cũng không có nguồn sống.

Chương Mân trong mười bảy năm đầu đời, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình có một ngày sẽ lưu lạc đến mức này.

May mắn thay, hắn ta có một tài khoản, và một số tiền gửi đủ cho kỳ thi tuyển sinh đại học của hắn ta kết thúc.

Sau khi Hàn Xương biết chuyện này, trong lòng thổn thức không thôi. Chuyện Chương Mân gặp phải khiến hắn nghĩ đến tình huống của Trác Duyên năm ngoái. Sau khi hắn nói với Trác Duyên và Đỗ Dần, Trác Duyên chỉ sờ đầu hắn, cười nói: “Chương Mân không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trác Duyên đối mặt với kỳ thi đại học, đặt phần lớn tinh lực ở trong sách vở. Thời gian Lục Kinh ở trong công ty càng ngày càng dài, bởi vì thế hệ hai Kinh Cức đã nghiên cứu và phát triển thành công, trước mắt đang định ra mắt bán hàng, cứ như vậy, hai người trên cơ bản rất ít khi gặp mặt.

Cho đến đầu tháng 6, kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến.

Buổi sáng Hoắc Quân nấu cho Trác Duyên hai quả trứng gà, cố ý để Lục Kinh dành thời gian đưa Trác Duyên đến phòng thi. Hai người dọc theo đường đi cũng không nói gì, mãi cho đến trước cửa phòng thi, Lục Kinh mới nắm chặt tay lái, giọng điệu chắc chắn: “Đừng khẩn trương, em sẽ thi đậu vào Thanh Mộc.”

Trác Duyên kỳ thật không khẩn trương gì, tuy rằng đề thi đại học năm đó trên cơ bản cậu đều quên, nhưng còn mơ hồ nhớ rõ loại đề, cậu đã chuẩn bị tốt. Nếu như thi lại một lần còn thi không tốt, cậu có thể tự mình tạ tội.

“Ừm.”

Lục Kinh ngồi trong xe nhìn Trác Duyên đi vào trong phòng thi, bóng dáng càng ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Điện thoại di động vang lên, Lục Kinh nhận lấy: “Lão Tống.”

Tống Nham ở bên kia có chút vội vàng: “Lão Lục, bây giờ cậu đang ở đâu? Buổi ra mắt sản phẩm mới sắp bắt đầu, cậu vẫn chưa tới à?”

Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Tôi lập tức đi qua.”

Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của công ty Kinh Cức đang diễn ra sôi nổi, bên kia Trác Duyên cũng đang hăng hái viết bài trong phòng thi.

Trạng thái của Trác Duyên vô cùng tốt, cậu cảm thấy lúc hạ bút đầu óc cực kỳ rõ ràng, giống như có thần trợ giúp, làm xong một tờ giấy thi, cậu chỉ cảm thấy vui sướиɠ đầm đìa, ngược lại không có một chút cảm giác trì trệ.

Sau khi cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, cậu ngồi tại chỗ ngồi chờ nộp bài thi. Cậu bỗng nhiên có loại cảm giác, kiếp trước gập ghềnh kia trong đầu cậu đang dần dần mờ nhạt, giống như đó chỉ là một cơn ác mộng. Hôm nay mới là chính mình, Trác Duyên trong mơ đã không còn tồn tại nữa.

Sau hai ngày thi đại học, tất cả học sinh, cho dù thi tốt hay không, đều chọn đi ăn mừng thoát khỏi biển khổ.

Hàn Xương hưng phấn gọi điện thoại cho Trác Duyên: “Yến Tử, mau ra ngoài chơi đi!”

Tâm tình Trác Duyên cũng rất tốt, cậu cười: “Cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đi tìm cậu, nhân tiện, cho cậu một bất ngờ.”

Hàn Xương báo cáo địa điểm, vội vàng truy hỏi: “Bất ngờ gì vậy?”

“Nói ra sẽ không gọi là bất ngờ.” Trác Duyên cúp điện thoại, nói với Hoắc Quân đang thêu tranh chữ thập: “Dì Hoắc, bạn con tìm con ra ngoài chơi, con đi ra ngoài trước ạ.”

Hoắc Quân gật đầu: “Về sớm một chút, đừng chơi quá muộn.” Bà rất hiểu tâm tình của những đứa trẻ vừa thi đại học xong. Nghĩ đến lúc trước Lục Kinh thi đại học xong trở về vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp, Hoắc Quân cảm thấy một chút cảm giác thành tựu làm mẹ cũng không có.

“Vâng dì Hoắc, con đi đây.”

