Vì tối qua mưa lớn nên không khí hôm nay rất trong lành.
Bầu trời xanh biếc, không chút bóng mây.
Hôm nay Mạc Dịch Trình cần quay cảnh đánh nhau, đối phương là một người mới chưa có kinh nghiệm gì, tuy cô ấy rất cố gắng nhưng vẫn phải quay lại nhiều lần.
"Anh Mạc, xin lỗi anh nhiều, em... em thật sự không cố ý." Cô gái đã sắp khóc đến nơi, sắc mặt của đạo diễn cũng rất khó coi, phải đối mặt với Mạc Dịch Trình xưa nay nghiêm cẩn, đã vậy còn đặt yêu cầu rất cao, cô gái kia phải chịu áp lực trước giờ chưa từng có.
Mạc Dịch Trình còn đang nhập vai diễn, mặt anh lạnh như sương, chỉ gật đầu một cái: "Không sao, đừng căng thẳng."
Nhận được sự an ủi của Mạc Dịch Trình, cô gái điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng cũng qua được cảnh này trong lần quay tiếp theo. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Củ đưa hộp trái cây đã được cắt sẵn cho anh.
"Ừm, anh Mạc, anh lên hot search rồi."
Mạc Dịch Trình không bất ngờ lắm: "Là tin gì?"
"Là bức tranh anh vẽ một nhân vật trò chơi mà anh thấy ấn tượng trong buổi họp báo ngày hôm qua, mọi người đều bảo... Bức tranh của anh..." Trần Củ ấp a ấp úng.
Mạc Dịch Trình hỏi: "Thế nào?"
"Mọi người đã bắt đầu gọi anh là Mạc Gia Tác rồi."
(*) Gia Tác là từ trong tên phiên âm tiếng Trung của danh họa Pablo Picasso, ông là một họa sĩ và nhà điêu khắc người Tây Ban Nha. Picasso được coi là một trong những họa sĩ nổi bật nhất của thế kỷ 20 và một trong hai người sáng lập trường phái lập thể trong hội họa và điêu khắc. Picasso phiên âm ra tiếng Trung là 毕加索, Gia Tác chính là hai chữ 加索, còn Mạc chính là họ của Mạc ca. Ở đây tài vẽ tranh của Mạc ca được ví với những bức tranh theo trường phái hội họa lập thể của Picasso, nhưng tranh của người ta thì vô giá, còn tranh của ổng thì thấy gớm._.
Mạc Dịch Trình: "..."
Thật sự vẽ tệ đến vậy sao? Không phải Mạc Dịch Trình không thừa nhận mình không hề có chút năng khiếu nào ở mặt này, nhưng anh vẫn đánh giá cao một số họa sĩ, cảm thấy họ có thể dùng một cây bút để vẽ ra những thứ trong thế giới nội tâm của mình quả là một điều rất kì diệu và tuyệt vời.
Sau khi hoàn thành tác phẩm trên đất của ngày hôm nay, Nguyện Tác chống tay đứng dậy, đi tới bên giường, chóp mũi dán vào trên cửa sổ, nỗ lực muốn xem rõ phong cảnh bên ngoài. Biết rõ là dù cố gắng thế cũng không thể nhìn rõ bên ngoài được, những vẫn muốn thử một lần, có lẽ làm vậy thì có thể quên đi cơn đói.
Trước khi được người chơi nhận nuôi, mỗi ngày Nguyện Tác sẽ được hệ thống tặng một bình cơm dinh dưỡng để bổ sung dinh dưỡng, tuy chẳng có vị gì, nhưng nếu dùng thật tiết kiệm thì cũng sẽ không đói lắm. Giờ cậu là tinh linh đã có chủ, hệ thống sẽ không phát thức ăn, chỉ có thể đợi người chơi đến cho mình ăn thôi.
Trên thực tế hệ thống có cho phép tiểu tinh linh gửi tin nhắn đến người chơi thông qua cửa sổ tin nhắn để nhắc nhở người chơi cần phải cho ăn hoặc làm những chuyện tương tự. Nhưng Nguyện Tác nhớ lại hôm qua mình đã cam kết sẽ "Ăn rất ít", nên cũng không dám sử dụng chức năng này. Rõ ràng đã hứa sẽ ăn thật ít, thật dễ nuôi nên người chơi mới không gỡ cài đặt, giờ lại đi quấy rối, lỡ như làm cho người đàn ông đẹp trai kia không vui thì cậu sẽ bị gỡ bỏ?
"Anh Mạc?" Trần Củ thấy Mạc Dịch Trình ngẩn người nên gọi.
Mạc Dịch Trình lấy lại tinh thần: "Không sao, chỉ đang nhớ lại lúc vẽ tranh trong buổi họp báo trò chơi ngày hôm qua..." Nói đến trò chơi, Mạc Dịch Trình đột nhiên nhớ ra, trừ "Gió nổi mây vần", ngày hôm qua mình còn tải xuống một trò chơi khác nữa.
Nghĩ tới đây, Mạc Dịch Trình lấy điện thoại ra.
Ấn vào icon ứng dụng hình khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của Đô Đô, vào trò chơi.
Trò chơi tải rất nhanh, giao diện vẫn giống như ngày hôm qua.
Mạc Dịch Trình nhìn qua, cười một cái, thiếu niên phiên bản chibi đang gắng sức kề sát khuôn mặt nhỏ vào trên cửa sổ, nỗ lực xem bên ngoài, thế nhưng cửa sổ hình như là thủy tinh mờ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ phong cảnh bên ngoài.
Cái người sáng tạo trò chơi này... Thật tẻ nhạt.