Chương 7.2:
Xe việt dã chạy rất lâu, lão Tam sờ sờ đầu, trong giọng nói có chút mong chờ, “Lão Đại, lần này chúng ta đi thực thuận lợi. Sau khi tới căn cứ, chúng ta tổ chức cho Mạc Nhập đệ đệ một bữa tiệc chào mừng đi. Một đường này nếu không có Mạc Nhập đệ đệ, hẳn là chúng ta đã không sống sót nổi.”
“Có thể.” Nhớ tới cảnh thiếu niên đã cùng chung hoạn nạn với mình, ánh mắt của Tần Trọng Thần dần trở nên nhu hòa.
Lão Tam cười trộm trong lòng, quả nhiên hễ nhắc tới thiếu niên, lão Đại liền dễ nói chuyện.
Nếu như nói là muốn mở một bữa tiệc để chúc mừng lão đại thăng cấp dị năng, thì y tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Kỳ thực lão Tam chỉ muốn ăn một chút gì đó thôi, nên gã đành phải tìm cách chọc đúng chỗ ngứa trong nội tâm của thủ lĩnh.
Tiệc chào đón? Giống như nghi thức đánh nhau của thần giới? Mạc Nhập nghi hoặc nghiêng đầu, thế gian cũng có loại tiêu khiển này à?
Bộ dáng nghiêng đầu của Mạc Nhập thập phần đáng yêu, ánh mắt ngây thơ trông mong nhìn chằm chằm vào mình, khiến cho Tần Trọng Thần cư nhiên sinh ra một loại ảo giác lâng lâng, chỉ hi vọng giờ phút này vĩnh viễn được lưu giữ.
Y thích nhìn thấy thân ảnh của bản thân trong ảnh ngược của thiếu niên, muốn hắn vĩnh viễn nhìn mình như vậy.
Tiếng ù ù từ xa vang lên.
Không tới vài phút sau, bọn họ liền phát hiện ra ở phía bên trái có một con mãng xà rất lớn đang tàn sát cả một đội quân.
“Cái đệt mẹ, kia là thứ gì vậy!” Ngữ khí lão tam kinh hãi, dừng lại hít một hơi, đứng ở xa xa nhìn về phía đó.
“Cự Mãng Kinh Trập!” Lục Minh thốt ra bốn từ, thứ này cậu chưa từng gặp phải, lúc ấy cậu cùng Tần Trọng Thần vừa mới quen biết, trang bị của bọn họ không đủ, cho nên tốc độ đi tới đây không nhanh.
Sau khi tới căn cứ B rồi, mới vừa vặn nghe nói về chuyện này. Một đội ngũ tinh anh của quân đội cùng cự mãng cấp 5 này đã đồng quy vu tận, cuối cùng lấy được mạng sống của cự mãng.
Hiện tại mạt thế còn chưa đầy 20 ngày, trừ bỏ nhân vật chính có bàn tay vàng lợi hại nhất ra, thì mấy người còn lại cũng chỉ mới cấp 2.
Động, thực vật biến dị đã lên cấp 4 cấp 5, khiến cho hoàn cảnh sinh tồn của con người lại càng thêm ác liệt, nguy hiểm.
Khi đó, Lục Minh còn thổn thức không thôi, nội tâm vô cùng bi thương. Nhưng mà vào giờ phút này… cậu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, “Cự mãng này tầm trên dưới cấp 4, trong miệng có độc, thập phần khó đối phó, thân mình dị thường linh hoạt. Vì vậy, nghe nói thịt xà này ăn rất ngon, có thể gia tăng dị năng. Độc xà còn có thể dự phòng để làm thi độc.”
Cậu cố ý nói giảm lại một cấp dị năng, thiếu niên chắc là có cùng cấp bậc với cự mãng không sai biệt lắm, lúc này nếu nói như vậy, sẽ khiến hắn mất cảnh giác.
Cậu tin tưởng rằng nếu nhắc tới việc ăn, thiếu niên nhất định sẽ động tâm, nên nếu trong quá trình thiếu niên gặp phải tình huống nguy hiểm liên quan tới tính mạng, tất cả sẽ khôi phục lại như trước.
Con ngươi Mạc Nhập sáng lên, hắn híp mắt lại nhìn chăm chú con cự mãng đang tàn sát bừa bãi, khóe môi lạnh như băng nhếch lên.
Cấp bốn? Tuy rằng hắn không hiểu cơ chế về cấp bậc của thế giới này nhiều lắm, nhưng mới vừa rồi hắn nhìn qua cấp bậc của Tần Trọng Thần, khí tức của con xà nhỏ này thậm chí còn vượt qua cả Tần Trọng Thần. Nên nó cấp mấy không cần nói cũng biết, nhất là hắn còn biết được chân tướng nhờ nội dung truyện.
Nhưng mà Lục Minh nói thịt xà này ăn rất ngon, lại như cũ đả động được tâm hồn ham ăn của Mạc Nhập. Chỉ là một con xà nhỏ mà thôi, cho dù rập bẫy thì đã làm sao? Nam nhi không sợ gian nguy!
‘Này này này, đừng vì bản tính ham ăn của ngài, mà cố lấy cớ đường hoàng như vậy.’ KK ở một bên oán thầm.
