Lục Nam là lão lái xe, cái gì nên làm không nên làm đều đã trải qua. Nhưng mà, nhìn thấy mỹ nam này chỉ vì chạm vào môi anh mà nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài vẫn còn run rẩy, anh không khỏi có chút động lòng.
Thật ngây thơ a! Lục Nam không khỏi càng thêm hưng phấn.
Bất quá, hiện tại anh đóng vai nguyên chủ, cho nên nhất định phải phù hợp nguyên chủ tính cách. Tuy rằng trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu, nhưng ngoài mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
Khi Tứ Vương gia cuối cùng cũng buông môi Lục Nam ra, nhìn thấy trong mắt Lục Nam tràn đầy tức giận, nhưng không hề áp chế cảm xúc, cảm thấy nhất thời có chút không vui.
Hắn nắm lấy tay Lục Nam, nói: "Ngươi đã là người của bổn vương, không cần nghĩ cái không nên nghĩ, ngày sau hảo hảo cùng bổn vương sống, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi."
Lục Nam nói: "Vương gia đã ép buộc ta kết hôn, ta chỉ là một cái con vợ kế, ngay cả khi ta không muốn, lại có biện pháp gì sao?!"
Tứ Vương gia ánh mắt sắc bén, nắm Lục Nam tay đột nhiên nắm chặt, làm cho Lục Nam có chút đau.
Hắn nói: "Ngươi nói đúng, ta là vương gia địa vị cao, ngươi địa vị thấp kém, ta chỉ cần nói một câu, người nhà của ngươi sẽ ngoan ngoãn đem ngươi dâng lên. Ngươi tốt nhất nên càng sớm nhận rõ sự thật, không cần giãy dũa không cần thiết!" "
Lục Nam nói: “Vương gia chẳng lẽ không biết, dưa hái xanh không ngọt sao?”
Tứ Vương gia khóe miệng cong lên, nói: "Dưa hái xanh không ngọt nhưng có thể giải khát."
"Thật không? Vậy ta đây liền vì Vương gia làm dịu cơn khát." Lục Nam nói, sau đó vươn cánh tay còn lại của mình ra sau đầu của Tứ Vương gia và hôn lên môi hắn.
Tứ Vương gia không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, khi đôi môi xinh đẹp mềm mại như cánh hoa chạm vào môi mình, hắn hoàn toàn ngây người.
Người nọ hôn có chút thô bạo, như thể đang cắn. Tuy nhiên, khi răng trắng cắn hắn môi, hắn lại chỉ cảm thấy vô cùng kích động.
Nụ hôn sâu của Lục Nam so với môi kề môi của Tứ Vương gia còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn rất nhiều, kiểu thân mật giữa môi và răng này khiến Tứ Vương gia dần dần nghiện.
Khi hoàn hồn, hắn phát hiện mình đã bị Lục Nam đè ở dưới người, hai tay bị một dải ruy băng đỏ trói vào đầu giường.
Hắn trong lòng bỗng căng thẳng, liền cố gắng giãy dụa để thoát khỏi.
Tuy nhiên, Lục Nam thủ pháp rất thành thạo, chất lượng của lụa đỏ rất tốt, sợi dây buộc chặt đến mức hắn không thể thoát ra được.
Hắn sắc mặt âm trầm như nước, trong mắt đè nén lửa giận, nói: "Lục Nam! Ngươi thật to gan!"
Lục Nam khẽ mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói: "Vương gia cưới ta, không phải vì loại này sự tình sao? Đêm nay, ta nhất định sẽ thỏa mãn được Vương gia."
Tứ Vương gia bị anh kia ánh mắt mang tính xâm lược nhìn đến cảm thấy bỗng nhiên lạnh sống lưng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Ngươi muốn làm cái gì? !" Hắn nói.
“Vương gia muốn làm cái gì thì ta nghĩ muốn làm cái đó!” Lục Nam vừa nói vừa đi cởi thắt lưng của Tứ Vương gia.
Chiếc áo cưới màu đỏ tươi thêu chỉ vàng bị cởi ra, để lộ bộ ngực và bụng màu lúa mạch. Hai núʍ ѵú hồng hào dựng đứng trên cơ ngực đầy đặn, phập phồng theo nhịp thở của chủ nhân, trông nứиɠ đến lạ thường.
Xuống sâu hơn nữa là cơ bụng săn chắc và rõ rệt, đường cá mập xuyên thấu qua lớp nội y đỏ tươi trông vô cùng gợi cảm.
Lục Nam ánh mắt không khỏi có chút sáng lên, đưa tay đem Tứ Vương gia quần cởi xuống.
Tứ Vương gia trong lòng căng thẳng, hắn quát: "To gan! Mau dừng tay!"
Hắn duỗi đôi chân dài ra, cố gắng đá Lục Nam ra. Nhưng mà Lục Nam dù gì cũng là người hắn thật tâm thích, hắn cũng không bỏ được mà dùng sức đối phó với người mình thích. Hơn nữa, nguyên chủ từ nhỏ đã học được quân tử lục nghệ, cưỡi ngựa bắn cung đều là cao thủ, thực lực cũng không nhỏ. Ngoài ra, Lục Nam cũng đã học được một số kỹ thuật vật lộn khi anh còn là một diễn viên, điều này rất hữu ích vào lúc này.
