Chương 9.2
Aoi: Cảm ơn bạn ‘Thích Vô Tình !?’ đã đề cử truyện nhiều nha~💖💖
—————————————————————
Một câu nói ra khiến cho mọi người đều trầm mặc, sắc mặt bọn họ dần trở nên yên tĩnh lại, đồng thời xuất hiện một chút tang thương cùng cảm thấy may mắn. Bọn họ đang nhớ lại từng vị chiến hữu đã bỏ mạng.
Khóe miệng cong lên, Mạc Nhập bật cười, “Không cần phải đàn bà như vậy đâu! Nơi này là nhà của mọi người! Hơn nữa chỉ cần Lục Minh đại ca nghiên cứu ra được một nửa số thuốc kia, thì chúng ta liền có thể tùy hứng làm bậy.”
Mọi người vừa nghe xong trong lòng thoải mái hơn không ít, sau đó quay qua nhìn Lục Minh đang ngồi im lặng ăn đồ ăn ở một bên bằng ánh mắt mang theo hàm ý không rõ, Lục Minh này chính là loại người nhân lúc cháy nhà mà hôi của a.
Dùng nguyên vật liệu của người khác rồi mà khi chế tạo xong còn đòi hẳn một nửa? Sao có thể so sánh với phẩm đức vô tư hiến tặng như Mạc Nhập đệ đệ được.
Tay Lục Minh cứng lại một lúc, sau mới nở một nụ cười cứng ngắc, “Không có việc gì, tôi cũng vì an toàn của mọi người.”
Cậu ta vừa dứt lời, mọi người liền cười lạnh trong lòng, vì an toàn của mọi người? Người yêu cầu để mọi người ở trong căn hộ không được an toàn trước kia là ai?
Nếu không vì Mạc Nhập đệ đệ thoải mái bỏ ra viên tinh hạch kia, thì bọn họ lúc này có thể mỗi ngày đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Minh cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của mọi người cũng đứng ngồi không yên, đứng dậy nói một câu thân thể không khỏe rồi chạy về phòng.
“Được rồi, được rồi, đây là bữa tiệc hoan nghênh Mạc Nhập đệ đệ đấy! Ha ha ha!” Lão Tam ha ha cười, uống rượu, nấc một tiếng nói, “Thoải mái đi! Mạc Nhập đệ đệ, lão Tam tôi đời này trừ bỏ lão Đại ra cũng không phục ai, nhưng không nghĩ tới tôi cùng lão Đại cộng lại cũng không bằng cậu. Tới tới tới, tôi kính cậu một ly!”
Mặt Tần Trọng Thần không đổi liếc qua, con ngươi tối đen phóng qua như một cây đao đang hung hăng tra tấn lão Tam, ngữ khí nói ra cũng mang theo sắc bén, “Mạc Nhập còn nhỏ, không thể uống rượu.”
“Không sao, tôi đã trưởng thành rồi.” Mạc Nhập bưng chén rượu lên, nâng lên một hơi uống cạn sạch.
Bỗng nhiên, hắn ho khan kịch liệt, hắn không nghĩ tới đồ ăn thế gian này rất ngon, mà rượu lại nồng tới vậy, quả thực không thể nuốt trôi, khoang miệng chua xót tựa như bị gió gọt qua.
Vỗ vỗ lưng thiếu niên, giọng nói Tần Trọng Thần mang theo lo lắng xen lẫn bất mãn nói, “Ai bảo cậu không chú ý đã uống sạch, nhìn xem.”
Nói xong, y quan sát tình trạng của thiếu niên, sau đó lại nhìn hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly của hắn.
Thiếu niên nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, khiến cho tâm y không thể khống chế được mà rung động.
Y ngốc lăng nhìn chăm chú con người xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy đôi môi đỏ mọng của hắn vô cùng hấp dẫn, khiến cho người khác muốn chiếm lấy.
Lão Tam co rúm lại một lát, mới nhanh chóng thối lui, nhưng gã cũng bị một màn trước mắt này làm cho kinh diễm.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm dung mạo của thiếu niên, thần tình si mê, một hồi sau mới nghe thấy một tiếng hừ lạnh vang lên như từ trong địa ngục.
Mọi người bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, cố chống đỡ sát khí bắn ra từ phía lão đại, gục đầu xuống không dám nhìn, trong lòng lại thầm mắng, lão Đại cũng được nha! Du͙© vọиɠ chiếm hữu quá mạnh mẽ!