Lúc Trác Duyên đạp xe tìm được Hàn Xương, Hàn Xương đang mua đồ ăn vặt ở quán ven đường, Đỗ Dần và Đỗ Vi đứng bên cạnh hắn, trên mặt đều không có biểu cảm gì.

Trác Duyên đẩy xe qua, gật đầu với Đỗ Vi: “Tiểu Vi sắp thi rồi phải không? Cố lên nhé.”

Đỗ Vi lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn.”

Hàn Xương thấy cậu tới, lập tức nở nụ cười, đôi mắt vốn rất to trong nháy mắt liền biến thành hai khe hở: “Yến Tử, cậu đến vừa lúc, tớ mua cho cậu mấy xiên phi lê cá nướng, sắp xong rồi.”

Trác Duyên gật đầu: “Đợi lát nữa hai người chuẩn bị đi đâu chơi?”

“Cứ tùy tiện đi dạo một chút.” Hàn Xương đưa cá nướng cho Trác Duyên: “Cẩn thận nóng. Đỗ Dần, Đỗ Vi, hai người cũng ăn đi.” Bọn họ ngồi xuống bàn bên cạnh, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Yến Tử, vừa rồi cậu nói có bất ngờ trong điện thoại là gì vậy?” Hàn Xương cắn một miếng cà tím nướng, mở to hai mắt nhìn Trác Duyên hỏi.

“Hiện tại không tiện nói, đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết.”

Đỗ Dần biết Trác Duyên muốn cho Hàn Xương bất ngờ gì, không khỏi nhìn thoáng qua Hàn Xương đầu đầy mồ hôi, cảm thấy những lời kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc này vẫn có chút đạo lý.

Qua một năm Đỗ Vi cao hơn không ít, cũng trở nên càng thêm xinh đẹp, cô không nói chuyện nhiều, chỉ cần ngồi ở chỗ này cũng là cảnh đẹp. Trên quầy hàng chợ đêm có không ít khách hàng nam liên tiếp nhìn sang bên này.

Đỗ Vi ở bên ngoài rất ít khi cười, dùng “mặt ngọc ngậm sương” để đánh giá cũng không quá mức. Kể từ khi cô buộc tóc lên, cô đã trở thành nữ thần mới trong trường học của cô. Trước kia Đỗ Vi chỉ là thành tích học tập xuất sắc, những nữ sinh khác cảm thấy không có gì, bà điên thành tích tốt thì như thế nào? Nhưng nhà quê học bá ban đầu lập tức biến thành nữ thần học bá, được nam sinh toàn trường nhiệt liệt theo đuổi, các nữ sinh khác cũng có chút nản lòng.

Trong trường học có một chị đại còn tìm Đỗ Vi gây phiền toái, vốn tưởng rằng bộ dáng nhu nhược của Đỗ Vi nhất định sẽ sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng kết quả cuối cùng là, nữ thần học bá đánh các cô quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không dám đến trêu chọc nữa.

Những chuyện này Đỗ Vi chưa từng nhắc tới với bọn họ, nhưng là anh trai quan tâm em gái, bọn Đỗ Dần vẫn tương đối chú ý chuyện Đỗ Vi ở trường học có bị khi dễ hay không, chờ sau khi biết kết quả như vậy, bọn họ liền yên tâm.

“Yến Tử, bây giờ thi xong rồi, cậu có nghĩ sau này sẽ học chuyên ngành nào không?”

Trác Duyên nuốt thịt cá trong miệng mới nói: “Về phương diện bảo vệ môi trường, còn các cậu thì sao?”

Hàn Xương thở dài một hơi: “Tớ còn chưa nghĩ kỹ, chờ điểm số ra rồi mới tính.” Hắn vốn không có sở thích gì, hiện tại chỉ còn lại mờ mịt.

“Đỗ Dần cậu thì sao?” Hàn Xương thấy Đỗ Dần chậm rãi ăn cá nướng không nói gì, liền hỏi.

“Tôi cũng chờ điểm ra rồi mới tính.”

Đỗ Vi liếc mắt nhìn Đỗ Dần một cái, lại nhìn Trác Duyên. Tuy rằng anh trai cô rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng tâm tư Đỗ Vi tinh tế, cũng đại khái đoán ra một chút. Ví dụ như một năm nay anh trai cô vẫn luôn cố gắng kiếm tiền và học tập, sợ không chỉ vì chính bọn họ, mà còn vì có thể sóng vai cùng Trác Duyên. Nếu như cô không đoán sai, phỏng chừng đến lúc đó Trác Duyên học chuyên ngành gì, anh trai cô sẽ học chuyên ngành đó.

“Ăn xong rồi, đi, Yến Tử, cậu nói cho tớ bất ngờ mà.” Hàn Xương đứng dậy, trông mong nhìn cậu.

