Tối Cường Nghịch Tập Đại Thần

Chương 6: Vật hy sinh mạt thế (6)

Chương 6:

Cả người Tần Trọng Thần cứng đờ, chờ tới khi môi của thiếu niên rời khỏi, y mới kinh ngạc phát hiện ra trong miệng có thêm một thứ gì đó. Ngọt, ánh mắt lóe một cái, y liền biết được đây là cái gì. Vừa muốn phun ra thì liền bị bàn tay mềm mại của thiếu niên chặn lại.

“Nuốt xuống đi.” Mạc Nhập tà mị cười.

Như bị mê hoặc, Tần Trọng Thần không tự giác được nuốt một ngụm nước bọt, vừa vặn cũng đem hạt sen nuốt xuống. Chờ đến lúc hắn ý thức được đó là thứ gì thì đã quá muộn, Tần Trọng Thần quả thực bị chọc tức đến thở hổn hển, “Cậu cái tên hỗn đản này! Thứ trân quý như vậy sao lại đem cho tôi!!”

Mạc Nhập cong môi cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh nhạt của nam nhân, cuối cùng dừng lại trên cánh môi của y. Hắn thấp giọng cười trong trẻo, hết sức mê hoặc, “A.”

Thi triển mỹ nhân kế xong, không đợi nam nhân kịp phản ứng, thì Mạc Nhập đã không chút do dự xoay người đi ra khỏi huyệt động.

Nhiệt độ trên mặt biến mất, Tần Trọng Thần mới từ trong hoảng hốt khôi phục lại thần trí, lòng y có chút hoảng loạn, mà càng nhiều hơn chính là muốn bắt lấy thiếu niên để chất vấn hắn.

Nhưng mà khi y đuổi theo, vừa đi ra khỏi huyệt động liền nhìn thấy thiếu niên đang cùng mấy người lão Tam nói chuyện, khóe miệng hung hăng nhếch lên. Trêu chọc y xong rồi bỏ chạy, tiểu bại hoại này đúng là xấu xa mà!

Trải qua một hồi được Lục Minh chỉ dẫn, chiếc xe mới rời khỏi phạm vi tấn công của tang thi. Bọn họ tìm được một nông gia viện ở vùng hoang vu có tầm nhìn trống trải, rồi tính toán ở lại nơi này nghỉ ngơi.

Mạc Nhập cân nhắc một hồi, mới đi vào trong phòng bếp có lão ngũ đang bận rộn. Hắn đem đài sen không còn hạt sen từ trong l*иg ngực lấy ra đưa cho lão ngũ, “Đun lên để mọi người cùng dùng, ít nhất còn có thể phòng độc.”

Đài sen này tổng cộng chỉ có một hạt sen, lão ngũ sửng sốt, mới cười ha ha xoa cằm, “Được.” Gã cũng biết đài sen này là thứ tốt, có thể đem thứ này chia sẻ, Mạc Nhập coi như là người không tồi.

Tuy gã biết rằng chàng trai này nhất định sẽ có được hạt sen trân quý hơn, nhưng trong mạt thế, ai cũng muốn gia tăng thực lực cho bản thân. Đặc biệt, thiếu niên này là một người nhiệt tình, nếu về sau bọn họ rơi vào nguy hiểm, hắn cũng có thể giúp đỡ họ. Tuy rằng gã tương đối muốn hạt sen kia hơn.

Lúc ăn canh, em gái kinh ngạc há miệng hỏi, “Anh ngũ ơi, sao hôm nay canh uống ngon vậy ạ? Thực ngọt a!”

Mọi người cũng cảm nhận được mỹ vị, ánh mắt nghi hoặc nhìn lão ngũ.

Lão ngũ cười ha ha nói, “Mạc Nhập đệ đệ hi vọng mọi người đều bách độc bất xâm liền đem đài sen cống hiến đưa tôi đun thành canh, đây cũng không phải là công lao của tôi.”