Bỗng nhiên hắn lao ra khỏi xe việt dã, Mạc Nhập nở một nụ cười phóng túng, cả người tản ra một cỗ hơi thở cường giả.
Hắn giống như một đạo u quang màu lam, cắt qua không trung, mũi nhọn màu lam của băng kiếm hoa hoa lệ xuất hiện, còn có màu trắng oánh nhuận, màu đỏ của lòng trứng. Bỗng nhiên xuất hiện trên người cự mãng, đem nó bao vây lại trong những lưỡi kiếm đang múa lượn giữa không trung.
Không bao lâu sau, thiếu niên đẩy chân một cái, dừng lại trên mặt đất, thản nhiên đón nhận tầm mắt lo lắng của Tần Trọng Thần. Khuôn mặt ôn nhu, tươi cười sáng như ngọc, đôi con ngươi tươi đẹp sáng lạn.
Trái tim Tần Trọng Thần không thể khống chế được đập bình bịch, suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi cửa xe. Trong nháy mắt kia, y cảm thấy bản thân như đã lâm vào trong vực sâu kỳ diệu, lại cam tâm tình nguyện muốn chui đầu vào.
Cự xà ở phía sau thiếu niên cứng ngắc một lúc, nháy mắt bang bang vỡ tung, từng khối thịt rơi xuống trên mặt đất, khiến cho đội quân trước đó chiến đấu thê thảm không khỏi sửng sốt,mờ mịt.
Bọn họ vẫn đang bị vây trong cảm xúc tuyệt vọng, chưa thoát ra được, ngây như phỗng nhìn vị thần bỗng nhiên xuất hiện khiến cho tình thế chuyển biến.
Không cần tốn nhiều sức đã gϊếŧ chết được cự mãng, hình tượng thiếu niên trong lòng mọi người càng thêm cao hơn. Lúc này lão Tam quả thực muốn cúng bái thiếu niên, đúng là quá lợi hại!!
Hít sâu một hơi, Tần Trọng Thần xúc động đem người ôm vào lòng, động tác vô cùng ôn nhu, hai má cọ lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, đáy mắt phức tạp mà thâm thúy, lại mang theo quyến luyến nóng bỏng cùng ảo não lo lắng, “Lần sau đừng xúc động như vậy nữa.”
“Thịt.” Lúc này tâm Mạc Nhập hoàn toàn không để ý đến xung quanh, thuần khiết thốt ra một từ, cũng không phát hiện ra nam nhân này giờ đã trở thành tù binh của hắn.
Không khí ấm áp nháy mắt bị thiếu niên không hiểu phong tình đánh vỡ, khóe môi y co rút, có một loại xúc động muốn bóp chết thiếu niên, đứa nhỏ này chỉ biết ăn thôi.
Tần Trọng Thần nghiêm mặt rống một tiếng, “Lão Ngũ! Lưu Lượng! Nấu cơm!”
Một câu này làm cho sự sùng bái của mọi người giảm đi hơn phân nửa, được rồi, ăn hàng vẫn là ăn hàng, bản chất không thay đổi được.
Nhìn lão Đại bị câu nói làm cả mặt đều biến xanh, ha ha ha ha! Trong lòng lão ngũ vô cùng sung sướиɠ, cảm thấy vui sướиɠ khi thấy có người gặp họa, trên mặt cũng không dám biển lộ ra, đáp một tiếng liền hành động. Về phần Lưu Lượng, anh tự hiểu lấy mình đi, làm ra mỹ vị mà đại nhân thích, thì anh mới có thể sống sót.
Nháy mắt cũng không thèm động, chỉ nhìn chăm chú đồ ăn, Mạc Nhập căn bản không có hứng thú để ý tới quân đội đang bước lại gần đây. Trừ bỏ mục tiêu mà nguyên chủ muốn tiếp xúc cùng với lão Ngũ biết nấu cơm ra, những người khác căn bản không thể tiến vào mắt của Tàn Sát chi Thần.
“Vô cùng cảm tạ các cậu đã trợ giúp, tôi là hộ vệ quân đội, trưởng đội hai trực thuộc căn cứ B…” Quân nhân mặt chữ quốc đi tới, giới thiệu miên man nửa ngày, mới ư phát hiện ra người cứu mạng bọn họ căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái.
Tần Trọng Thần rất thích thái độ của thiếu niên trong mắt chỉ có mình y, sờ sờ mái tóc nhếch lên của hắn, sau đó mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua, “Đây chẳng qua chỉ là thuận tay, tôi thấy người các anh bị thương khá thảm trọng, đi xử lý trước đi.”
Quân nhân kia cũng thập phần lo lắng cho người trong đội ngũ của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản thân nên nói lời cảm ơn trước đã. Nghe thấy Tần Trọng Thần nói như vậy, coi như chiếm được đặc xá, hữu hảo gật đầu nói, “Được.”
Rốt cuộc cũng chiếm được phần đồ ăn của mình, Mạc Nhập mồm miệng lưu hương, đôi mắt hưởng thụ híp lại, hắn quyết định ít chán ghét Thần Sáng Thế một chút!
Hắn không chú ý tới, một thanh âm thập phần không hài hòa mang theo âm điệu kỳ dị vang lên, “Lâm Thanh Quyết?! Là mày!!”