4,
“Đêm qua cậu làm gì vậy? Mắt thâm như quốc bảo quốc gia (gấu trúc) vậy?”
Tôi vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng của Vệ Lâm hù dọa, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
“Tôi vốn dĩ chính là quốc bảo.”
“Cậu mà là quốc bảo?” Vệ Lâm cười nhạo.
Tôi mang tài liệu học tập hôm qua vừa sửa đưa cho cậu ta, dù sao cũng nhàn rỗi, coi như là làm từ thiện.
“Cho tớ?” Vệ Lâm trợn mắt há mồm nhìn tôi, tôi gật gật đầu.
“Liệu có phải hôm qua cậu vì sửa tài liệu cho tớ mà ngủ không ngon đi?”
“Cậu có muốn học đại học không?” Tôi giống như người lái buôn lừa gạt tiểu thương, không có ý tốt.
Vệ Lâm sửng sốt một chút, sau đó lại khôi phục trạng thái thường ngày, cà lơ cà phất, “Không sao cả, dù sao trong nhà tiểu gia cũng có tiền.”
Dung tục, thật sự dung tục!
“Đánh cược không, 4 tháng, tôi kéo cậu vào đại học, đánh cược không?”
“Bốn tháng? Nằm mơ sao?”
Tôi đập tay vào bàn “Hay là cậu không dám?”
“Cược thì cược, nhưng mà nếu cậu thua, phải đáp ứng một chuyện với tớ, chuyện gì thì nói sau.”
“Được, vậy nếu cậu thua thì sao?”
“Thì tiểu gia cũng sẽ đáp ứng điều kiện của cậu.”
Chúng tôi đóng dấu, coi như việc này đã định.
Sau khi tan học, bà tôi gọi qua.
“Búi Búi, bà giúp con mang quần áo gửi đến, bà đã gói tất cả vào túi rất lớn, có thể đến tay con vào ngày hôm nay. Ông bà không có ở bên cạnh, con hãy chăm sóc tốt chính mình.”
Tôi gọi lại cho bà, không có ai trả lời, có lẽ là họ đang bận.”
Tôi vừa về liền thấy Hàn Yên đang tò mò nhìn túi của tôi.
“Làm gì vậy? Đừng động vào đồ của tôi!”
Bên trong là quần áo bà gửi cho tôi, tôi làm một cô gái, ngoài học tập, vẫn là thích trang điểm.
Ông bà tôi không thiếu tiền, mỗi năm tiền thưởng đều rất nhiều, nên đồ dùng cho tôi cũng rất xa xỉ.
Mà hiện tại những món đồ xa xỉ đó đang bị Hàn Yên nghịch ngợm, tùy ý vứt trên mặt đất.
Cô ta thật vô duyên, tôi mắng trong lòng.
“Cô làʍ t̠ìиɦ nhân của ai đó?” Tôi nhìn Hàn Yên với vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Tôi hít một hơi thật sâu, đây có phải là câu nói mà một cô gái có thể nói không?
“Đừng từ bụng ta suy ra bụng người.”
Tôi đi lên, thu dọn lại quần áo ông bà gửi tới, vừa mới đứng dậy liền thấy Hàn Yên đỏ mắt khóc thút thít, vừa quay đầu nhìn ra cửa quả nhiên hai vợ chồng họ đã trở lại.
Wao, diễn thật giỏi nha.
“Hàn Yên, Búi Búi, các con mâu thuẫn sao?” Hứa Nhan nhẹ giọng hỏi.
Tôi đứng trong phòng khách với đống quần áo trên tay.
Hàn Yên vẫn khóc thút thít, giống như đã chịu rất nhiều ủy khuất.
Nghe được lời Hứa Nhan hỏi, cô ta liền nước mắt phút chốc đều rơi xuống.
“Con giúp Búi Búi dọn quần áo, thấy quần áo đều rất quý, liền lắm miệng hỏi một câu.” Hàn Yên ngẩng đầu, nước mắt lưng chòng nhìn Hứa Nhan, “Mẹ, con chỉ sợ Búi Búi đi sai đường.”
Hứa Nhan nghe vậy, liền tiến tới nhìn đống quần áo, sắc mặt liền thay đổi.
“Tống Oản, con nói mẹ nghe, con lấy đâu ra tiền mua quần áo đắt tiền vậy?”
“Dù sao cũng chẳng phải người mua.”
“Tống Oản! Con cần giải thích rõ cho mẹ, nhà chúng ta không dung túng chuyện như vậy.”