Ánh mắt Tần Trọng Thần lóe lên, y vẫn luôn biết Lục Minh có một số lời tiên tri kỳ quái về mạt thế nên cũng tin tưởng lời nói của cậu ta về hạt sen. Mới vừa rồi thiếu niên đem hạt sen đưa cho y, hiện tại lại vô tư cống hiến đài sen, mà một mình hắn lại không giữ thứ gì , thiếu niên này tốt đẹp đến mức khiến cho người ta đau lòng.

“Hừ, dối trá!” Em gái phanh một tiếng buông chiếc bát đã uống sạch sẽ xuống, vô cùng khinh thường nói, “Các người đều bị cậu ta mê hoặc rồi. Trong tay của cậu ta có thứ tốt hơn đương nhiên sẽ chướng mắt thứ kém hơn. Nên mới vội lấy đưa cho các người dùng mà mọi người còn xem thành thứ tốt.”

Những lời này không chỉ đắc tội Mạc Nhập, mà còn làm giảm khẩu vị của những người yêu thích bát canh này. Hơn nữa, trải qua việc của hai ngày hôm nay, tình cảm tốt đẹp mọi người dành cho em gái liền tiêu tan hết, càng chán ghét nhiều hơn. Quan trọng hơn, nghĩ tới anh trai của cô ta cũng vô tâm bỏ rơi đồng đội, đáy lòng họ có chút sợ hãi, không dám quá mức thân cận với Lục Minh.

Mạc Nhập buông bát lớn đã uống sạch xuống, thản nhiên đi ra ngoài nông gia viện, nhàn nhã, lịch sự nhìn không trung, ánh mắt có chút trống trải.

Cách đó không xa, lão tam lo lắng đi tới lại bị lão ngũ ngăn cản. Lão Ngũ chỉ chỉ người anh phía sau cùng em gái đằng đằng sát khí, ý tứ không cần nói cũng biết. Lão tam thấy phương hướng rời đi của lão đại, liền kiềm chế lại nội tâm lo lắng, tiếp tục quan sát.

Bề ngoài nhìn có chút tịch mịch, nhưng trong lòng Mạc Nhập lại đang sung sướиɠ chờ đợi. Nhất là khi có nhiều người đang vây xem như vậy, hắn tự nhiên sẽ cho họ xem thứ mà bọn họ muốn thấy.

Quả nhiên, chưa tới vài phút sau, đã thấy cô em gái chuyên tìm đường chết hùng hổ tiêu sái đi tới đây, “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng cho rằng bản thân dùng thủ đoạn ti tiện là có thể chiếm được thành quả do mọi người dành lấy, nằm mơ đi. Nếu cậu còn liêm sỉ, thì mau đem hạt sen giao ra đây, nó vốn không thuộc về cậu. Cậu mau chóng cút khỏi đội ngũ của chúng tôi!”

“Ha ha.” Mạc Nhập trào phúng cười, lạnh nhạt dựa vào bên gốc cây.

Bị kỹ năng trào phúng của hắn làm cho mất mặt, em gái liền càng thêm phẫn nộ, “Cậu cười cái gì!? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Chúng tôi hảo tâm thu lưu cậu, cậu lại kiếm đồ làm của riêng! Không thấy hổ thẹn sao?”

“A? Ý của cô là vì các người thu lưu tôi, nên tôi cần phải cảm kích, mang ơn sao? Giờ phút này không có tác dụng liền bị đuổi đi?”

“Cậu không thấy vậy sao? Anh trai tôi cho cậu ăn nhiều đồ ăn như vậy cậu không thấy áy náy à?” Em gái cảm thấy thiếu niên này có thể ăn ngon chính là nhờ ơn anh trai của mình!

Một câu này nói ra, sắc mặt mấy người đang nhìn lén liền thay đổi, bọn họ cũng ăn những đồ ăn kia nhưng bọn họ cũng đã trả giá tương đồng.

