Ngày hôm sau, lần đầu tiên Mạc Dịch Trình không dậy sớm.
Trần Củ đứng đợi ngoài cửa một lúc, dọn bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuống, định chờ đến khi Mạc Dịch Trình thức thì hâm lại.
Một tiếng sau, Mạc Dịch Trình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nhìn sơ qua điện thoại, là mẹ Mạc gọi tới. Có lẽ mẹ Mạc đã quen với nếp làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật vào sáng sớm của con trai, vậy nên khi nghe giọng nói khàn khàn biếng nhác còn chưa rời giường của Mạc Dịch Trình thì thấy rất bất ngờ, vội hạ thấp âm lượng, giọng nói khó nén nổi chút hưng phấn: "Dịch Trình, con có bạn gái phải không?"
Mạc Dịch Trình hơi sửng sốt, bất đắc dĩ lấy tay che mắt: "Mẹ à, không có đâu."
Mẹ Mạc nói: "Vậy sao con còn chưa dậy?"
Mạc Dịch Trình: "..."
Mẹ Mạc không cam tâm: "Không có thật hả?"
Mạc Dịch Trình trả lời: "Không có."
Mẹ Mạc thấy hơi mất mác, không nhịn được càm ràm: "Ây, thiệt muốn có một đứa cháu nội chơi đùa với bà già này, nhà chúng ta bây giờ chẳng thể trông cậy vào thằng anh lớn của con, nó thích con trai mẹ đành chịu. Cỡ hai năm nữa con cũng 30 rồi, nên kết hôn sinh con rồi đó."
Mẹ Mạc chưa bao giờ chịu nhận mình già, chỉ những thời điểm như thế này bà mới tự xưng là "bà già này" thôi.
"Được rồi." Mạc Dịch Trình đồng ý qua loa.
Mẹ Mạc vừa nghe thấy thái độ của Mạc Dịch Trình dịu xuống là tranh thủ tận dụng triệt để: "Vừa khéo, Tiểu Tuyết nhà chú Lâm của con mấy hôm trước vừa đi du học bên Mỹ về, mẹ đang định mời con bé đến nhà mình ăn bữa cơm, con cũng về đây tiếp khách với mẹ luôn đi."
"Mẹ..."
"Chao ôi, thằng ba ở nước ngoài quanh năm suốt tháng không thấy nổi cái mặt, anh trai con thì thích một diễn viên nhỏ đập vỡ giấc mộng bồng cháu của bà già này, bây giờ con lại..."
Không để mẹ Mạc kịp diễn xong, Mạc Dịch Trình đã vội ngắt lời bà: "Người cứ báo giờ đi, con sẽ cố bớt thời gian để về nhà."
Bên kia điện thoại, mẹ Mạc xoa xoa đôi mắt chẳng chảy được một hột nước nào: "Vậy tối mai thì sao?"
"Được, để con hỏi Trần Củ xem sao, nếu có thể sắp xếp được công việc thì sẽ về."
"Nếu sắp xếp không được mẹ cũng có thể đổi thời gian mời khách mà."
"Dạ." Cúp điện thoại, Mạc Dịch Trình xoa xoa con mắt, khi ảnh đế đối mặt với người mẹ là ngôi sao điện ảnh có đôi khi cũng chỉ biết bất lực lắc đầu.
Bên này, Nguyện Tác cũng dậy trễ bị cái chăn và một tủ quần áo nho nhỏ từ đâu dôi ra làm giật hết cả mình, nắm tay nhỏ bọc trong băng gạc dụi dụi mắt, đây là... Mạc Dịch Trình mua cho mình ư?
Nguyện Tác tò mò, giở bộ quần áo bằng vải nhung màu trắng được gấp gọn gàng ở đầu giường lên.
Ể... Bộ quần áo này sao chưa thấy bao giờ vậy cà? Còn có cả hai tai và đuôi. Đây chẳng lẽ là quần áo mà người ở đây mặc hàng ngày sao?
