Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Chương 4.2: Cuộc sống của Đô Đô (3)

Nguyện Tác hít sâu một hơi, vừa mừng vì Mạc Dịch Trình đồng ý cho cậu đi làm, vừa mừng vì suốt nửa tháng qua, cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi căn phòng nhỏ kia.

Dù cho hiện giờ cậu đang ở trong một công trường, bụi bay đầy trời, người đi qua lại toàn là mấy NPC công nhân xây dựng mồ hôi đầm đìa.

"Công việc hôm nay của cậu là vận chuyển gạch từ đây qua bên kia, tuy nói là tính tiền công theo giờ, nhưng nếu lười biếng, không đạt được chỉ tiêu thấp nhất thì sẽ bị trừ lương." Người đang nói là một NPC nam vừa mập vừa lùn, một đầu tóc đỏ, chòm râu rất dày, nhìn rất là hung dữ.

Đầu Nguyện Tác gật như giã tỏi, mặt nghiêm túc, bảo: "Ông chủ yên tâm, cháu chắc chắn sẽ làm việc thật siêng năng, không lười biếng." Vất vả lắm mới có cơ hội đi làm, nhất định phải nắm bắt thật tốt, phải kiếm nhiều tiền.

"Vậy thì bắt đầu làm đi." Đốc công xoay người rời đi, lẩm bẩm một câu: "Đã lâu lắm rồi không có người chơi nào để cho tiểu tinh linh phải sống khổ sở như thế, số đứa bé này đúng là khổ."

Nguyện Tác vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng mịn màng, chuẩn bị hốt một mớ gạch. Cậu cũng không thấy số mình không tốt, Mạc Dịch Trình đã nhận nuôi cậu, cho cậu cơm ăn, còn cho cậu ra ngoài làm việc, là một người rất tốt.

Thời gian làm việc của tiểu tinh linh là 8 tiếng đồng hồ.

Nguyện Tác chùi mồ hôi trên đầu một cái, nhìn chồng gạch mình vận chuyển từng viên từng viên giờ đã cao bằng một người mà cảm thấy kiêu ngạo, lại nhìn về phía thư viện đang được thi công sau lưng mình, sau khi nơi này xây xong cũng có công lao của mình trong đó.

Đốc công ưỡn cái bụng bia đi kiểm tra số gạch đã được vận chuyển, sau khi xác định cậu không hề lười biếng thì gật đầu hài lòng: "Đầu thì không lớn nhưng rất có cố gắng."

Nguyện Tác cười vui vẻ, trả lời: "Cảm ơn."

Kết toán tiền lương, cứ mỗi tiếng được 5 đồng vàng, Nguyện Tác làm đủ 8 tiếng, tổng cộng được 40 đồng vàng.

Tinh, ví tiền trò chơi có thêm 40 đồng vàng, người chơi có thể sử dụng đồng vàng để mua vật phẩm.

Kể cả lúc còn sống ở không gian tinh tế thì đây vẫn là số tiền lương đầu tiên trong đời của Nguyện Tác. Tuy rằng cả người mệt muốn chết còn tay cũng rất đau, thế nhưng cuối cùng cậu cũng có thể chứng tỏ giá trị của mình, sau này thức ăn của mình cũng có thể dựa vào tiền do bản thân kiếm ra, sẽ không gia tăng phiền phức cho Mạc Dịch Trình!

Đốc công nhìn tiểu tinh linh với dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu nhất mà mình từng thấy, nhịn không được dặn dò một câu: "Lần sau có quay lại làm công, nhớ bảo người chơi mua giúp cho mình một đôi găng tay."

Nguyện Tác cúi đầu, nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình bị mài rách, lại nói với vẻ không để ý lắm: "Không sao đâu mà, sẽ lành lại nhanh thôi."

"Haizzz." Đốc công thở dài bỏ đi.

Nguyện tác bị hệ thống chuyển thẳng về lại gian phòng của mình, đặt mông ngồi dưới đất, uống một ít nước, mở cửa hàng ra, nhìn số tiền hiện có, còn có cơm dinh dưỡng ở phía dưới, liếʍ môi một cái.

Bên dưới cơm dinh dưỡng còn hoa quả, có loại lúc trước cậu từng ăn, có cái loại mới thấy lần đầu, song có vàng óng, có đỏ rực, còn có loại quả rất lớn, trên vỏ còn có từng hàng sọc, nhìn rất ngon mắt.

Ục, nuốt ngụm nước miếng. Nguyện Tác nhìn mặt tường dùng để hiển thị hình ảnh của người chơi, mong mỏi Mạc Dịch Trình có thể đến sớm một chút.

Mạc Dịch Trình hoàn thành công việc, trở lại khách sạn, vẫn kiên trì tập thể hình đủ một tiếng, xong xuôi mọi việc đã hơn 12 giờ đêm. May mà nội dung công việc ngày mai nhẹ nhàng, anh đang nằm dài trên giường, lật lật tờ tạp chí đặt bên giường một lúc, bỗng lại nhớ đến nhóc Đô Đô trong trò chơi.

Cũng không biết nhóc con kia làm việc ra sao rồi.

Anh cầm điện thoại di động lên, mở trò chơi ra.

Buổi tối, bên trong gian phòng nho nhỏ được thắp sáng bởi một ngọn đèn vàng ấm áp.

Nguyện Tác ngồi trên thảm, tựa cơ thể nhỏ bé vào bên giường, trông như mới vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt hơi bất mãn. Đang chu miệng thổi phù phù vào hai bàn tay nhỏ của mình.

