Chương 8.1:
“Tao đang gọi mày đấy! Mày điếc à!” Một thanh niên diện mạo mập mạp đi tới, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống Mạc Nhập, trong ánh mắt mang đầy sự kinh thường cùng kinh ngạc, đương nhiên còn có cả tham lam khi nhìn thấy đồ ăn trên tay Mạc Nhập.
Người trong đội ngũ nghe thấy, liền kinh ngạc nhìn qua, sau đó thần sắc có chút quái dị nhìn về phía Mạc Nhập.
Mạc Nhập sửng sốt chốc lát rồi mới nhớ ra thân thể hiện tại của hắn có tên như vậy. Là người quen sao? Hắn cúi đầu trầm tư một lát, cũng không nghĩ ra được đây là ai.
Chỉ là thời điểm hắn đang dùng cơm lại bị quấy rầy, ấn tượng đầu tiên với người này vô cùng tệ. Hơn nữa cái tên này còn thích gây sự chú ý, là một cái thùng phi không hơn không kém.
Thần sắc thằng nhóc kia ưu việt, thắt lưng tròn vo như cái thùng nước, một bàn tay thì cứ chỉ về phía đồ ăn mà Mạc Nhập đang cầm, “Không nghĩ tới cuộc sống của mày trải qua cũng không tồi đó? Lấy cho tao một ít đồ ăn đi, tao sắp đói chết rồi.”
Gã hét một tiếng thật lớn, tầm mắt của người trong đội ngũ nhìn gã đầy vi diệu. Thằng nhóc này là người nào mà dám vênh mặt hất hàm, bộ dáng sai bảo tuỳ tùng trong hiện tại khiến cho người khác phải bật cười.
“Nhanh lên!” Thằng nhóc kia thập phần tự tại ngồi cạnh Mạc Nhập, không kiên nhẫn thúc giục hắn, cũng chẳng để ý đến thái độ của đối phương ra sao.
“Anh là ai?” Mạc Nhập lãnh đạm, chậm rãi nói, trong lòng mơ hồ có đáp án.
Tay thanh niên khựng lại một lát, gã bỗng nhiên quay phắt lại, thần sắc tức giận không chịu nỗi, chỉ vào mũi Mạc Nhập mở miệng mắng: “Lâm Thanh Quyết! Mày đúng là cái đồ bạch nhãn lang! Vậy mà dám hỏi tao là ai? Tao là anh trai của mày!! Sao, giờ tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, có chút năng lực liền quên đi cội rễ à? Cha mà biết nhất định sẽ đánh chết mày!”
“Anh trai của tôi?” Mạc Nhập chậm rãi nở một nụ cười, như có như không đánh giá vị ‘thân nhân’ này, ngoài cuộc tỉnh táo còn trong cuộc lại u mê, sau khi hắn đọc xong nội dung của cuốn truyện, tự nhiên cũng biết người này là người như thế nào.
Vị anh trai này đối với ‘Lâm Thanh Quyết’ mà nói, là ác mộng trước khi mạt thế diễn ra, thường xuyên khiến cho nhục nhã bị khi dễ, nhục nhã vì liên quan đến thân phận con riêng của cậu ta.
Lâm Thanh Quyết vẫn luôn cố nén giận, thẳng tới khi bị người anh trai này bắt nạt đến không chịu nỗi, mới bị đá ra khỏi nhà, thuê một căn phòng chưa tới 20 mét vuông. Gã vẫn luôn tới căn phòng của nguyên chủ để diễu võ dương oai mãi cho đến khi mạt thế ập đến.
Nhìn vị anh trai béo như heo này, Mạc Nhập cảm thấy đã hoàn thành được một phần nhiệm vụ nguyên chủ giao cho, hắn đã gặp được người nhà của cậu ta, cũng coi như tạm chấp nhận được.
“Không, anh nhận sai người rồi. Em trai của anh bị anh lăng nhục, ức hϊếp, tàn phá tới mức phải ra ngoài thuê phòng để sống, anh cư nhiên còn tìm tới tận cửa đập phá hết đồ đạc, khiến cho cậu ta không lúc nào được yên ổn. Nhưng mà tôi lại không phải là cậu ta.” Mạc Nhập phất tay, nhếch miệng cười, nụ cười tươi tắn nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.
Đại thụ ở phía sau ầm ầm đổ xuống, rơi thành một đống củi vụn. Con ngươi Mạc Nhập đen tối hiện lên hai luồng lốc xoáy, “Anh nói xem, tôi có chỗ nào giống với đứa em trai yếu đuối của anh không, tôi làm sao lại là cậu em trai để mặc cho anh ức hϊếp được chứ? Nhỉ?”
Nói xong, cũng không thèm để ý tới thanh niên đã sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, cả người liên tục run rẩy, hắn tiếp tục ngồi xuống ăn, hương vị thịt xà này quả thực rất ngon.
Mạc Nhập nói mấy câu liền đem cả cuộc sống từng trải của Lâm Thanh Quyết kể ra hết một lần, mọi người trong đội ngũ vô cùng khϊếp sợ, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên mang theo chút thương tiếc, nhìn thằng nhóc kia càng thêm chán ghét.
Người như vậy mà cò dám phát uy trong mạt thế sao? Đúng là vô cùng khôi hài. Không một đao chém chết, thiếu niên đúng là lương thiện!
Lão tam ghét cái ác như địch, gã vô cùng căm thù mấy loại chuyện này tới tận xương tủy, tầm mắt nhìn về phía thằng nhóc kia càng thêm hung ác, đi tới thô bạo kéo áo của đối phương nhấc lên, “Thằng chó, đứng lên cho áo! Lão đại cùng Mạc Nhập đệ đệ đang ăn cơm, sao mày dám lảng vảng ở đây phá huỷ khẩu vị ăn uống! Tao mặc kệ trước đó mày có bối cảnh gì, hiện tại đang là mạt thế, nếu để tao gặp mày một lần nữa, mày liền xong đời.”
(( dịch ngố thôi chứ gốc câu cuối là “bắn chết cha mày” đó))
Cái gọi là ác nhân thì phải cần ác nhân trị, nguyên bản gan của thằng nhóc này cũng không lớn, lần này bị dọa tới vỡ mật, gã tè ra quần chạy về phía tiểu đội bên kia.
Sau khi cảm giác được an toàn mới dùng ánh mắt cừu hận nhìn Mạc Nhập, gã không nghĩ tới thằng tạp chủng này lại có có năng lực đến vậy, chênh lệch lớn như dòng sông với mặt biển càng khiến gã thêm oán hận.
Khoé miệng giương lên một nụ cười vô cùng hung hăng, sớm muộn gì tao cũng bắt mày phải trả giá đại giới, thằng tạp chủng nhà mày cứ chờ đó!!