Nguyện Tác nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc cũng biết phải làm sao để nhét mình vào bộ quần áo liền người có hai cái tai con thỏ này, cài nút lại ngay ngắn, trên đầu do bận bịu một lúc đã chảy mồ hôi hột. Quần áo thiệt mềm mại, mặc thoải mái hơn bộ quân trang nhiều, nhưng hẳn là sẽ dễ bị bẩn lắm, Nguyện Tác nghĩ thầm, sau này đi chuyển gạch thì nhất định không được mặc bộ này.
Ý? Có cái gì chích vào người, thì ra là một cái mác quần áo nho nhỏ treo trên ống tay, nhìn thấy rõ giá cả ghi trên mác, Nguyện Tác sợ hết cả hồn, sao mà... mắc quá vậy... Một bộ quần áo như vầy thôi đã 2200 đồng vàng, vậy thì phải chuyển biết bao nhiêu viên gạch đây!?
Nguyện Tác liên hệ công việc đầu tiên trong đời mình lên trên người Mạc Dịch Trình, chỉ nghĩ mình mới kiếm được có 40 đồng vàng thôi đã phải làm việc rách hết cả tay, đến giờ còn mỏi eo đau lưng, mỗi lần giơ cánh tay làm việc quá sức lên thì đều đau rớt nước mắt. Chắc chắn là Mạc Dịch Trình phải cực khổ lắm mới kiếm được số tiền này... Nghĩ vậy, Nguyện Tác lại càng tin chắc rằng Mạc Dịch Trình là một người tốt, chính là người chơi tốt nhất thiên hạ.
Khi Mạc Dịch Trình click vào trò chơi thì thấy Nguyện Tác mặc áo ngủ liền người hình thỏ nhỏ vểnh cái mông be bé hì hà hì hục gấp chăn, thấy anh đến thì tức khắc nở một nụ cười thật tươi, ngay sau đó lại đứng thẳng người hơi thẹn thùng.
"Chào buổi sáng, Mạc Dịch Trình." Đáng yêu muốn chớt.
Mạc Dịch Trình sửng sốt, khuôn mặt bình tĩnh được rèn ra từ nhiều năm diễn xuất suýt chút nữa không kiềm chế nổi.
"Khụ khụ... Chào buổi sáng. Đã ăn sáng chưa?"
Nguyện Tác hơi ngượng ngùng: "Hôm nay... Hôm nay em ngủ nướng, em vẫn chưa kịp ăn."
"Vậy thì ăn cơm trước đi, chăn cứ để ăn xong rồi gấp."
"Dạ." Nguyện Tác ngoan ngoãn leo xuống giường, nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên nói: "Cám ơn Mạc Dịch Trình đã mua cho em thật nhiều đồ đạc. Nhưng mà đắt quá, chắc là... chắc là đã tạo thành gánh nặng rất lớn cho anh rồi, em... em muốn đi làm..."
Mạc Dịch Trình chờ cậu nói hết câu, nhíu mày, cắt ngang lời cậu: "Sau này không cần đi làm nữa."
Ế, sao lại vậy? Nguyện Tác giật mình, còn tưởng là mình làm việc không đến nơi đến chốn, hoặc đã nói câu nào đó làm Mạc Dịch Trình không vui: "Xin... Xin lỗi."
Mạc Dịch Trình thấy cái vẻ vừa sợ sệt vừa tủi thân của Nguyện Tác, biết là giọng điệu của mình rất nặng, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thật đáng thương của bé con vào ngày hôm qua thì trong lòng hắn cũng thấy rất tức giận.
"Đừng nói xin lỗi, nhóc không làm gì sai hết."
Nguyện Tác dò xét: "Vậy mai mốt em có được đi làm không?"
Mạc Dịch Trình nói: "Không được."
Nguyện Tác thất vọng, lông mi cũng rũ xuống.
Mạc Dịch Trình lại nói: "Sau này tôi nuôi nhóc."