Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Chương 7.1: Vật hy sinh mạt thế (7)

Edit: Aoi

——————————————

Hửm?? Y vốn định hỏi thiếu niên về chuyện nụ hôn kia là như thế nào, Tần Trọng Thần trực tiếp ngốc lăng, y đâu có khó chịu gì đâu. Vì sao cậu ấy lại nói như vậy?

“WC ở bên kia, anh đi đi. Tôi nghe nói khi tẩy gân rửa cốt xong sẽ muốn đi vệ sinh, không cần phải nhẫn nại đâu.” Thiếu niên chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo một chút vui sướиɠ khi thấy người gặp họa. Giờ phút này trong lòng của hắn có chút vui vẻ, hôm nay Tần Trọng Thần vì mình mà bỏ qua Lục Minh, đây là hiện tượng tốt. Trong lòng tấm tắc cười nhạo, đúng là nam nhân, nhưng mà vẫn phải dùng mỹ nhân kế thêm a.

Khuôn mặt ngàn năm không đổi có chút vặn vẹo, thiếu niên này rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngu vậy! Y mới không có đau bụng gì đó đâu! Nghĩ tới những gì trải qua khi ban ngày, y cảm thấy được chàng trai này nhất định là cố ý hù y , “Tại sao lại đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho tôi!?”

“Vì anh cần.” Ngữ khí thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ cậu không cần sao?” Tần Trọng Thần thở hổn hển hỏi.

“Tôi lợi hại hơn anh.” Mạc Nhập dừng lại một chút mới nói, “Anh quá cản trở.”

Được rồi, lần này Tần Trọng Thần hoàn toàn bại trận. Y vô lực đưa mắt nhìn chàng trai nhỏ đang lộ ra biểu cảm ủy khuất ‘sự thực là thế, anh không khen tôi, mà còn phê bình tôi’, y vươn tay kéo người ôm vào trong l*иg ngực, cúi đầu thở dài một tiếng, “Tiểu bại hoại.”

L*иg ngực Tần Trọng Thần vừa cứng rắn vừa nóng bỏng, Mạc Nhập có một loại ảo giác quen thuộc, bàn tay nhỏ bé không tự giác sờ tới sờ lui để xác nhận, lại bị nam nhân bắt lấy. Mạc Nhập nhìn móng vuốt của bản thân bị người ta nắm lấy, nhíu mày không tiếng động hỏi.

“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm Tần Trọng Thần trầm thấp, y hiện tại cảm thấy có chút áp lực. Bàn tay nhỏ bé của thiếu niên ở trên người y nghịch ngợm đốt lửa lại không mảy may hay biết, nhưng người đàn ông lại cảm giác được lửa nóng toàn thân đang lan tới bụng dưới, dục hỏa như lửa đốt.

Hôm sau, Tần Trọng Thần cùng Lục Minh đã nói gì đó, Mạc Nhập cũng không có tiếp tục chú ý, chỉ nhìn thấy cảnh hai người một trước một sau đi từ trong vườn ra. Sắc mặt Lục Minh trắng bệch, không còn chút huyết sắc. Mà khuôn mặt Tần Trọng Thần lại âm trầm, vẫn không biểu tình như trước.

“Lão Đại , chúng ta sẽ lập tức tới căn cứ B. Nếu thuận lợi thì mất chưa tới 6 giờ.” Lão Tam biểu tình hưng phấn nói.

Tần Trọng Thần nâng mắt lên, hơi vuốt cằm, trên mặt y có chút vui mừng. Y bước nhanh đi về phía chàng trai đang đứng tựa vào xe, nhìn hắn thập phần nhu nhuận, đang cúi đầu đùa nghịch khẩu súng vừa được lão Tam cho.

“Lên xe đi. Chúng ta xuất phát!” Sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, y dắt Mạc Nhập đi vào trong xe, rồi lấy ra một phần điểm tâm, quả nhiên liền nhìn thấy bàn tay đang đùa nghịch súng của thiếu niên dừng lại, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng lấp lánh… biểu tình hiện lên vẻ thèm nhỏ dãi.

“Cho cậu.” Tần Trọng Thần cảm thấy buồn cười, y khẽ véo hai má mềm mại phấn nộn của thiếu niên, yêu thích không muốn buông tay. Vuốt nhẹ thêm một cái nữa, y mới đưa món điểm tâm trong tay qua cho thiếu niên.

“Ăn từ từ thôi” Thừa dịp lúc lực chú ý của đối phương đang dừng lại ở điểm tâm, Tần Trọng Thần trộm quan sát thiếu niên, vô cùng tự nhiên đem người ôm vào trong l*иg ngực mình, lúc này mới thỏa mãn híp mắt lại.

Đột nhiên, đôi mắt y lạnh xuống, đảo mắt nhìn sang ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía gương chiếu hậu của lão Tam, ý tứ ẩn chứa cảnh cáo không cần nói cũng biết.

Thái độ Lão Tam lập tức đàng hoàng lại, gã ưỡn ngực, ngẩng đầu không chớp mắt tiếp tục lái xe, trong lòng lại gào khóc oán thầm, lão đại đúng là đồ quái đản! Lại dùng cách dụ dỗ bỉ ổi như vậy! Lão đại thần võ suất khí, đẹp trai ngời ngời của bọn họ rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi!! Bộ dáng si hán đáng khinh kia đúng là muốn chọc mù hai mắt!!