Trác Duyên gật đầu: “Bên kia mới mở một trung tâm thương mại, chúng ta đi vào xem một chút.”

Bốn người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại. Trong trung tâm thương mại mở điều hòa mát mẻ, ngược lại giảm bớt một chút khô nóng. Hàn Xương quay đầu hỏi Trác Duyên: “Yến Tử, bất ngờ ở chỗ này à?”

“Không phải cậu vẫn luôn muốn có một cái điện thoại di động của mình sao?” Trác Duyên từ trong túi lấy ra một cái thẻ ngân hàng: “Tiền trong này đều là của cậu, hiện tại cậu có thể đi chọn thứ mình thích.”

Hàn Xương trợn tròn mắt: “Yến Tử, cho dù tớ muốn điện thoại di động, vậy tớ cũng phải lấy tiền của mình đi mua chứ? Làm thế nào cậu có thể yêu cầu lấy tiền của cậu?”

“Đây không phải của tớ, đây là của cậu.” Trác Duyên nhét thẻ trực tiếp vào tay Hàn Xương: “Năm ngoái không phải tớ mượn cậu mười ngàn tệ sao? Bây giờ trả lại cho cậu, tất cả đều ở đây.”

Cậu không nói rằng mười ngàn năm ngoái bây giờ đã trở thành một trăm ngàn tệ.

Hàn Xương gần như đã quên chuyện này, hiện tại Trác Duyên nhắc tới, hắn mới phản ứng lại, bật cười: “Thì ra là cái này, Yến Tử, sau này nếu cậu còn cần thì tới tìm tớ.”

Trác Duyên gật đầu: “Đi thôi, đi mua điện thoại di động.”

Thế hệ thứ hai của Kinh Cức vừa mới được đưa ra thị trường, nghe nói hiệu suất của chiếc điện thoại này so với thế hệ đầu Kinh Cức còn cao hơn một cấp độ. Bộ nhớ của thế hệ thứ hai đã được mở rộng, và máy ảnh được cài đặt ở phía sau của thân máy. Bây giờ có thể chụp ảnh bằng điện thoại di động, điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người tiêu dùng, thế hệ thứ hai của Kinh Cức trở nên phổ biến hơn.

Trác Duyên hiện tại dùng thế hệ hai Kinh Cức, là thời gian trước Lục Kinh mang về nhà cho cậu.

Nếu như trước kia, Trác Duyên phỏng chừng còn có chút ngượng ngùng, nhưng ở nhà họ Lục gần một năm, cậu đã coi bọn Lục Kinh là người nhà của mình, khách sáo gì đó cũng không cần.

Lục Kinh tốt với cậu như vậy, cậu cũng sẽ hồi báo.

“Yến Tử, cậu nói tớ mua loại điện thoại nào thì tốt? Nghe nói thế hệ hai Kinh Cức hình như rất tốt, nhưng giá cả đắt chết, tớ sợ không mua nổi.”

“Cũng chỉ hơn bốn ngàn, sao lại không mua nổi?” Trác Duyên cầm lấy một chiếc điện thoại màu xám bạc: “Cậu xem cái này thế nào?”

Ánh mắt Hàn Xương sáng lên: “Cái này đẹp quá!” Nhưng hắn vừa nhìn giá cả nhất thời liền thôi: “Bốn ngàn tám, đắt như vậy! Tổng cộng tớ chỉ có mười ngàn tệ, tớ còn phải trả học phí đại học.”

Trác Duyên cười hỏi hắn: “Thật sự thích sao?”

Hàn Xương cô đơn gật đầu.

Trác Duyên nói với nhân viên tư vấn: “Lấy cái này.”

Nhân viên tư vấn lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Được, anh đẹp trai mời qua bên này thanh toán.”

Hàn Xương kéo vạt áo của Trác Duyên, muốn nói lại thôi, vẻ mặt đau đớn này chọc cười Trác Duyên, cậu không khỏi nhỏ giọng bên tai hắn: “Cậu đừng đau lòng, cậu quên trước đó tớ đã đầu cơ sao? Tớ đã sử dụng mười ngàn của cậu làm tiền gốc, kiếm được chín chục ngàn tệ, bây giờ có một trăm ngàn tệ trong thẻ của cậu.”

Hàn Xương trong nháy mắt trợn to con ngươi, hoảng sợ nói: “Yến, Yến Tử, không phải cậu đang nói đùa chứ?”

Trác Duyên cười.