“Búi Búi, con vẫn là học sinh, vậy tiền đâu ra? Mẹ muốn con nói rõ ràng, bằng không mẹ sẽ lo lắng.” Hàn Phong cũng bắt đầu gia nhập.
“Người khác mua, trước kia trong nhà khó khăn, hàng xóm không dùng sẽ tặng quần áo cho tôi.”
“Thật sao?” Hứa Nhan nửa tin nửa ngờ hỏi.
Tôi thật sự chán ghét cục diện này, so với làm thực nghiệm còn mệt hơn nhiều, liền gật đầu: “Đều là giả.”
Hứa Nhan lúc này sắc mặt mới tốt lên.
“Thật xin lỗi, Búi Búi, là chị không biết, trách oan em.”
“Không cần xin lỗi, chỉ là con lo lắng em gái đi sai đường.” Hứa Nhan trấn an nhìn Hàn Yên, sau đó nhìn tôi phiền não, “Con nên học chị gái, vì mọi người suy nghĩ.”
Tôi nhìn bà, rốt cuộc ai mới là con ruột?
Cái nhà này một phút cũng không ở nổi nữa, tôi tức giận ăn ba chén cơm, khổ ai cũng không thể khổ chính mình.
Tôi nhìn bọn họ bằng ánh mắt ghét bỏ, trở về phòng, nằm lên giường.
5,
So với ở nhà trường học tóm lại cũng thoải mái hơn.
Tôi ngồi ở bậc thang sân thể dục, bên cạnh là Vệ Lâm, không sai, tôi dẫn cậu trốn học.
“Tài liệu tôi đưa cậu xem đến đâu rồi?”
“Còn rất nhiều chỗ không hiểu.”
“Chỗ nào không hiểu, tôi dạy cho cậu.”
“Không phải chứ đại tỉ, cậu dẫn tôi trốn học để giảng đề cho tôi sao?”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt ‘không thì làm gì?’
Đang lúc Vệ Lâm lấy bút vở trong cặp ra, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, đang muốn nhìn theo thì bỗng biến mất.
“Nhìn gì đấy?”
Tôi hoàn hồn, mở vở ra nhìn cậu ta: “Chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ kia, cái này cũng không hiểu.”
Á đù!! Một cây gỗ mục @@
“Không phải nghe nói cậu cùng một tên côn đồ ở bên nhau, nghỉ học thật lâu, lấy đâu ra nhiều tự tin vậy?”
“Ai nói?”
“Không biết, ai cũng nói vậy.”
Không cần đoán, ngoài Hàn Yên chắc cũng không có ai nhàm chán như vậy.
“Cậu quen Hàn Yên sao?”
“Không tới mức quen, nhưng là biết, La Chiếu theo đuổi cậu ta ba năm, việc này ở trường rất nổi.”
“Từ từ, La Chiếu!”
“Cậu cũng biết La Chiếu?”
Biết, đâu chỉ là biết, quả thật rất quen thuộc.
Cùng cậu ta lớn lên từ nhỏ, nhà cậu chính là nhà tôi, nhà tôi chính là nhà cậu.
Cả tật đánh cược cũng từ cậu ta ra.
Cậu ta thích đánh cược, thường xuyên treo câu đánh cược trên miệng, nhưng chưa thắng được tôi một lần.
“Cậu có biết không, Hàn Yên là chị tôi, La Chiếu là thanh mai trúc mã cả tôi.”
“What? Thông tin gì vậy?” Vệ Lâm vẻ mặt táo bón nhìn tôi, “Bảo sao cậu muốn vào đại học, có Hàn Yên Nhiên cùng với La Chiếu...”
“Hàn Yên là cái quỷ gì, vũ nhục chỉ số thông minh của tôi vậy chứ?”
“Vậy cậu cùng La Chiếu? Muốn cậu ta giúp cậu?”
“Chúng ta đánh cược, không ảnh hưởng tới người khác!” Tôi cầm que kẹo bỏ vào miệng.
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Lâm nhỏ giọng nói thầm, tôi không nghe quá rõ, đeo cặp sách lên vai “Đừng lo, đi mua tài liệu đi.”
Tôi chọn rất nhiều tài liệu hợp với Vệ Lâm, nhiều thật nhiều.
“Cậu học hết đi, có gì không hiểu thì tới hỏi tôi.”
Vệ Lâm nhận lấy, đứng yên nhìn tôi, vẫn là bộ dạng đó.
“Tống Oản, cậu rốt cuộc là ai?”
“Tôi không phải đã nói rồi sao, quốc bảo đó~” Tôi cười nói, nhưng thật sự không có lừa cậu ta, tuổi trẻ đã làm đề tài nghiên cứu, không phải là bảo vật quốc gia sao.