Bỗng nhiên Mạc Nhập ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u nhìn về phía trước kính xe. Đối với vài thứ đồ chơi quấy rầy hắn ăn cơm, hắn không ngại tiêu diệt một tia linh hồn cuối cùng đâu.

Tốc độ của thứ kia vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, nó đã lao đến hơn trăm mét, có lẽ chỉ trong vài giây nữa sẽ tới chỗ của bọn họ.

Tần Trọng Thần chú ý tới biểu tình của thiếu niên, nhìn qua, sắc mặt cũng lạnh thấu xương, cả người hừng hực chí khí khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kinh sợ. Y vỗ vỗ đầu của thiếu niên, “Cậu ăn đi, tôi sẽ giải quyết nó.”

Trải qua việc hấp thu vào ngày hôm qua, sức mạnh trong cơ thể Tần Trọng Thần rất lớn mạnh, cảm giác được có thể đột phá từ cấp 5 đỉnh giai thăng lên cấp 6.

Trải qua lần hấp thu vào hôm qua, sức mạnh trong cơ thể Tần Trọng Thần đã trở nên lớn mạnh, cảm giác có thể đột phá từ cấp 5 đỉnh giai lên cấp 6, may mà y cơ trí, vẫn luôn biết sức mạnh của mình ngang đâu, có lẽ chỉ cần hai giờ nữa, y đã có thể giải phóng ra khí thế đang bị kiềm chế, đạt tới trình độ thu phóng tự nhiên. Điểm này, ngay cả Mạc Nhập cũng không thể không thừa nhận, tác giả đã cấp cho tiểu công một cái bàn tay vàng không hề nhỏ.

Tang thi cấp ba bay nhanh tới, Tần Trọng Thần đạp chân một cái, cả người y như một quả đạn pháo mang theo tiếng sấm chớp hỗn loạn xông ra ngoài. Trong nháy mắt, lần giao chiến này đã phân rõ thắng bại.

Lão Tam sợ ngây người, gã chưa bao giờ gặp qua sức tấn công bạo liệt như thế. Gã bỗng nhiên trừng lớn mắt, kinh hô một tiếng, “Lão Đại uy vũ!”

Này còn không phải là nhờ vào hạt sen ngày hôm qua nên mới có được sức mạnh cường đại như thế này sao, xem ra lần này lão Đại đã nhặt được tiện nghi lớn. Lão Tam chậc lưỡi, lại lần nữa cảm thấy lão đại của mình không xứng với Mạc Nhập đệ đệ.

Tuy nhiên, đây chỉ mới là một đệm nhạc nhỏ, nhưng đối với người trong đội ngũ mà nói là một kích đánh sâu vào tâm trí bọn họ.

Trong đội ngũ của bọn họ có một tồn tại cường hãn như vậy, thì tỷ lệ sinh tồn sẽ càng cao hơn. Vì vậy bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẵn khi nghĩ tới những gian nan sau này trong mạt thế.

Nhất là khi trải qua một phen công kích bạo liệt kia, bọn họ lại càng cảm nhận được sự hi sinh của thiếu niên! Thứ này nếu thanh niên tự giữ lại cho bản thân, thì tỷ lệ sinh tồn có thể gia tăng bao nhiêu?! Thiếu niên vô tư như vậy, làm cho bọn họ thấy hổ thẹn.

Tần Trọng Thần trở lại xe, nội tâm vô cùng kích động, quay đầu nhìn về phía chàng trai, trong mắt y xuất hiện cảm xúc cảm kích và tình yêu sâu đậm, sau đó mới nghẹn ra một câu, “Về sau có tôi.”

Có tôi, sẽ không ai có thể tổn thương được cậu, cậu yên tâm đi, cậu khiến cho tôi như được sống lại, tôi sẽ bảo hộ cậu cả một đời.

“A, là đàn ông thì phải tự mình cố gắng.” Mạc Nhập nhướng mày, cười tới dã tính, hắn chống má híp mắt lại nói, “Tôi không cần anh che chở.”

Lục Minh ngồi ở ghế phó lái nghe vậy, cả người đều cứng lại, vốn da cậu đã trắng bệch, nay lại càng thêm mất huyết sắc.

Đàn ông phải tự mình cố gắng sao? Sống lại lần nữa, cậu vẫn như trước tìm cách để được người khác che chở, đây không phải là chênh lệch giữa hai người sao? Ha ha, Lục Minh cười khổ, hiện tại nói nhiều như vậy thì có lợi ích gì, cậu đã sắp mất đi thứ quan trọng của mình rồi.

Cậu ta gắt gao siết chặt hai tay, phải làm sao bây giờ. Cậu không nên đem cơ duyên kia giao ra, mà nên cướp lấy cho bản thân mình mới đúng? Quả nhiên, trong mạt thế, sao có cái gọi là chân tình được, cả một đời trước Tần Trọng Thần che chở cho cậu, chắc cũng là vì không gian của cậu. Giờ phút này, Lục Minh đem tất cả mọi chuyện coi như là một âm mưu, trong lòng mơ hồ xuất hiện hắc ám.

——————————————

Aoi: Vì mỗi chương quá dài mình nghĩ mọi người đọc cũng nản nên quyết định chia chương luôn😭😭😭

Xong chap 7 mình ngưng 1 thời gian rồi năm mới não chương nha~