Hàn Xương nghỉ ngơi mấy chục giây sau mới thoát khỏi trạng thái mờ mịt, hắn vội vàng lấy thẻ ra, nhét vào trong tay Trác Duyên: “Yến Tử, cậu trả tớ mười ngàn là được rồi, chín chục ngàn còn lại cậu cầm về đi!”

Trác Duyên đột nhiên lạnh lùng: “Tràng Tử, cậu lại khách sáo như vậy, tớ cũng mất hứng rồi.”

Trác Duyên rất đẹp, lúc lạnh mặt đôi mắt đào hoa càng xinh đẹp, nhưng cũng làm cho người ta sợ hãi. Hàn Xương từ nhỏ đến lớn chỉ sợ chọc Trác Duyên tức giận, tức giận hắn liền không còn cách nào khác.

“Yến Tử, cậu đừng tức giận nữa, tớ, tớ cầm là được rồi.” Hàn Xương ôm lấy bả vai Trác Duyên lắc lắc.

Trác Duyên vốn không tức giận, cậu chỉ là hù dọa Hàn Xương thôi. Nghe Hàn Xương nói xong câu đó, cậu liền nở nụ cười, đôi mắt dưới ánh đèn sáng ngời của trung tâm thương mại rạng rỡ tỏa sáng.

Đỗ Dần yên lặng đứng ở một bên, cùng Đỗ Vi nhìn hai người.

Không chỉ họ, ở phía bên kia của trung tâm mua sắm, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở áo trắng đang giới thiệu doanh số bán hàng của thế hệ thứ hai Kinh Cức cho người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh cô. Phía sau bọn họ còn có một ít người khác mặc âu phục giày da.

Bỗng nhiên, bước chân người đàn ông dừng lại, ánh mắt dừng lại cách đó không xa, vẻ mặt cũng xảy ra chút thay đổi.

Cô gái áo trắng còn chưa phát hiện thay đổi này, tiếp tục trình bày.

Người đàn ông dừng bước, nhìn bộ dáng nhéo lỗ tai của Trác Duyên và Hàn Xương đối diện, nhìn bộ dáng ra vẻ tức giận của cậu, nhìn bộ dáng tươi cười của cậu…

“Lục tổng?” Cô gái thấy Lục Kinh dừng lại, không khỏi thắc mắc hỏi.

Lục Kinh “Ừ” một tiếng: ” Cô tiếp tục đi.”

“Theo thống kê, doanh số bán hàng của chúng ta đang tăng lên, và phản ứng của người dùng rất tốt …”

“Tôi biết rồi.” Lục Kinh giơ tay lên ý bảo cô không cần nói nữa, sau đó cất bước đi về phía Trác Duyên.

Trác Duyên và Hàn Xương đang chờ nhân viên tư vấn đóng gói điện thoại di động xong, kết quả thấy một đám nhân sĩ tinh anh, đi đầu rõ ràng là Lục Kinh.

“Anh Lục!” Trác Duyên nhìn thấy Lục Kinh đang nhìn mình, không khỏi tiến lên kêu một tiếng.

Lục Kinh gật đầu, nhìn lướt qua Hàn Xương và Đỗ Dần, dừng lại trên mặt Đỗ Vi một chút: “Ừm, cùng bạn học ra ngoài chơi à?”

Trác Duyên khẽ cười nói: “Ừm, anh Lục, anh tới nơi này thị sát tình hình sao?”

Lại mỉm cười, Trác Duyên hình như chưa bao giờ lộ ra nụ cười vừa rồi trước mặt mình.

Trong lòng Lục Kinh có chút hoảng hốt, nhưng anh lại biết đây là không nên: “Khi nào trở về? Tôi sẽ đưa em về luôn.”

“Tôi đạp xe tới đây, anh bận việc của anh đi, tôi đi dạo thêm một lát nữa sẽ trở về.” Trác Duyên thấy Lục Kinh còn đang làm việc, cũng không quấy rầy quá nhiều, nhận lấy điện thoại di động của nhân viên tư vấn đưa tới: “Anh Lục, vậy anh làm việc đi, chúng tôi đi trước.”

Con ngươi Lục Kinh sâu thẳm bình tĩnh nhìn cậu, gương mặt cực kỳ anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc nào khác: “Ừm, trên đường cẩn thận.”

Trác Duyên đi lướt qua bên cạnh anh, Lục Kinh hơi nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng cậu vài giây, sau đó xoay người lại. Đúng lúc này, Trác Duyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Kinh, nhìn thấy anh đưa lưng về phía mình nhìn điện thoại di động trong quầy.

“Yến Tử, nhìn cái gì vậy?”

Trác Duyên quay đầu lại, bên môi lộ ra một nụ cười thoáng tự giễu: “Không có gì, đi thôi.”

***********************

- -----oOo------