"Phù phù~" Thổi thổi một tí thì sẽ không còn đau nữa.

Đôi mày đẹp đẽ Mạc Dịch Trình bỗng nhăn lại.

Thấy Mạc Dịch Trình đến, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn đang uể oải của Nguyện Tác bừng sáng lên đầy vui sướиɠ, thấy tầm mắt của Mạc Dịch Trình rơi trên tay mình, vội giấu chúng ra sau.

"Mạc Dịch Trình, anh đến rồi!"

Mạc Dịch Trình không nói gì.

Nguyện Tác đứng lên, vẻ kiêu ngạo đong đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Hôm nay em đã làm việc rất giỏi, kiếm được 40 đồng vàng lận đó."

Vậy nên tay nhóc bị thương là vì làm việc? Trên người cũng rất bẩn, bụi bặm dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng kia còn chưa kịp lau.

Thấy Mạc Dịch Trình còn chưa chịu lên tiếng, Nguyện Tác hơi hoảng, cậu không đoán được Mạc Dịch trình đang nghĩ gì.

Một giây sau, Mạc Dịch Trình nói: "Tay nhóc đâu?"

Nguyện tác lưỡng lự một chốc, rồi vươn hai tay giấu sau lưng mình ra một cách chậm rì.

Trên bàn tay nhỏ vốn trắng mềm giờ chồng chất vết thương, trong lòng bàn tay, ngón tay đều bị cà rách da, có chỗ chưa được xử lý đã chảy máu ra, không biết là vì sợ hãi hay đau đớn mà hơi run run.

"Nhóc..." Trong chớp mắt, Mạc Dịch Trình hít thở không thông, cảm giác trái tim như bị véo mạnh làm hàng lông mày của Mạc Dịch Trình nhíu chặt lại: "Nhóc đi làm việc gì?"

"Dạ làm công việc cấp thấp." Nguyện tác không biết phải dùng từ kiểu gì để tổng kết về công việc của mình: "Ở một thư viện rất đẹp đã xây được một nửa."

"Làm gì ở đó?" Chỉ là thư viện thôi sao có thể thảm hại đến vậy được.

Nguyện Tác khua tay múa chân giải thích.

Anh nhớ trò chơi có giới thiệu, công việc cấp thấp làm một giờ được 5 đồng vàng, giờ bé con bảo kiếm được 40 đồng vàng, cũng chính là phải làm suốt 8 tiếng đồng hồ.

"Có đau không?" Mạc Dịch Trình hỏi. Dù biết chỉ là một nhân vật trò chơi, nhưng có thể là vì nhân vật được chế tác giống y như thật khiến người ta khó lòng kiềm nổi, phải nảy sinh cảm tình.

Nguyện tác vội lắc đầu, cười bảo: "Không đau."

Sao có thể không đau, ban nãy rõ ràng còn vừa thổi vừa run kia mà.

Mạc Dịch Trình mở quầy chữa bệnh tìm kiếm một chút, đúng là có bán thuốc trị vết thương ngoài. Mua ít băng gạc, thuốc phun tiêu độc, oxi già, băng keo cá nhân.

Hệ thống thông báo: Những vật phẩm ngài mua gồm 1 cuộn băng gạc y tế; 1 bình thuốc tiêu độc dạng phun; 1 chai oxi già; 1 hộp băng keo cá nhân. Tổng cộng 37 đồng vàng.

Mạc Dịch Trình click mua không chút do dự.

Nguyện Tác có thể nhìn thấy những thao tác ấy, nước mắt muốn rớt xuống đến nơi, hai chiếc răng thỏ trăng trắng cắn lấy môi.

"Làm sao vậy? Có phải là đau lắm không?" Mạc Dịch Trình thấy bé con mím miệng, nước mắt đong đầy bên viền mắt thì hỏi.

Nguyện Tác hít mũi, lắc đầu, chỉ còn lại có 3 đồng vàng, cậu... vẫn chưa được ăn gì hết.

Mạc Dịch Trình thao tác để thoa thuốc cho bé con dựa theo sự hướng dẫn của hệ thống, nhìn cậu giơ hai bàn tay nhỏ bị bọc tròn vo như hai cái bánh bao, vừa thấy thương vừa thấy mắc cười.

Nhưng sao bé con này lại... khóc, tim của ảnh đế muốn tắc nghẽn, có khi nào mình thao tác sai không?

Ục ục ục...

Nguyện Tác cúi đầu thật thấp, đói đói đói...

Thì ra là đói bụng, lúc này Mạc Dịch Trình mới nhớ ra mình vốn định vào game để cho ăn, bé con này vẫn chưa ăn gì sao? Còn để bụng đói chuyển gạch nguyên một ngày như vậy?

Ngón tay thon dài của Mạc Dịch Trình click vào màn hình, vội vàng vào cửa hàng.

Hệ thống thông báo: Trong ví tiền của ngài còn 3 đồng vàng, hoan nghênh ngài tiến vào cửa hàng mua sắm.

Chỉ còn 3 đồng.

Nghe tiếng hệ thống, Nguyện Tác lại càng rơi nước mắt, xem ra hôm nay lại phải đói bụng, nhưng ngày mai cậu có thể xin đi làm tiếp, chắc Mạc Dịch Trình sẽ đồng ý thôi.

Tinh! Chúc mừng người chơi nạp tiền thành công, hiện giờ trong ví tiền của ngài có 50000 đồng.

Mạc Dịch Trình không để tâm số tiền 5 vạn đó. Nhìn bé con đói bụng đến rơi nước mắt, anh chỉ muốn cho nhóc ấy ăn no thật no.