Trong mắt em gái kia, bọn họ cũng là đang được bố thí ư? Như vậy họ cũng tính là không có liêm sỉ? Có khi nào sau này những báu vật mà bọn họ cố gắng hết sức lấy được cũng sẽ bị cô em gái này đoạt mất không? Em gái đã như vậy thì chắc tâm tư của anh trai cũng không tốt hơn là bao.

“Ha ha ha.” Mạc Nhập không cần nhiều lời, chỉ trào phúng cười. Em gái muốn tìm đường chết nhảy vào bẫy rập như này quả nhiên chỉ là một cô em gái nóng nảy, táo bạo.

“Cái đồ hỗn đản! Cậu xem thường tôi đúng không!? Mặc kệ như thế nào, hôm nay cậu phải giao hạt sen ra đây!” Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, cô nàng vươn móng vuốt nhằm về phía Mạc Nhập, lại bị chàng trai dễ dàng tránh thoát.

Thiêu niên thoải mái chế trụ được tay em gái, bắt lấy cằm của cô ta, ánh mắt thâm thúy mà hung ác, lực đạo dưới tay liền gia tăng, “Cô muốn gϊếŧ tôi? Tôi và cô có cừu hận gì mà lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết hả?”

“Dừng tay.” Lục Minh kêu lên một tiếng cao vυ't, hồng quang hiện lên, em gái đã được Lục Minh ôm vào trong l*иg ngực, nhẹ nhàng trấn an, “Đừng sợ, đừng sợ, có anh trai ở đây.”

“Anh trai! Oa, cậu ta bắt nạt em!” Năng lực trả đũa của em gái cũng rất mạnh.

Vốn là một người bao che khuyết điểm, Lục Minh vô cùng kiêng kị Mạc Nhập, mím môi, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc nói, “Mạc Nhập đệ đệ, chúng ta là một đội ngũ, không nên xảy ra mâu thuẫn. Từ sau khi cậu gia nhập, đội ngũ luôn hài thuận liền thay đổi, cho nên tôi hi vọng cậu có thể tỉnh táo một chút. Về phần em gái của tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại em ấy, để cho em ấy cùng cậu thoải mái chung sống.”

Lục Minh bao che khuyết điểm vốn không sai, từng người trong đội ngũ đều có ràng buộc với nhau, cậu ta bao che sẽ khiến cho mọi người cảm kích, nhưng lúc này mọi người chỉ cảm thấy trong lòng một mảng lạnh lẽo. Không phân tốt xấu thiên vị quan hệ huyết thống, nhìn người suy ra mình như vậy, người lãnh đạo thế này bọn họ có thể thích nổi sao? Hơn nữa, trước đó bọn họ đã bất mãn với Lục Minh, giờ phút này lại càng thêm mất lòng.

“Ha ha, anh hẳn là phải hỏi xem em gái của anh rốt cuộc muốn làm gì? Cùng một đội ngũ, cô ta lại muốn hạ sát tôi, muốn cướp đồ vật của tôi, liên tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đây là đội viên sao?”

Hít sâu một hơi, Lục Minh vuốt cằm nói, “Thực có lỗi, chuyện này tôi hiểu được, tôi sẽ trả lại công bằng cho cậu. Bất quá, Mạc Nhập đệ đệ, tôi cùng những người đứng xem muốn nói người gϊếŧ được thực vật ở đây là Trọng Thần, hạt sen hẳn nên thuộc về anh ấy.” Thiếu niên này cướp đi cơ duyên của Trọng Thần, vốn phải trả lại cho y. Tần Trọng Thần không có hạt sen kia, về sau bọn họ nửa bước cũng khó đi.

Hạt sen này y nhất định phải có được! Tần Trọng Thần nhất định phải ăn được nó!

“Ha ha, chính là nó đã không còn nữa.” Tiếng cười của Mạc Nhập không kiềm chế được, hắn vươn tay lên, híp mắt lại, trong nháy mắt hơi thở liền thay đổi nhìn Lục Minh.

