Nhìn thấy Vân Tranh như vậy, cảm nhận được độ ấm trên người nàng giảm dần giảm dần, giờ khắc này Thanh Liên không biết lòng mình có loại cảm giác gì. Một lát sau, hắn mới duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi lạnh buốt tím xanh của Vân Tranh rồi lẩm bẩm: "Bé cưng, vì sao không van xin ta, hửm?"
Vân Tranh mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, Thanh Liên không khỏi nhíu máy hỏi: "Nàng nói gì?"
Bởi vì quá suy kiệt, giờ khắc này Vân Tranh nửa mê nửa tỉnh, giọng nàng rất nhỏ, giống như đang nói mớ vậy. Thanh Liên gần như không nghe thấy nàng nói gì cả, chỉ có thể nhìn cánh môi nàng mới biết là nàng đang nói chuyện. Hắn cúi người kề sát tai vào môi Vân Tranh, coi như đây là chút thương hại cuối cùng của hắn dành cho nàng, nghe nàng trăn trối, đợi lúc Thanh Lưu đến tìm nàng thì chuyển lời.
Hắn nghe Vân Tranh nhỏ giọng nỉ non: "Sư tôn. . ."
Nghe rõ rồi hắn đứng thẳng người dậy, mặt không cảm xúc nhìn xuống Vân Tranh. Ngay tại lúc này, Thanh Liên không tài nào hiểu nổi, thật ra Thanh Lưu có sức hấp dẫn gì mà khiến cho hai người nhớ mãi không quên? Một người là hắn, người còn lại là bé con trước mắt. Thanh Liên biết rất rõ, trên thế gian này sẽ không có bất kỳ ai gọi tên hắn lúc hấp hối sắp chết. Từ xưa đến nay chưa từng có người đặt hắn trong tim dù ngoài miệng nói yêu thích hắn, hắn muốn đối xử tốt với Vân Tranh, để trong hoàn cảnh này người nàng gọi tên chính là hắn. Không thể không thừa nhận, ngay bây giờ hắn có chút ghen tỵ với Thanh Lưu.
Hắn nói với Vân Tranh: "Nàng gọi tên của hắn làm gì? Hắn đã bỏ mặc chúng ta từ lâu rồi."
Đầu óc Vân Tranh không tỉnh táo, không nghe được những lời Thanh Liên nói, nàng vẫn co ro ôm cơ thể lạnh như băng của mình, run run rẩy rẩy luôn miệng gọi tên Thanh Lưu. Đúng lúc này, Thanh Liên đưa ra một quyết định mà chính bản thân hắn cũng phải giật mình, hắn không cho nàng chết nữa. Phải để nàng sống, để nàng biết người có thể cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng là hắn, để nàng ghi nhớ người mà nàng nhớ thương là Thanh Liên hắn. Như vậy, dù hắn có chết đi thì hắn cũng không quá mức tiếc nuối vì cuối cùng cũng có người yêu hắn, đặt hắn trong tim.
Cướp Vân Tranh từ tay Thanh Lưu, không biết sau khi vị sư đệ kia của hắn biết sẽ có thái độ như thế nào? Nghĩ đến đó, Thanh Liên niệm chú chống lạnh lên người Vân Tranh lần nữa, sau đó dùng ngoại bào của mình bao bọc cơ thể nàng lại.
Thế nhưng tình trạng Vân Tranh vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên chút nào cả, thậm chí một lát sau nàng còn bắt đầu sốt. Sờ lên vầng trán nóng hổi của nàng, Thanh Liên bất đắc dĩ thở dài, hắn nghĩ thầm: Nàng nhập môn tu hành đã lâu rồi, nhưng sao sức khỏe lại kém thế chứ? Rốt cuộc người sư tôn như Thanh Lưu dạy dỗ thế nào?
Điều kiện trong sơn động có hạn, Thanh Liên không có cách nào tìm thuốc cho Vân Tranh, hắn chỉ có thể đắp khăn lên trán Vân Tranh, hi vọng nàng có thể tự khỏi. Lúc này Vân Tranh đã sốt mê man, nàng luôn miệng mê sảng, vẫn không ngừng gọi tên Thanh Lưu. Thanh Liên vốn không chịu nổi khi nghe cái tên này, ban đầu hắn còn phẫn nộ, song càng về sau càng chết lặng đến bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa. Vì thế, Thanh Liên cũng không biết phải làm sao.
Không biết qua bao lâu, Thanh Liên nghe Vân Tranh yếu ớt nói: "Nước. . . nước. . ." Nghe thấy giọng Vân Tranh, Thanh Liên mới phát hiện hắn đã ngồi ngẩn người trên giường đá rất lâu rồi, hắn đưa tay kiểm tra trán nàng, không còn sốt nữa.