6,
Được tôi tận tâm tận lựuc phụ đạo, thành tích của Vệ Lâm tiến bộ vượt bậc.
Đơn giản nói, hiện tại 10 câu đã có thể làm 5 câu, trước kia còn không làm được câu nào.
“Cố lên.”
Lòng tôi tràn ngập ý tưởng hào hùng, tôi đối với Vệ Lâm cũng rất tin tưởng.
Nghe vậy, Vệ Lâm bật cười “Cậu tin tưởng tôi như vậy?”
“Không phải, tôi tin tưởng chính mình, nhanh làm bài tập đi, ngày mai kiểm tra đừng làm tôi thất vọng.” Nói xong tôi liền tùy tay cầm một quyển sách đọc.
Trong đầu nhớ lại số liệu hôm qua bà gửi, thực nghiệm vẫn luôn là đam mê của tôi.
Trước kia khi chưa rời khỏi, lúc nào cũng là tôi nhìn giúp bà.
Căn cứ vào số liệu, tìm được phương hướng nghiên cứu chính xác, có ý tưởng liền bay đến viện nghiên cứu làm thực nghiệm.
Nhưng là bà bảo với tôi nên cùng bạn cùng tuổi tiếp xúc, trải nghiệm cảm giác này.
“Tống Oản! Bên ngoài có người tìm cậu.” Bạn học trong lớp nói.
“Là ai vậy?”
“La Chiếu!”
Vệ Lâm đang cúi đầu học tập nghe được, bỗng ngẩng đầu lên.
La Chiếu? Làm sao cậu ta biết tôi ở đây? Lòng tôi có chút nghi hoặc.
Vừa ra liền thấy La Chiếu và Hàn Yên đứng chung một chỗ.
Tốt! Dám phản bội ta!
“Búi Búi”
“Tống Oản!”
Hàn Yên cùng La Chiếu nói cùng lúc, tôi tức giận liếc La Chiếu, mất công trước kia tôi đối xử tốt với hắn như vậy.
“Hai người biết nhau?” Hàn Yên hỏi.
Tôi nhìn La Chiếu, vốn từ nhỏ đã ăn ý, hẳn là có thể hiểu ý tôi.
Không nghĩ tới cậu ta lập tức đến cạnh tôi, xoa xoa đầu tôi nói “Đương nhiên biết.”
“Búi Búi, sao em không nói cho chị biết em với La Chiếu biết nhau?”
Hàn Yên sắc mặt cực kì kém, định ở trước mặt La Chiếu nói xấu tôi, không nghĩ đến tôi cùng cậu ta lại biết nhau.
Tôi chưa kịp mở miệng, La Chiếu đã nói: “Chị gái? Chính là người mỗi ngày đều bịa đặt về em gái mình? Lần sau tôi còn nghe thấy nói bậy, liền không xong đâu.”
Tôi duỗi tay chọc eo La Chiếu, nhỏ giọng nói: “Cậu biết cái gì? Muốn trả thù như thế nào?”
“Đừng nhúc nhích, dọa cậu ta chút.”
La Chiếu nói xong, xung quanh đã xuất hiện rất nhiều quần chúng ăn dưa.
Trung tâm bỗng trở thành Hàn Yên, cô ta lại bắt đầu ra chiêu.
Cô ta vỗn dĩ nhỏ xinh, hiện giờ cúi đầu, hồng mắt làm ra bộ dáng bị ủy khuất.
Chỉ là, đôi khi không phải ai khóc cũng thành có lý, giống hiện tại vậy, chẳng ai quan tâm cô ta.
“Cậu đều đã biết?” Tôi ngẩng đầu nhìn La Chiếu.
“Biết cái gì? Đại ma đầu ở chỗ này bị người khác khi dễ thành thế này sao?”
“Đấy là mình không muốn so đo.”
Tôi chỉ là một người đến hoàn cảnh mới, trời đất mới, cha mẹ thân sinh không đáng tin cậy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Hiện giờ, có người chống lưng, ta liền ủy khuất.
“Không phải khóc.” La Chiếu vươn tay xoa xoa khóe mắt tôi, “Trở về đi học đi, có việc gì gọi điện thoại cho mình.”
Tôi vừa về chỗ, Vệ Lâm cũng an ủi.
“Ai khi dễ cậu?”
Vì cái gì mà mọi người đều cảm thấy tôi bị bắt nạt???
“Có lẽ cậu biết, đồng hương thấy đồng hương, hai hàng nước mắt lưng tròng?”
“??? Có liên quan sao?”
“Vừa thấy đồng hương.”
“...”