“Cái gì!” Sắc mặt Lục Minh biến đổi, cậu ta đi tới phía trước, túm chặt lấy bả vai của Mạc Nhập, “Cậu ăn nó rồi?”

Mạc Nhập không nói gì, cong môi nhìn chằm chằm Lục Minh.

“Nói mau! Cậu sẽ không…” Lục Minh nóng nảy vì Tần Trọng Thần mất đi cơ duyên, cũng vì về sau con đường của bọn họ sẽ trở nên gian nan hơn. Trước đó, cậu đã muốn xé rách da mặt với Mạc Nhập, thầm nghĩ muốn cướp lại thứ thuộc về Tần Trọng Thần, sau đó sẽ hung hăng cho đối phương một cái tát. Là vì cậu thay đổi lịch sử, nên mới khiến cho Tần Trọng Thần mất đi cơ duyên sao?

Kiếp trước, cậu ta được Tần Trọng Thần bảo hộ bằng mọi cách mới có thể sinh tồn trong mạt thế, giờ phút này lại mất đi lực lượng cường đại như vậy, cậu phải làm sao đây? Tần Trọng Thần và em gái của cậu cũng phải làm sao đây?

Đáy mắt cậu ta tràn ra hắc ám, cậu bắt lấy cánh tay của thanh niên, gia tăng lực nắm, “Không thể nào, cậu đang gạt tôi! Mau lấy ra! Nhanh lên!”

“Buông tay.” Mạc Nhập nhướng mày, có chút không kiên nhẫn, hắn không nghĩ tới Lục Minh đột nhiên nổi điên lại có sức lớn như vậy. Hắn có thể lý giải được vì sao Lục Minh lại kích động như vậy, nhưng mà hắn không muốn trở thành nạn nhân dưới sự điên cuồng của Lục Minh

Mạc Nhập có thể lý giải, nhưng những người khác lại không thể hiểu nỗi, nhất là Tần Trọng Thần biết được toàn bộ chân tướng đang nhớ lại hành động của thiếu niên. Y nhìn Lục Minh dần trở nên điên cuồng suýt nữa làm tổn thương Mạc Nhập, cau chặt hàng lông mày.

Bên cạnh Mạc Nhập xuất hiện một cánh tay bắt lấy bàn tay đang muốn đả thương thiếu niên của Lục Minh, ánh mắt Tần Trọng Thần đen xuống, lạnh tới thấu xương, áp lực nổi bão, “Cậu đang làm gì vậy?”

Người này vậy mà lại muốn đả thương thiếu niên! Nếu y tới trễ có lẽ thiếu niên đã chết trong đội ngũ của mình. Cúi đầu nhìn sắc mặt Mạc Nhập vẫn tái nhợt như trước, thân người đơn bạc, ánh mắt nhìn về phía Lục Minh liền hiện lên một tia chán ghét. Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để đoạt bảo vật, hóa ra Lục Minh là một người như vậy, xem ra y đã nhìn lầm.

“Trọng Thần!” Lục Minh cả kinh, ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, nháy mắt tâm liền co rút. Cậu thở dốc không nói nên lời, một hồi lâu sau mới không thể tin được trừng lớn mắt. Trọng Thần vì sao lại nhìn cậu như vậy? Loại ánh mắt này, Trọng Thần chỉ dùng khi nhìn kẻ địch. Cậu… đâu phải là kẻ địch! Lục Minh bối rối, cố giải thích nói, “Trọng Thần, tôi chỉ đang bất bình thay anh. Hạt sen kia nên thuộc về anh.”

Tần Trọng Thần híp mắt nhìn người mình hợp tác đang bối rối cùng chột dạ, rốt cuộc hạ quyết tâm, y hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn nói, “Lục Minh, hạt sen đó vốn thuộc về Mạc Nhập.”

“Không thể nào, lúc tôi chạy tới liền nhìn thấy cảnh lôi điện của anh đánh nát đóa hoa kia.”

