*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Bạch va thẳng xuống mặt đất, nền đá xanh lập tức nứt toác, mặt của Mộ Bạch kề sát với mặt đất.
Mọi người đều ngơ ngác!
Diệp Quân quay người rời đi.
Advertisement
Lúc này, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt gã đã máu thịt lẫn lộn, hiểm ác nói: “Ngươi dám ra tay với ta, cái loại tạp chủng nhà ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi...”
Diệp Quân đột nhiên quay người, lao tới đầy mạnh mẽ, một giây sau, hắn giơ chân đạp thẳng lên yết hầu của Mộ Bạch!
Rắc!
Advertisement
Đầu của Mộ Bạch lập tức bay ra, máu tươi phun khắp mặt đất!
Tất cả mọi người đang có mặt đều sững sờ!
Gϊếŧ người rồi!
Thư viện Quan Huyên nghiêm cấm gϊếŧ người!
Điều này đã phạm phải luật pháp, hơn nữa còn vào loại nghiêm trọng nhất!
Đúng vào lúc này, mười mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó, có thêm mười mấy người xuất hiện trước mặt Diệp Quân!
Nhìn thấy mười mấy người này, sắc mặt của tất cả học sinh đang có mặt đều biến đổi mạnh mẽ!
Viện chấp pháp!
Đây là nhóm người chỉ cần nhắc tới là sẽ khiến cho tất cả học sinh trong thư viện Quan Huyên đều biến sắc!
Ông lão đi đầu chính là Khưu trưởng lão của viện chấp pháp, còn có tên gọi gọi khác là Tu La Quái!
Khưu trưởng lão nhìn cái xác trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ai cho ngươi cả gan gϊếŧ người?”
Diệp Quân chỉ vào máu trên khóe miệng mình: “Ta đang phòng vệ chính đáng!”
Mọi người: “...”
Khưu trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Phòng vệ chính đáng ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Gã đấm ta trước, nội tạng ta đều bị đánh rách hết cả rồi! Vậy nên ta mới phòng vệ chính đáng!”
Khưu trưởng lão nheo mắt lại: “Ngươi muốn giảo biện ở trước mặt ta sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đang là phòng vệ chính đáng!”
“Hỗn xược!”
Khưu trưởng lão đột nhiên nổi điên, thẳng tay giáng cho Diệp Quân một bạt tai.
Thế nhưng, tốc độ của Diệp Quân lại nhanh hơn, vào khoảnh khắc Khưu trưởng