Thanh Liên dùng sức kẹp nhũ hoa Vân Tranh, hài lòng nhìn Vân Tranh không ngừng run rẩy vì động tình. Tay hắn phủ lên bên còn lại, sau đó liên tục nhào nặn.
Vân Tranh đau đến nỗi nức nở không ngớt, nước mắt lăn dài trên má, nàng liên tục lắc đầu, muốn thoát khỏi khống chế của Thanh Liên.
"Bé cưng, sao nàng thích khóc như vậy? Chẳng lẽ nàng đã quên trước đây ta làm nàng cao trào như thế nào rồi sao?" Thanh Liên mân mê gò má ướt đẫm nước mắt của Vân Tranh, sau đó hôn lên đôi môi run bần bật của nàng. Hắn ngậm hai cánh môi mềm mại vào trong miệng, lúc này hắn mới cảm nhận được sự tồn tại chân thật của Vân Tranh. Đôi môi nàng mềm mại trơn bóng, khiến hắn mê muội.
Thanh Liên hôn thẳng xuống dưới, để lại vô số dấu hôn trên cổ và đầu vai nàng, cuối cùng hắn hôn đến mặt trong cánh tay nàng, hàm răng khẽ nhây lớp da mỏng manh dưới nách rồi bỗng cắn mạnh. Chỗ da thịt non mịn nhất, Vân Tranh đau đến nỗi thét lên: "Sư bá! Đau quá. . . đừng cắn, van người, đau!"
Thế nhưng, Thanh Liên vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đồng thời hai tay hung hăng bóp đôi gò bồng đào của Vân Tranh.
"Sư bá, xin người tha cho Vân Tranh, ta sai rồi, thật sự sai rồi. . ." Vân Tranh đau đớn không thở nổi, nàng khóc lóc van xin hắn tha cho nàng, nhưng lại chẳng chiếm được chút thương tiếc từ Thanh Liên.
Thanh Liên vẫn không quan tâm như trước mà chỉ tập trung vừa cắn vừa bóp. Vân Tranh cảm thấy như bị thiêu đốt, cả người nóng ran đau đớn.
Thanh Liên dời tay xuống u cốc dưới thân Vân Tranh, quẹt một ít dịch thể nàng tiết ra, sau đó giơ trước mặt nàng, rồi nói với nàng rằng: "Nàng nhìn xem này, chảy nhiều nước như vậy, rốt cuộc nàng đau hay thoải mái, hửm?" Sau đó không đợi Vân Tranh trả lời, hắn lại nói tiếp: "Chậc chậc, nhiều thế à, nhiều hơn bất kỳ lần nào ta làm nàng trước đây. Chắc nàng thích lắm nhỉ? Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng kìa, thực chất bên trong háo ăn chẳng khác nào sư tôn nàng. Luôn miệng bảo không cần, cuối cùng đều bị ta chơi sướиɠ điên lên, có đúng không?"
Vân Tranh khóc lóc ra sức lắc đầu: "Không đúng. . . Không phải như vậy mà. . ."
Thanh Liên không để ý đến Vân Tranh, hắn vùi đầu vào giữa hai chân nàng, cùng cách thức tương tự gặm nhấm mặt trong bắp đùi nàng, đồng thời không quên âu yếm tiểu hạch. Toàn thân Vân Tranh run bần bật, một dòng nước nóng hổi bỗng tuôn ra khỏi nơi đáng xấu hổ kia.
Thanh Liên ngẩng đầu lên khỏi hạ thân Vân Tranh, hắn nhìn nàng rồi nói: "Mới có vậy đã tiết? Thật sự là phóng đãng không sao tả xiết. Không ngờ ta có thể nhặt được một bảo vật như vậy, quả không uổng công ta bị giam ở đây nhiều năm đến thế."
"Sư bá mau dừng lại đi, ta đau quá. . ." Bởi vì vừa mới tiết xong, cho nên Vân Tranh không còn chút sức lực nào cả. Hơn nữa, ban nãy nàng hét đến khản cả giọng, giờ khắc này, giọng nàng trở nên khô khốc, khó nghe vô cùng.
"Ha ha." Thanh Liên cười khẽ: "Đúng là đứa trẻ hư hỏng, bản thân thoải mái xong rồi mới nói không muốn làm? Chỗ đó của sư bá vẫn cương cứng đây này. Vả lại, sư bá còn chưa nói cho nàng nghe giữa nam nhân và nam nhân chơi như thế nào, làm sao ta có thể ngừng được?" Dứt lời, Thanh Liên giơ tay lên vận khí, hơi nước từ từ hội tụ lại trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng biến thành một chiếc gậy hình trụ, hình dạng tương tự gậy thịt của nam nhân.
Ngón tay Thanh Liên xoa xung quanh cúc huyệt Vân Tranh, mật dịch nàng tiết ra sắp chảy vào chỗ đó. Vân Tranh sợ hãi tột độ, nàng cố giãy giụa hòng thoát khỏi ngón tay hắn. Thanh Liên dứt khoát xoay người Vân Tranh lại, để nàng quỳ bò trước mắt mình, sau đó lạnh giọng nói: "Nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ mang lại cho nàng kɧoáı ©ảʍ chưa từng có. Trái lại, ta sẽ khiến nàng đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần."