Thanh Liên nghĩ ngợi một chút rồi nhìn về phía lỗ nhỏ trong sơn động. Cái lỗ nhỏ này thông với dòng suối bên ngoài, nếu trời mưa, suối đầy nước thì sẽ có một dòng nước nhỏ chảy qua lỗ này chảy vào trong sơn động. Thế nhưng dạo gần đây thời tiết nóng bức, rất lâu rồi trời không mưa, Thanh Liên phải hứng rất lâu thì mới được một bụm nhỏ trong lòng bàn tay.
Thanh Liên cẩn thận mang một ít nước không dễ gì có được đó bên bên cạnh Vân Tranh, hắn dùng một tay nâng đầu nàng lên, vừa đưa bàn tay có nước kề sát môi nàng vừa nói: "Uống đi, nước đây."
Vân Tranh hé mắt ra mê mang nhìn Thanh Liên. Một lát sau, nàng mới chậm rãi thè lưỡi, liếʍ sạch nước trong lòng bàn tay như còn mèo nhỏ, còn vòi thêm: "Nước. . ."
Thanh Liên cũng biết chút nước ít ỏi đó không đủ cho một người vừa mới hạ sốt, hắn thở dài quay trở lại chỗ lỗ nước nhỏ kia, tiếp tục hứng nước vào lòng bàn tay. Lúc nước đọng trong lòng bàn tay, hắn duỗi tay kia ra âm thầm niệm khẩu quyết ngưng tự hơi nước. Ngay lập tức, nước trong lòng bàn tay hắn đông lại thành mấy khối băng hình lập thể. Hắn ngửa đầu, nuốt toàn bộ các khối băng vào miệng.
Đợi đến khi hứng đủ nước, số băng trong miệng hắn cũng tan thành nước rồi, hắn đỡ Vân Tranh ngồi dậy lần nữa, tiếp theo đút nước trong lòng bàn tay cho nàng uống. Uống xong Vân Tranh lại đòi thêm, hắn mới cúi đầu hôn lên môi nàng, mớm số nước đã ấm dần lên trong miệng hắn sang cho nàng.
Uống nước xong, Vân Tranh giống như đứa trẻ vùi đầu vào lòng Thanh Liên. Thanh Liên sửng sốt một lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thầm nghĩ cuối cùng cũng dỗ được bé cưng này. Song hắn lại nghe nàng thì thào: "Sư tôn. . . Vân Tranh khó chịu. . ." Thì ra Vân Tranh nhận nhầm Thanh Liên thành Thanh Lưu, cho nên mới làm nũng trong lòng Thanh Lưu giống như mỗi khi bệnh ngày còn bé. Đầu nàng cọ tới cọ lui trong lòng Thanh Liên vừa nói: "Sư tôn. . . Vân Tranh khát. . ."
Cả người Thanh Liên cứng đờ, tình cảm dịu dàng thể hiện từ nãy đến giờ bỗng hóa thành hung ác, hắn đẩy Vân Tranh ra một cách không thương tiếc, tiếp theo xòe tay biến ra một khối băng, sau đó bóp cằm Vân Tranh ép nàng phải hé miệng rồi nhét khối băng vào miệng nàng, "Nàng tự ngậm đi."
Khối băng lạnh buốt khiến Vân Tranh rùng mình mấy cái, nàng không vui chép chép miệng, không hiểu vì sao đột nhiên hôm nay sư tôn nghiêm khắc đến lạ. Nàng mất hứng nằm lại giường đá, trở mình đưa lưng về phía Thanh Liên, mơ màng ngủ thϊếp đi, trong miệng còn ngậm khối băng kia.
Nhìn tấm lưng gầy gò của Vân Tranh, lửa giận trong lòng Thanh Liên bay đi đâu mất, hắn vốn không phải người kiên nhẫn, hôm nay hết lòng chăm sóc nàng chu đáo giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa vậy, nào ngờ người được chăm sóc lại coi hắn là Thanh Lưu. Mặc dù hắn chăm sóc Vân Tranh với mục đích thay thế vị trí Thanh Lưu trong lòng nàng, nhưng hôm nay chẳng những mục đích không đạt được mà còn ôm cục tức vào người. Đưa tay luồn vào mái tóc đen dài của Vân Tranh, hắn thầm nghĩ bé con này đúng là biết cách chọc giận hắn, ngay cả lúc tinh thần không tỉnh táo cũng có thể khiến hắn tức điên lên như vậy.
Vân Tranh ngủ mê mang rất lâu, lúc nàng tỉnh lại. . . Tinh thần đã khá hơn không ít.
Thấy nàng như vậy, Thanh Liên biết nàng đã không sao nữa rồi.
Sau khi tỉnh lại, Vân Tranh ngơ ngác nhìn bốn phía. Trong nháy mắt nàng vẫn không rõ bản thân mình đang ở đâu. Mãi một lát sau, nàng mới nhớ lại từng việc từng việc trước khi hôn mê, nhìn Thanh Liên đang nằm bên cạnh, hắn vẫn không nỡ trơ mắt nhìn nàng chết. Tại sao hắn lại cứu nàng chứ? Vân Tranh nhìn về phía cửa động, không biết lúc nào sư tôn mới trở về.