Một trong hai bên bị đè xuống, hai tay bị trói, còn sợ dùng sức sẽ làm tổn thương người yêu "mảnh mai" của mình. Kẻ khác ở trên, biết nắm bắt, trong tình huống này, Lục Nam đã đè ép được Tứ Vương gia. Ngay sau đó, Lục Nam liền đem hắn quấn cởi xuống.
Lục Nam còn dùng đai lưng đem hắn một cái chân dài cũng cột vào cột giường, cách trói này do Lục Nam học được, đảm bảo rằng Tứ Vương gia sẽ không thể thoát ra được.
Một chân dài khác của Tứ Vương gia được anh cõng ở trên vai, anh ngồi ở giữa hai chân của Tứ Vương gia.
Tứ Vương gia đùi mảnh khảnh cường tráng, có đường nét cơ bắp đẹp mắt, trên vai có đôi chân dài như vậy, Lữ Nam không nhịn được mà sờ sờ đùi đôi chân đang giãy dụa trên vai.
Thật là mịn màng và chắc chắn, cảm giác thật không tồi.
Tư thế này thuận tiện giúp anh có thể thưởng thức thân thể của Tứ Vương gia, có thể thấy rõ cơ ngực nở nang, cơ bụng săn chắc, đôi chân dài mỹ lệ và tiểu huynh đệ của hắn.
Anh thậm chí còn nhìn thấy bông hoa cúc nhỏ thấp thoáng trong mông đối phương.
Lục Nam trước mắt tối sầm lại, thời hiện đại anh đã từng hẹn hò với rất nhiều đàn ông, trong đó có rất nhiều minh tinh và người mẫu. Còn vị Tứ Vương gia này thì xét về hình dáng và khuôn mặt là một trong những người đẹp nhất. Huống chi Tứ Vương gia khí tức nồng đậm, khí tức tự nhiên, liền người bình thường cũng không sánh được.
Vừa xuyên qua mà anh đã có thể thượng được như vậy đại soái ca, anh thực sự đúng là nhặt được cái bảo bối.
Toàn thân trần trụi, bị Lục Nam nhìn chằm chằm, Tứ Vương gia thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Lục Nam, ngươi không sợ bổn vương sai người chém đầu ngươi sao?"
Lục Nam hơi nhíu mày, nói: "Ta nhưng thật ra không sao cả, chỉ là Vương gia quần áo xốc xếch, cảnh xuân lộ ra, nếu như bị thị vệ nhìn thấy..., chỉ sợ hình tượng của Vương gia... "
Tứ Vương gia nghẹn ngào, nếu thật sự có người nhìn thấy hắn bộ dáng này..., vậy hắn chỉ có thể gϊếŧ người bịt miệng.
Nhưng xung quanh hắn đều là những người đáng tin cậy đã bồi dưỡng nhiều năm, thật đáng tiếc nếu gϊếŧ họ chỉ vì loại lý do này.
Bên cạnh đó, hắn không thể gϊếŧ người mà không có lý do. Khi đó, sẽ không thể giải thích với bên ngoài lý do gϊếŧ người?
Trong lòng cân nhắc một lát, Tứ Vương gia cảm thấy tình thế hiện tại mình yếu thế hơn nên liền mềm giọng. Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, nặng nề ánh mắt nhìn về phía Lục Nam, nói: "Ngươi hiện tại buông ra bổn vương, bổn vương sẽ không truy cứu về hành vi hôm nay của ngươi."
Danh tiếng của vị Vương gia này không tồi, nhưng Lục Nam không có ý định buông tha hắn.
Sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ qua một vẻ đẹp như vậy.
Anh đến gần Tứ Vương gia nói: "Vương gia, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, như thế ngày tốt đẹp sao chúng ta có thể bỏ qua cơ chứ?"
Trong lúc nói chuyện, anh còn nắm lấy hai cơ ngực đã cám dỗ anh nãy giờ.
Rõ ràng là một người đàn ông to lớn với vẻ ngoài cứng rắn, nhưng cơ ngực lại mềm mại. Bàn tay của Lục Nam có thể dễ dàng nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, và với đầṳ ѵú hơi cứng đó thỉnh thoảng cọ xát vào lòng bàn tay anh, cảm giác thật sự là không thể chê.
Tứ Vương gia, Thiên Hoàng hậu duệ quý tộc, có ai dám đối với hắn như vậy? Khuôn mặt đẹp trai hắn vì tức giận mà đỏ bừng lên. Tuy nhiên, bộ ngực lại bị vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ xoa nắn, hắn dần dần nảy sinh một số cảm giác kỳ lạ.
"Mau dừng lại! Đừng lộng!" Hắn quát lớn lên, luôn cảm thấy nếu tiếp tục, hắn sẽ trở nên không giống chính mình.
Lục Nam có thể nhìn ra hắn đã động tình, thầm nghĩ đều như vậy ngạch còn cố gắng phản kháng, thực là không thành thật mà. Sau đó, anh liền buông tay thả ra hai khối cơ ngực.