Nghe Thanh Liên nói xong, Vân Tranh không dám giãy giụa nữa, nàng cắn răng chịu đau để mặc cho ngón tay Thanh Liên làm xằng làm bậy bên trong cúc huyệt nàng. Một lát sau, nàng cảm nhận được có thứ gì đó lạnh buốt chống trước cửa hậu huyệt, lúc này Thanh Liên mới nhẹ giọng nói: "Thả lỏng, để nó vào từ từ, thứ này rất trơn, không có chuyện gì đâu."
Vân Tranh cố gắng thả lỏng cơ thể để vật kia tiến vào, nàng biết vật kia rất lớn, thân thể thả lỏng hết mức sẽ bớt chịu khổ một chút. Thế nhưng, nó vừa tiến vào đã khiến Vân Tranh cảm thấy cúc huyệt đau đớn như bị xé rách, khiến nàng gần như muốn chết cho xong, song thời gian dần trôi qua, hậu huyệt gần như tê liệt khi trụ băng hoàn toàn chiếm lĩnh, nàng cũng cảm giác cơn đau không còn nữa, chẳng qua là nàng có thể mơ hồ cảm nhận được vật kia đang di chuyển vào vào ra ra cúc huyệt mình.
Thanh Liên nằm đè lên lưng Vân Tranh, hắn cắn vành tai nàng, "Nàng xem, nàng ngoan ngoãn nghe lời, không sai chút nào cả, không đau đúng không?"
Vân Tranh ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt lại tuôn như mưa lần nữa.
. . .
Nói đến bên kia, sau khi rời khỏi Tề Vân quan, Thanh Lưu đi thẳng đến địa điểm trong thư viết. Tề Vân sơn tọa lạc tại hướng Nam, hội luận đạo lần này lại tổ chức ở hướng Bắc. Dù Thanh Lưu có dùng cân đẩu vân, đi không ngủ không nghỉ thì cũng mất tầm một tháng. Lúc đến nơi, các vị chưởng môn đại đạo đã tụ tập đông đủ, chàng là người đến trễ nhất. Thanh Lưu vội vàng hành lễ tạ tội, các vị đạo hữu đều là người quen, đùa giỡn với chàng vài câu xong thì không trách móc gì.
Ngày hôm đó, Thanh Lưu đang vui vẻ trò chuyện cùng các vị đạo hữu thì chợt thấy một con hạc giấy bay vào từ cửa sổ, hạc giấy lượn một vòng cuối cùng đậu lại trên bả vai chàng. Đây là hạc giấy truyền tin, Thanh Lưu khẽ cau mày thầm nghĩ: Hẳn là trong quan đã xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây, chàng vội vàng mở hạc giấy ra, chữ viết bên trong mạnh mẽ có lực, là bút tích của Vân Mẫn.
Vân Tranh gặp nạn, sư tôn mau trở về. Đồ Mẫn.
Nội dung thư ngắn gọn rõ ràng, chắc viết trong lúc vội vàng. Thanh Lưu thầm hoảng hốt, đầu óc rối tinh rối mù, không biết rốt cuộc Vân Tranh đã xảy ra chuyện gì, hạc giấy này không biết được gửi đi từ lúc nào, nhưng mà chắc phải mất một khoảng thời gian dài nó mới tìm được mình, từ đây đến Tề Vân quan, ngay cả chàng cũng phải mất hơn một tháng mới tới được, nói chi con hạc giấy này. Đã lâu như thế, không biết tình hình hiện tại của Vân Tranh thế nào?
Thấy Thanh Lưu đọc thư xong thì sắc mặt thay đổi hẳn, các vị đạo hữu biết ngay trong Tề Vân quan xảy ra chuyện nên mới nói: "Thanh Lưu đạo trưởng có việc thì cứ đi đi thôi, chúng ta cũng không dám giữ chân, chuyện quan trọng trước mắt là phải cấp tốc trở về."
Nghe thế, Thanh Lưu vội lên tiếng cảm ơn: "Như vậy, Thanh Lưu đa tạ các vị đạo hữu, Thanh Lưu xin cáo từ, sau này sẽ tái ngộ."
Tạm biệt xong, Thanh Lưu không dám nán lại lâu, chàng gấp gáp niệm quyết, cưỡi gió mà đi. Trên đường trở về Thanh Lưu càng không dám nghỉ ngơi, hận không thể đi vạn dặm một ngày, muốn trở về xem rốt cuộc Vân Tranh đã xảy ra chuyện gì. Càng nóng vội thì càng cảm thấy mình đi chậm, Thanh Lưu đi bất chấp như thể không cần mạng, thời gian trở về rút ngắn hơn mười ngày.
Vừa về đến Tề Vân quan, Thanh Lưu lập tức gọi Vân Mẫn tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Vân Mẫn thuật lại từ đầu đến cuối quá trình Vân Phi phạt Vân Tranh vào Tề Vân Động. Song Vân Mẫn không biết rõ nội tình trong đó, nguyên nhân cụ thể Thanh Lưu phải hỏi trực tiếp Vân Phi. Vân Phi nói vì Vân Tranh làm vỡ bình tĩnh tâm. Sau khi nghe xong, sắc mặt Thanh Lưu vô cùng nặng nề.
Thấy chàng như thế, Vân Phi không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, nàng ta xoay người sang chỗ khác rồi nói: "Nếu sư tôn cảm thấy Vân Phi xử phạt không thỏa đáng, vậy Vân Phi mặc sư tôn xử lý."