Mạc Nhập hạ mi xuống, thở gấp, ánh mắt hắn xa xăm nhìn chăm chú chén thủy tinh trong suốt trong tay.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy cay nồng, nhưng giờ lý trí lại mơ hồ, cả người thoải mái, không ngờ được rượu ở nhân gian cũng có đặc sắc riêng của nó.
Vì vậy thần minh ăn hàng lại bắt đầu mê rượu.
KK bụm mặt không đành lòng nhìn thẳng, chủ nhân nhà nó đã bị khai thông thuộc tính quỷ dị rồi, đúng là… vô cùng thê thảm.
“Mạc Nhập? Mạc Nhập? Cậu ổn chứ?” Tần Trọng Thần che lại kinh diễm trong đáy mắt, lo lắng hỏi. Y tuy rằng cực kỳ yêu vẻ mặt lười biếng như mèo con này của thiếu niên, nhưng lại khá lo lắng cho thân thể của hắn.
“Tôi ổn, thứ này có hương vị không tồi, lại thêm một chén nữa đi.” Mạc Nhập câu môi cười vô cùng hút hồn.
Tần Trọng Thần vừa muốn cự tuyệt, thì đột nhiên, hai mắt đầy sương mù của thiếu niên nháy mắt liền thanh tỉnh. Hắn lạnh lùng dời mắt nhìn ra phía cửa, nơi đó có một đội nhân mã đang xông vào nhà dân.
“Ha ha ha, mọi người đang cử hành tiệc à? Tôi tới thật đúng lúc, xin chào, tôi là thủ lĩnh của căn cứ B, tên là Lý Thông. Hi vọng mọi người không để ý tới chuyện tôi tự ý tiến vào. Tôi nghe nói mình có hàng xóm, sao có thể không cao hứng đi tới chào hỏi được chứ!”
Cầm đầu đi vào là một hán tử thô ráp, trong mắt tràn ngập dã tâm. Gã đánh giá xung quanh,trong chớp mắt ánh mắt liền bừng sáng, tầm mắt mang theo tính xâm lược nhìn về phía Mạc Nhập.
Vốn không có ấn tượng tốt gì với gã, bây giờ nhìn thấy biểu cảm tràn ngập dã tâm của gã đàn ông, đáy lòng Tần Trọng Thần trào ra nồng đậm hắc ám. Y hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì? Quà chào hỏi đâu?”
Gã đàn ông ngẩn ra, gã tác oai tác quái lâu như vậy, đi nơi nào cũng đều được cung kính, nghênh đón, sao có thể đem theo quà chào hỏi.
Nháy mắt gã liền cảm thấy khó chịu, “Ý gì? Tôi là thủ lĩnh tự mình tới đây, còn chưa đủ thành ý à?”
“À, đương nhiên có thể. Vị thủ lĩnh này, mời ngồi, anh cứ tùy ý.” Tần Trọng Thần mặt không đổi, từ trên cao nhìn xuống gã thủ lĩnh, lãnh đạm nói. Những lời y nói này hoàn toàn có tính vũ nhục đối với thủ lĩnh.
Thủ lĩnh cảm thấy vô cùng nhục nhã, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, gã đem bộ dạng tác oai tác quái ngày thường bày ra, “Ha ha ha, người trẻ tuổi cuồng ngạo cũng đúng, bất quá thời điểm thích hợp thì phải cúi đầu a. Chỉ cần tôi nói một câu thì các người cũng không yên ổn đâu, ha ha. Đương nhiên, tôi không ngại với thái độ bất kính vừa rồi. Chỉ cần đem thiếu niên kia tới hầu hạ tôi là được.”
Tuy thủ lĩnh nghe nói rằng những người này đã gϊếŧ được một con cự mãng cường đại, nhưng lại cố ý giả vờ không biết là người nào, cũng không biết được cấp bậc của cự mãng.
Vì vậy gã cho rằng những người này chỉ gϊếŧ được con xà nhỏ cấp 2 cấp 3 gì đó, vận khí tốt mới có được tinh hạch cấp 5.
Những lời này chẳng khác gì ngòi châm lửa vào lòng bọn họ, bọn họ trợn mắt lên, vô cùng tức giận. Trong lòng mọi người, vị trí của Mạc Nhập đệ đệ rất quan trọng.
“Tao đệt cả nhà mày! Cái dạng não teo như mày mà cũng đòi làm thủ lĩnh à?” Lão Tam uống chút rượu vào cảm xúc tự nhiên cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ít, mày kiếm dựng thẳng, trên mặt tức giận dữ tợn.
Con ngươi Tần Trọng Thần nổi lên khói mù, mưa rền gió dữ, đáy mắt màu đen đặc quánh lại.