“Không, kỳ thực trước đó Mạc nhập đã đông cứng lại thực vật biến dị kia. Cho dù không có tôi, Mạc Nhập cũng có thể gϊếŧ được đóa hoa kia.” Tần Trọng Thần phiền muộn thở dài, “Về phần hạt sen mà cậu nói, cũng là tôi ăn luôn, ai, tiểu bại hoại này.” Nói xong, ánh mắt của y ôn nhu vỗ vỗ đầu Mạc Nhập, lời nói vô cùng thân thiết lộ ra một chút vui sướиɠ.

Tần Trọng Thần vẫn có chút để ý chuyện tình trong sơn động kia. Y đường đường là một đại nam nhân vậy mà lại bị một chàng trai đút ăn, hơn nữa còn là… bằng miệng. Càng nghĩ, trên mặt của Tần Trọng Thần càng không thể kiềm chế được mà đỏ lên, tâm y đã đánh trống reo hò, vô cùng rung động. Vào lúc hai cánh môi chạm nhau kia, cảm giác… vô cùng tốt đẹp, y còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp.

“Cái gì? Người ăn hết rồi?” Ánh mắt loé lên hi vọng, thần trí sắp hỏng mất liền khôi phục lại, cậu ta mở to hai mắt nhìn Tần Trọng Thần, cố tìm đáp án xác định.

Hơi vuốt cằm, Tần Trọng Thần không lạnh không nhạt quét mắt nhìn Lục Minh, “Lục Minh, Mạc Nhập không có đê tiện như cậu tưởng tượng. Cậu ấy không yêu cầu hồi báo gì liền đem hạt sen thuộc về mình cho tôi, cậu có thành kiến quá lớn với cậu ấy. Tôi đã nói rồi, cậu phải quản lý em gái mình, không nên nghe gì tin nấy. Đi nghỉ ngơi đi, ngài mai tôi sẽ cùng cậu nói chuyện sau.”

Lục Minh vốn định đuổi theo để hỏi, hiện tại trong lòng của cậu ta vô cùng bất an. Không biết vì sao, cậu ta không dám đối mặt nói chuyện với y. Nhưng mà vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy được mấy người lão Tam đang nhiệt tình tiếp đón Mạc Nhập, thân thiết quan tâm hỏi han, hoàn toàn không nhìn tới cậu cùng em gái của cậu.

Cả người cậu ta ngây ngốc ngẩn ra, nội tâm kinh hãi. Từ khi nào, bắt đầu từ khi nào… mà thiếu niên kia đã xâm nhập vào lòng người, nhưng mọi người lại làm như không thấy cậu ta.

Hoá ra là như vậy! Trong lòng mấy người lão tam càng thêm áy náy, vốn bọn họ còn hâm mộ vận khí của chàng trai quá tốt, đảo mắt lại mới phát hiện ra thiếu niên vô tư, tốt đẹp tới mức khiến cho người ta phải xấu hổ!

Lão tam vỗ vỗ đầu, càng thêm nhiệt tình với Mạc Nhập. Một mình nhảy xuống cứu lão Đại của bọn họ, mà ngay cả bảo vật thay gân đổi cốt quan trọng như vậy cũng tặng luôn, cuối cùng cả đài sen kia cũng chia sẻ cho mọi người.

Một người cao thượng như vậy, bọn họ sao có thể âm thầm phỉ báng chứ! Chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với lão đại của bọn họ, mà cái người ngoài mặt vô cùng tốt bụng nhưng lại ngầm làm ra những hành động âm u ép buộc như Lục Minh, hừ, gã quyết định sẽ không ủng hộ cậu ta.

Trở về phòng, Tần Trọng Thần gấp gáp đi tới chỗ chàng trai đang ngồi, ngồi xuống đối diện hắn. Hai người khoanh chân ngồi trên giường, hai mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Một hồi sau, Mạc Nhập mới nhíu mày, chống má đầy tao nhã, nghiêng đầu nhìn y, “Nếu anh khó chịu thì cứ đi đi.”